Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 51

Chương 51

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Trong lòng Chu Chúc Tinh dậy sóng như bão tố, còn Trần Việt thì chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ chuyên tâm thưởng thức món tráng miệng trên bàn.

Khóe mắt liếc thấy Chu Chúc Tinh cứ nhìn mình mãi, Trần Việt nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói: “Anh cũng ăn đi chứ.”

Chu Chúc Tinh mỉm cười, dọn dẹp một góc nhỏ bên tay phải trên mặt bàn của mình, rồi cẩn thận đặt món đồ thủ công hình ngôi sao lên đó.

Thấy động tác nâng niu của đối phương, Trần Việt chớp mắt, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu từ ly bên cạnh.

Cồn luôn khiến người ta nói thật lòng.

Trần Việt trước nay vẫn luôn tin vào điều đó.

Đặt ly rượu xuống, Trần Việt lại ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt long lanh ấy nhìn về phía Chu Chúc Tinh: “Chu Chúc Tinh, em biết trong cuộc hôn nhân này vẫn còn nhiều vấn đề khác, hôm nay chúng mình chỉ mới giải quyết được một phần thôi, vẫn còn nhiều chuyện đang đợi chúng mình cùng nhau tháo gỡ.”

“Nếu ông trời đã cho chúng ta cơ hội này, vậy thì chúng mình đừng vội, cứ từ từ thôi, từng bước một mà giải quyết, được không?”

Đôi khi Chu Chúc Tinh cảm thấy Trần Việt rất phù hợp làm giáo viên mầm non. Bọn trẻ bên nhà họ Trần đều rất thích quấn lấy cậu, mỗi dịp Tết khi anh đến nhà họ Trần chơi, mấy đứa nhỏ thường bu lại quanh Trần Việt, ríu rít không ngừng.

Và Trần Việt khi bị vây quanh sẽ ngồi xổm xuống, xoa đầu từng đứa một, rồi dùng giọng điệu dịu dàng để trò chuyện, chẳng bao giờ tỏ ra mất kiên nhẫn trước tiếng khóc hay sự nghịch ngợm của tụi nhỏ.

Giây phút này, Chu Chúc Tinh bỗng nhiên cảm thấy giọng điệu của Trần Việt có chút giống lúc cậu dỗ trẻ con vào dịp Tết.

Suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu Chu Chúc Tinh trong chốc lát.

“Được, không vội. Chúng ta cứ từ từ.” Có lẽ là do giọng nói của Trần Việt mang theo một thứ ma lực nào đó, giọng điệu của Chu Chúc Tinh cũng vô thức dịu xuống.

Trần Việt khẽ mỉm cười, chân cũng vô thức đung đưa nhẹ.

Một người cúi đầu ăn, một người chăm chú ngắm nhìn, bữa ăn cứ thế trôi qua.

Khi sắp kết thúc bữa ăn, Trần Việt nhắc đến chuyện về nhà họ Trần ăn cơm.

“Chuyện chúng mình đăng ký kết hôn, mẹ em biết rồi. Mẹ nói muốn chúng mình tìm dịp về nhà ăn một bữa.” Trần Việt đặt thìa xuống. “Em đã làm công tác tư tưởng với mẹ rồi, cũng nói chuyện với ba, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.”

Chu Chúc Tinh “ừm” một tiếng, “Vậy… cuối tuần này nhé?”

“Được, để em nói với mẹ một tiếng.”

Hai người rất nhanh chóng đã thống nhất xong chuyện này.

Chai rượu mà Trần Việt đòi uống lúc đầu, cuối cùng cậu cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, phần còn lại gần như đều vào bụng Chu Chúc Tinh.

Trên đường về, Chu Chúc Tinh gọi một tài xế lái thay.

Nhà hàng này cách nhà họ khá xa, lái xe cũng mất hơn bốn mươi phút.

Có lẽ trong xe quá ấm, cộng thêm bữa tối ăn hơi no, Trần Việt bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, liên tục ngáp ba cái liền.

Chu Chúc Tinh đang nhìn gương mặt phản chiếu của người yêu trên cửa kính xe, nghe thấy động tĩnh liền quay sang nhìn cậu: “Buồn ngủ rồi à?”

“Một chút.” Trần Việt trả lời, giọng nói yếu ớt như không còn sức lực.

“Vậy thì ngủ tạm một lát đi, còn nửa tiếng nữa mới đến.” Chu Chúc Tinh dịu giọng nói.

Trần Việt híp mắt, gật đầu, rồi lấy từ túi ra một chiếc tai nghe có dây, c*m v** điện thoại, đưa cho Chu Chúc Tinh một bên tai nghe, còn mình đeo bên còn lại.

Đúng lúc Chu Chúc Tinh nhận lấy tai nghe, Trần Việt tùy ý chọn một bài hát trong ứng dụng nhạc, rồi nghiêng đầu tựa vào vai anh: “Vai anh, có thể cho em tựa một chút không?”

Yết hầu Chu Chúc Tinh khẽ chuyển động, nhạc trong tai nghe vang lên, từng nốt nhạc như giẫm lên nhịp tim của anh. Anh khẽ đáp: “Ừm” một tiếng, không tự giác đưa vai căng cứng để Trần Việt dựa vào.

“Đàn anh Chu, anh thật tốt.” Trần Việt cười khẽ trong mũi, rồi nhắm mắt lại.

Vài giây sau, cậu bỗng khịt khịt mũi, rồi đưa tay ra nắm lấy một ngón trỏ của Chu Chúc Tinh: “Người anh toàn mùi rượu trái cây.”

Bị một hành động nhỏ xíu đó của Trần Việt làm tim đập loạn, Chu Chúc Tinh lại không biết phải nói gì cho phải.

Mà trong lúc anh còn đang do dự, Trần Việt vẫn nắm lấy ngón tay anh, rồi dần dần thiếp đi.

Nhạc trong tai nghe vẫn đang vang lên, Chu Chúc Tinh nghe vài chục giây mới nhận ra đó là một bản nhạc không lời.

Anh thả lỏng hơi thở, tai đeo tai nghe nóng ran, người trên vai anh dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Là một bản nhạc không lời rất dịu dàng, Chu Chúc Tinh nghĩ bản này mà phát lúc cùng Trần Việt đi dạo trong tuyết thì hợp lắm.

Đang nghĩ như vậy thì chợt nghe tài xế phía trước khẽ thốt lên một tiếng ngạc nhiên. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi.

Chỉ là lần này, bông tuyết rơi lớn hơn nhiều, Chu Chúc Tinh nhìn chúng xoay tròn trong không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống, chẳng biết là đáp xuống nơi đâu.

Trần Việt mơ mơ màng màng ngủ rất lâu, đến khi tỉnh lại thì phát hiện trên người mình đắp một chiếc áo khoác màu nâu, phảng phất mùi hương của Chu Chúc Tinh.

Mà Chu Chúc Tinh thì vẫn ngồi bên cạnh, làm “gối tựa” cho cậu, tay cậu vẫn còn đang nắm lấy ngón trỏ của anh.

Xe đã dừng ở trước cổng khu nhà từ lâu, còn Chu Chúc Tinh thì đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ đã đợi bao lâu rồi.

Bài hát trong tai nghe đã phát đến ca khúc nào cũng không biết nữa.

Trần Việt chớp mắt hai cái, thuận thế rời khỏi vai Chu Chúc Tinh: “Về tới nhà rồi à?”

Chu Chúc Tinh khẽ động vai trái, không biểu lộ gì, chỉ gật đầu: “Ừm, tới rồi.”

“Em đã ngủ bao lâu vậy?”

“Khoảng hai tiếng.” Chu Chúc Tinh nhìn đồng hồ, đáp.

Trần Việt há miệng, buông ngón tay Chu Chúc Tinh ra, rồi lập tức nắm lấy cánh tay trái của anh: “Sao anh không gọi em dậy?”

“Có phải bị em dựa đến tê hết rồi không?” Trần Việt khẽ c*n m** d***, cau mày hỏi.

Vì mới tỉnh dậy, má phải của Trần Việt vẫn còn in dấu đỏ do ngủ nghiêng để lại.

Dáng vẻ cộng với biểu cảm như vậy khiến khóe môi Chu Chúc Tinh hơi nhếch lên: “Không sao đâu, không bị tê.”

“Sao có thể không tê được…” Trần Việt không tin, bắt đầu bóp bóp cánh tay trái của anh, “Về nhà ngủ cũng được mà, gọi em dậy là được rồi.”

Ngừng một chút, cậu lại nói: “Lần sau đừng thế nữa nhé, được không?”

Chu Chúc Tinh thấy mình thật sự không thể nói từ “không” với đôi mắt long lanh kia của Trần Việt, chỉ đành khẽ gật đầu.

Nhưng trong lòng anh lại nghĩ, nếu lần sau Trần Việt còn muốn dựa vào vai anh ngủ, thì dù có tê rần cả nửa bên vai, anh cũng sẵn sàng để cậu ngủ ngon một giấc.

Thật ra… như vậy cũng không tệ, còn có thể được dịch vụ cá nhân hóa từ chính tay Trần Việt nữa.

Khóe môi Chu Chúc Tinh lại cong lên thêm một chút.

Trần Việt không nhìn thấy biểu cảm đó, vì cậu đang nhìn ra cửa sổ xe.

Thấy những bông tuyết to như lông ngỗng đang lơ lửng giữa không trung, mắt Trần Việt sáng rỡ hơn mấy phần: “Chu Chúc Tinh, tuyết rơi to quá!”

Nghe giọng điệu vui mừng ấy, Chu Chúc Tinh như bị lan truyền cảm xúc, cũng nhẹ nhàng nói: “Ừm, lúc em mới ngủ được một lúc thì tuyết bắt đầu rơi rồi, đến giờ vẫn chưa ngừng. Có lẽ là… ông trời cũng yêu quý em, muốn em thấy được một trận tuyết lớn như lông ngỗng đấy. Vậy nên, muốn xuống đi dạo một chút không?”

Trần Việt gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, nhìn thẳng vào mắt Chu Chúc Tinh: “Muốn chứ.”

Vừa xuống xe, những bông tuyết lớn như lông ngỗng đã lập tức bay về phía Trần Việt. Chưa đến một phút, tóc và áo cậu đã đầy những bông tuyết trắng.

Tuyết quả thật rất lớn, Trần Việt giơ tay áo lên, cười tươi nói với Chu Chúc Tinh: “Anh nhìn này, thật sự rất to đó!”

Chu Chúc Tinh đưa mắt nhìn một cái, khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình: “Thật sự rất to.”

Đôi mắt Trần Việt cong cong, khóe môi mang theo nụ cười, trên tóc cậu cũng vương mấy cánh tuyết trắng.

Ngay giây tiếp theo, một bông tuyết rơi xuống khuôn mặt Trần Việt, suýt nữa thì hôn trúng môi, nó dừng lại ở ngay phía trên khóe môi bên trái một chút.

Chu Chúc Tinh nhìn chằm chằm vào cánh tuyết trắng đó, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, khẽ phủi nó đi.

Trần Việt nhất thời quên mất hết mọi chuyện, toàn bộ sự chú ý đều dồn hết vào đầu ngón tay của Chu Chúc Tinh.

Đầu ngón tay anh ấm áp, cậu cảm nhận được bông tuyết bị lau đi trước khi kịp tan chảy thành nước.

Biểu cảm của Chu Chúc Tinh lúc đó quá dịu dàng, lại quá nghiêm túc.

Trái tim Trần Việt như lỡ mất hai nhịp.

Cả hai người vẫn chưa tháo tai nghe, đúng lúc này, trong tai vang lên câu hát: “Could I lock in your love.”

Em có thể đắm chìm trong tình yêu của anh không?

Hết chương 51

Bình Luận (0)
Comment