Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 52

Chương 52

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Trần Việt luôn cảm thấy Chu Chúc Tinh là một người rất lợi hại. Ở trường, anh là chủ tịch hội sinh viên, là người luôn đứng đầu bảng điểm, là người không bao giờ lúng túng trước bất kỳ tình huống nào và cũng là một người kỳ lạ thích cho mèo béo ăn.

Sau khi bước chân vào xã hội, anh là người thừa kế danh tiếng của Tập đoàn Chu thị, là người giàu có từng quyên góp xây một thư viện cho trường cũ, và cũng là nhân vật thành đạt từng xuất hiện trên tạp chí tài chính.

Năm Trần Việt học năm hai, chính là năm Chu Chúc Tinh tốt nghiệp. Hôm chụp ảnh tốt nghiệp của khóa đó, Trần Việt cũng có mặt, cậu được mời đến để chụp ảnh cho một đàn chị.

Chụp xong cho chị ấy, cậu liền thấy Chu Chúc Tinh đang đứng một mình dưới gốc cây lớn, lặng lẽ nhìn về phía cậu.

Dù tất cả đều mặc áo tốt nghiệp giống nhau, nhưng Chu Chúc Tinh vẫn là người nổi bật nhất về ngoại hình giữa đám đông.

Anh đứng đó, chẳng biết đã nhìn bao lâu rồi.

Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Trần Việt bỗng nảy ra một suy nghĩ mãnh liệt, muốn chụp cho người đàn anh lạnh lùng ấy một bức ảnh tốt nghiệp.

Cậu nghĩ vậy và cũng làm vậy thật.

Cậu cầm máy ảnh, vẫy tay về phía Chu Chúc Tinh, rồi từng bước đi về phía anh: “Đàn anh Chu, em chụp cho anh một tấm ảnh nhé?”

Biểu cảm của Chu Chúc Tinh dường như sững lại một giây, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, khẽ gật đầu, qua hai giây mới nhẹ giọng nói: “Làm phiền em rồi.”

Trần Việt mang theo một chiếc máy ảnh kỹ thuật số và một máy ảnh chụp lấy liền. Ban đầu cậu dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp vài tấm, chỉ là biểu cảm của Chu Chúc Tinh hơi cứng, dù vậy cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến vẻ điển trai của anh.

Nhìn vào ảnh trong máy, Trần Việt liền lấy chiếc máy chụp lấy liền ra.

Đúng lúc đó, Lý Tu Triết vừa trò chuyện xong với một chị khóa trên, trong tay còn cầm ba bông hồng phấn thừa lại.

Mắt Trần Việt sáng rỡ, vẫy tay gọi Lý Tu Triết, để lại một câu “đợi em một chút nhé” cho Chu Chúc Tinh rồi chạy tới chỗ người bạn của mình, không chút khách sáo lấy luôn mấy bông hoa hồng từ tay cậu ấy.

Lý Tu Triết đứng ngơ ngác nhìn người anh em tốt của mình mang hoa hồng phấn đi, sau đó lại là đi đưa cho… nam thần lạnh lùng cao ngạo Chu Chúc Tinh!?

“Đàn anh, chúc anh tốt nghiệp vui vẻ.” Trần Việt vừa chạy trở lại, gió thổi rối mái tóc cậu, vài sợi mái dựng ngược lên, trông đáng yêu vô cùng.

Chu Chúc Tinh nhận lấy hoa, ánh mắt dịu hẳn lại, khóe môi không kìm được khẽ cong lên.

Và đúng khoảnh khắc ấy —

“Tách!”

Trần Việt bấm máy, giữ lại giây phút đó mãi mãi.

Khi ảnh lấy liền hiện hình xong, Trần Việt đưa tấm ảnh đó cho Chu Chúc Tinh, miệng cười nói: “Đàn anh, sau này nhớ cười nhiều hơn nhé.”

Có lẽ, đó là lần mà Trần Việt cảm thấy mình tiếp xúc được với Chu Chúc Tinh nhiều nhất trong đầu mình.

Trong hai năm sau đó, Chu Chúc Tinh từng trở lại trường làm diễn giả hai lần, Trần Việt đều có mặt dưới khán đài.

Cậu nhìn người đàn anh phong độ ngời ngời, vẫn là khóe môi nghiêm nghị, vẫn là dáng vẻ tự tin, điềm đạm trên sân khấu.

Trần Việt nghĩ, Chu Chúc Tinh như thế này cũng có sức hút lắm.

Chỉ là, cậu vẫn thích khoảnh khắc khi anh mỉm cười hơn.

Rồi sau này, Chu Chúc Tinh tìm đến cậu, nói muốn kết hôn theo thỏa thuận.

Trần Việt vốn không thích cách này. Cậu đã từng mong rằng mình và Chu Chúc Tinh có thể bắt đầu một mối quan hệ thật đẹp, chứ không phải như thế này.

Thế nhưng, cậu vẫn hy vọng có thể cùng Chu Chúc Tinh chân thành xây dựng cuộc hôn nhân này.

Kể từ cái đêm mà mối quan hệ hai người dần trở nên lạnh nhạt, thật ra Trần Việt đã nghĩ rất nhiều về cách làm sao để cứu vãn.

Chuyện này, cậu không thể hỏi ba mẹ, cũng chẳng thể hỏi người bạn độc thân như Tưởng Tùng Tầm, cuối cùng chỉ có thể tham gia mấy nhóm trò chuyện về hôn nhân trên mạng để tham khảo.

Trong đó, có đủ kiểu ý kiến, đủ dạng chia sẻ, nhưng phần lớn đều nói lên một điều — Hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu.

“Tôi và anh ấy yêu nhau từ cấp hai, năm nay tôi 27, bên nhau đã 12 năm, kết hôn 5 năm, sinh cho anh ấy 2 đứa con. Kết quả, tôi phát hiện trong điện thoại anh ấy có lịch sử thuê phòng với người phụ nữ khác, đã bắt đầu từ 4 năm trước…”

“Sống với ai mà chẳng là sống? Yêu lâu thì thành tình thân thôi.”

“Hợp thì ở với nhau, tạm chấp nhận được thì tiếp tục, không hợp thì chia tay, không có con thì chẳng sao cả.”

“…”

Những lời như thế nhiều vô kể, Trần Việt lướt mấy chục trang, cảm thấy mệt mỏi trong lòng.

Nhưng, cũng không thiếu những người vẫn còn tin tưởng và kỳ vọng vào hôn nhân. Đọc đến những chia sẻ ấy, tâm trạng Trần Việt lại sáng sủa lên không ít.

Dù vậy, cậu vẫn không thể hạ mình chủ động được. Món đồ thủ công hình ngôi sao bị phủ bụi và cuộc trò chuyện giữa cậu và Chu Chúc Tinh cứ ngày một ít đi.

Chu Chúc Tinh thường tăng ca đến tận mười hai giờ đêm mới về nhà. Trần Việt từng nằm chờ trên ghế sofa, nhưng thứ cậu nhận được chỉ là một câu lạnh nhạt từ anh: “Không cần phải chờ.”

Nếu như cậu có năng lực đọc được suy nghĩ, thì hẳn sẽ biết rằng biểu cảm của Chu Chúc Tinh không hề lạnh nhạt, lại càng không phải thờ ơ, mà là sự lúng túng, cùng với niềm vui sướng không biết phải biểu lộ thế nào.

Chỉ tiếc là Trần Việt không có khả năng đó.

Vậy nên bước chân đã từng định bước ra kia, lại một lần nữa rụt về.

Nhưng Trần Việt cũng không phải là người hoàn toàn không chịu bước.

Cậu vẫn âm thầm tiến lên từng chút một, sẽ để lại một bát canh giải rượu sau mỗi lần Chu Chúc Tinh đi tiệc xã giao, sẽ làm bánh nhỏ rồi mượn danh dì Lữ để mang tặng anh, khi đi du lịch sẽ mua một món quà nhỏ cho anh, đặt lên bàn và giả vờ như chỉ là món quà lưu niệm tiện tay mua trên đường.

Cậu cùng mẹ đến chùa dâng hương, cũng sẽ âm thầm cầu phúc cho Chu Chúc Tinh, và sẽ xin cho anh một tấm bùa bình an. Ba năm, mỗi năm cậu đến chùa một lần, đều xin một tấm bùa. Đến nay, cậu đã tích được ba tấm bùa bình an.

Nhưng Trần Việt chưa từng đưa những tấm bùa ấy cho anh.

Có lẽ vì bùa bình an không ở bên người ấy, nên vào năm thứ ba, Chu Chúc Tinh đã không thể bình an đi hết năm đó.

Hoặc cũng có thể, đó là sự trừng phạt mà ông trời dành cho Trần Việt, vì đã không mang bùa trao tay cho người ấy, nên chính Trần Việt cũng không thể bình an đi qua năm đó.

Vào ngày kỷ niệm một năm kết hôn, Trần Việt tự tay nấu một bàn ăn lớn, bận rộn từ chiều đến tận tối.

Cậu còn đặc biệt dặn dì Lữ đừng nói với Chu Chúc Tinh, vì muốn dành cho anh một bất ngờ.

Từ tối hôm đó, Trần Việt chờ mãi đến nửa đêm, rồi lại chờ đến sáng hôm sau, nhưng vẫn không đợi được Chu Chúc Tinh trở về.

Ngày kỷ niệm một năm kết hôn, Chu Chúc Tinh không về nhà.

Thật ra Trần Việt chẳng còn tâm trạng ăn uống, nhưng nhìn một bàn đồ ăn đầy ắp như vậy, đổ đi thì lại quá lãng phí.

Thế là, vào sáng ngày hôm sau của kỷ niệm ngày cưới, Trần Việt cầm đũa, lặng lẽ ăn từng miếng từng miếng món ăn đã nguội lạnh từ lâu.

Sau một đêm, món ăn đã không còn ngon nữa.

Khi vừa ăn, mũi Trần Việt cay xè, nước mắt không tự chủ mà tuôn rơi.

Cậu nghĩ, mình thật sự không phải người tốt, đã lãng phí nhiều lương thực như thế.

Sau đó, cậu bảo dì Lữ giữ kín chuyện này, đừng nói với Chu Chúc Tinh, cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra là được.

Cậu không nói với ba mẹ, cũng không nói với bạn bè, chỉ âm thầm tự mình tiêu hóa.

Từ lúc đó trở đi, Trần Việt không còn ôm hy vọng thật sự về tình yêu trong cuộc hôn nhân này nữa.

Vài ngày sau, Chu Chúc Tinh lại mua cho Trần Việt mô hình sưu tầm mà cậu ao ước từ lâu, nhưng không nói gì thêm.

Trần Việt là người có thể buông bỏ được, cậu nghĩ, cho dù cuộc hôn nhân này không có tình yêu, thì sống như bạn cùng phòng, hay đối tác hợp tác, cũng không sao cả.

Chỉ là cậu không hề biết rằng, vào đêm kỷ niệm một năm ngày cưới đó, Chu Chúc Tinh đã tan làm sớm, vội vã lao về nhà. Anh còn chuẩn bị một cặp nhẫn — Đã chuẩn bị từ khi kết hôn, nhưng vẫn chưa có cơ hội trao đi.

Thế nhưng, trên đường lại nhận được cuộc gọi từ quản gia, mẹ Chu phát bệnh, tình trạng rất nguy kịch.

Vì thế Chu Chúc Tinh vội vã đến bệnh viện. Khi đang xử lý mọi việc, lại bị mẹ Chu đang trong trạng thái hoang loạn, dùng bình hoa đập vào sau đầu, mất ý thức. Trước giây phút chuẩn bị bất tỉnh, trong lòng anh chỉ nghĩ, không thể cùng Tiểu Nguyệt ăn bữa tối rồi.

Anh hôn mê trong bệnh viện suốt hai ngày.

Đến khi tỉnh lại, ngày kỷ niệm một năm ngày cưới đã qua từ lâu.

Lại một lần nữa anh bỏ lỡ, bỏ lỡ cơ hội để hai người có thể ở bên nhau.

Về sau, Trần Việt cũng không còn để tâm đến Chu Chúc Tinh nữa, hai người gần như mỗi người sống một cuộc đời riêng.

Trần Việt cảm thấy Chu Chúc Tinh chỉ muốn làm một cuộc giao dịch, còn Chu Chúc Tinh lại nghĩ Trần Việt chán ghét mình.

Hai người ngày càng đi lệch hướng, khoảng cách giữa họ càng lúc càng lớn.

Trước khi sống lại, Trần Việt luôn cảm thấy giữa cậu và Chu Chúc Tinh tồn tại một vực sâu không thể vượt qua.

Nhưng sau khi sống lại, cậu phát hiện vực sâu ấy đang dần dần được lấp đầy, khoảng cách giữa hai người cũng ngày càng thu hẹp.

Nhỏ đến mức Trần Việt có thể nghe được trái tim của Chu Chúc Tinh, trái tim ấy như đang thổ lộ tình yêu đến từ người kia.

Khi biết được tình cảm của Chu Chúc Tinh dành cho mình, thật ra Trần Việt vẫn chưa biết nên đối mặt với điều đó bằng thái độ thế nào. Cậu không muốn đồng ý quá nhanh chóng với Chu Chúc Tinh, cho dù cậu buộc phải thừa nhận rằng bản thân mình đã thực sự rung động.

Nhưng chút cảm xúc nhỏ nhoi này, so với tình cảm mà Chu Chúc Tinh đã chôn giấu suốt hai kiếp người, thật sự quá đỗi bé nhỏ, không đáng là gì.

Như vậy, với Chu Chúc Tinh mà nói, thì thật là quá bất công.

Vì thế, Trần Việt muốn chờ thêm một chút, đợi đến khi tình cảm của cậu dành cho Chu Chúc Tinh nhiều thêm một chút, rồi thêm một chút nữa, để đến lúc đó, cậu có thể yên tâm và thản nhiên cùng người ấy bắt đầu một mối tình.

Thế nhưng bây giờ, Trần Việt lại cảm thấy bức tường trong lòng mình dường như đang có dấu hiệu muốn sụp đổ.

Cậu nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Chu Chúc Tinh, cảm nhận những cử chỉ nhẹ nhàng của đối phương, cậu chợt nhớ đến mùa hè năm ấy, khung cảnh dưới gốc cây khi cậu chụp ảnh lấy liền cho đối phương.

Chu Chúc Tinh cũng đã từng cười như thế.

Khoảnh khắc này, Trần Việt rất muốn thời gian ngừng lại tại giây phút ấy.

Giây phút này, chỉ giây phút này thôi.

Cậu chỉ muốn khoảnh khắc này mà thôi.

Hết chương 52

Bình Luận (0)
Comment