Chương 53
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Trần Việt chớp chớp đôi mắt hơi cay, bông tuyết rơi xuống mái tóc của Chu Chúc Tinh, bị gió thổi qua làm cho mái tóc vốn được chỉnh chu nay hơi rối lên.
Đợi đến khi Chu Chúc Tinh rút tay về, Trần Việt bật cười, hơi thở hóa thành làn khói trắng trong không khí lạnh, cậu duỗi một ngón tay ra chỉ vào vài sợi tóc rối của Chu Chúc Tinh: “Tóc anh bị rối rồi kìa.”
Nghe thấy câu nói đó, Chu Chúc Tinh cảm thấy không chỉ tóc mình rối, mà cả trái tim cũng rối loạn.
Nhưng có người rối loạn đâu chỉ là mỗi anh.
Món đồ thủ công hình ngôi sao được Chu Chúc Tinh cẩn thận giữ trong ngực, rồi lại nhẹ nhàng như bảo vật mà đặt nó vào chính giữa đầu giường trong phòng ngủ.
Trần Phạn Phạn nhìn thấy thứ xinh đẹp, lẽo đẽo đi theo sau chân Chu Chúc Tinh, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào “ngôi sao” trong tay anh.
Thấy ánh mắt đó của Trần Phạn Phạn, Chu Chúc Tinh quay về phòng ngủ đặt món báu vật xuống trước, rồi ngồi xổm xuống bế Trần Phạn Phạn lên: “Ngoan, để ba mua cho con món quà khác nhé?”
Trần Phạn Phạn quay đầu sang chỗ khác, như thể không muốn để ý đến Chu Chúc Tinh.
Chu Chúc Tinh véo nhẹ bụng nhỏ của nó, dịu dàng nói: “Cái này là… món quà đầu tiên Tiểu Nguyệt tặng ba, trừ ba ra, ai cũng không được đụng vào, kể cả con.”
Trần Phạn Phạn không hiểu lời nói của con người, hơi vùng ra khỏi vòng tay của Chu Chúc Tinh, lúc tiếp đất vô tình đá vào ngăn kéo đầu giường, rồi lon ton chạy ra ngoài tìm Trần Việt.
Bị Trần Phạn Phạn đá trúng như thế, Chu Chúc Tinh bỗng nhiên nhớ ra có một món có thể tặng cho Trần Việt, chiếc nhẫn kiếp trước chưa kịp tặng.
Thứ này không thể xem như một món quà thông thường.
Chu Chúc Tinh suy nghĩ một lát, rồi mở WeChat, nhấn vào khung trò chuyện với Giang Hữu Chi.
Lúc đó, Trần Việt đang trêu đùa mèo, chẳng hề hay biết Chu Chúc Tinh đang bận tâm điều gì. Cậu chơi cùng Trần Phạn Phạn, nhưng tâm trí thì lại không đặt ở con mèo nhỏ chút nào.
Có lẽ nhận ra ba đang hồn vía trên mây, Trần Phạn Phạn chộp lấy quả bóng lông rồi tự chạy ra ngoài phòng ngủ chơi một mình.
Cậu con trai của mình chạy xa như vậy, thế mà cũng chẳng thể khiến người làm ba như Trần Việt để tâm lấy một chút.
Cậu nhớ lại vẻ mặt cẩn thận của Chu Chúc Tinh khi nâng niu món quà, trong lòng bỗng thấy hối hận vì tại sao kiếp trước lại không tặng người kia thật nhiều quà.
Chỉ đến lúc này, Trần Việt mới nhận ra, những gì cậu từng trao cho Chu Chúc Tinh, có lẽ quá ít.
Xem ra cần phải chuẩn bị nhiều bất ngờ hơn cho đối phương.
Trần Việt lấy điện thoại ra, nhìn vào mục “18 chiêu tán tỉnh người yêu”, vừa xem vừa gật đầu đầy suy nghĩ.
Cậu cầm điện thoại lướt video một lúc, bất chợt thấy một video về nhẫn kim cương.
Ngón tay đang vuốt màn hình chợt khựng lại, vài giây sau, cậu mở khung trò chuyện với bạn thân, gửi một tin nhắn:
Y: Ở thành phố A có chỗ nào làm nhẫn không?
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đến một phút, Cố Tân Nhạc đã gọi video đến.
Trần Việt đóng cửa phòng lại, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Tiểu Việt, cậu đang yêu rồi à?” Khuôn mặt rạng rỡ ánh nắng của Cố Tân Nhạc lúc này lấp lánh ánh sáng hóng chuyện.
Cố Tân Nhạc là người bạn chơi từ nhỏ với Trần Việt, từ mẫu giáo đến hết cấp ba, hai người luôn sát cánh bên nhau, có thể nói là lớn lên trong cùng một cái quần.
Hồi nhỏ, Trần Việt trông còn xinh hơn bây giờ, lại để tóc hơi dài, nên thường bị nhầm tưởng là bé gái.
Vì vậy, trong nhà trẻ luôn có mấy bé trai nói sau này lớn lên sẽ cưới cậu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Việt, Cố Tân Nhạc cũng từng nghĩ như vậy.
Cậu chưa bao giờ gặp cô bé nào xinh như thế, như tiên nữ vậy.
Thế là tiểu Cố Tân Nhạc liền chạy đến trước mặt tiểu Trần Việt, lúc đó còn chưa mọc đủ răng, nói cũng chưa rõ ràng: “Tiên, tiên nữ, lớn lên tớ sẽ cuới cậu.”
Tiểu Trần Việt chớp chớp mắt: “Nhưng tớ là con trai đó~”
Giấc mơ cưới tiên nữ của tiểu Cố Tân Nhạc vỡ vụn.
Nhưng cũng từ lúc đó, hai người trở thành bạn thân. Hồi tiểu học, hai người cùng lớp, một nửa thời gian còn ngồi cùng bàn. Lên trung học, tuy không còn chung lớp, nhưng luôn đi học và tan học cùng nhau, cùng ăn trưa. Lên đến cấp ba, lại vào cùng một lớp, mối quan hệ càng thêm thân thiết.
Sau này, sau kỳ thi đại học, Cố Tân Nhạc ra nước ngoài du học, còn Trần Việt thì ở lại thành phố A.
Cố Tân Nhạc lại chọn du học ở quốc gia nổi tiếng có tỉ lệ tốt nghiệp khó nhất, ngày ngày bị bài vở hành cho không ra hình dạng, mỗi năm chỉ có thể về nhà hai lần.
Trần Việt cũng không phải kiểu mỗi ngày đều trò chuyện với Cố Tân Nhạc. Thỉnh thoảng thấy video vui hay tin tức giải trí thú vị gì đó thì chia sẻ với cậu, mà thỉnh thoảng Cố Tân Nhạc cũng chủ động nhắn tin trò chuyện với Trần Việt.
Kiểu quan hệ như vậy, khiến Trần Việt cảm thấy rất thoải mái.
Nói là bạn thân, chi bằng nói Cố Tân Nhạc đã là người thân của cậu rồi.
Ngay lúc này, đối mặt với câu hỏi của Cố Tân Nhạc, đầu óc Trần Việt bỗng trống rỗng một giây, trong lòng có chút chột dạ.
Chuyện kết hôn này, cậu chưa từng nói với đối phương.
Cũng không phải vì liên lạc ít đi, chỉ là từ khi Cố Tân Nhạc ở lại đó học cao học, cuộc sống của cậu ta trở nên bận rộn hơn rất nhiều.
Dạo này còn đang theo giáo sư nghiên cứu dự án, ngày đêm đảo lộn hơn nửa tháng rồi, đừng nói đến trò chuyện với Trần Việt, ngay cả mẹ ruột cũng chưa nhắn tin nổi một câu.
Kết quả là cậu ta bị thâm mắt nghiêm trọng hơn cả trước kia.
Trần Việt dụi mũi, suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra: “Nhạc Nhạc… tớ… kết hôn rồi.”
Cố Tân Nhạc đang uống cà phê đen liền phun một ngụm, “Hả?!”
“Là… bọn tớ đi đăng ký kết hôn hôm 28 tháng 11. Mẹ tớ cũng không biết, bà cũng chỉ mới biết mấy ngày nay thôi. Người đăng ký kết hôn với tớ là tổng giám đốc của tập đoàn Chu thị, Chu Chúc Tinh. Còn chuyện kết hôn thì…”
Chưa đợi Cố Tân Nhạc tra hỏi, Trần Việt đã ngoan ngoãn khai hết mọi chuyện. Trước mặt bạn thân, cậu chưa từng giấu diếm điều gì.
“…Ban đầu tớ tưởng đây chỉ là một cuộc giao dịch, Nhạc Nhạc, cậu hiểu không? Nhưng sau này tớ mới phát hiện, thì ra anh ấy đã thích tớ, thích từ rất lâu rồi. Mấy thứ gọi là thỏa thuận hay giao dịch gì đó, tất cả chỉ là cái cớ.”
“Anh ấy là một tổng giám đốc được vạn người ngưỡng mộ, thế nhưng trong chuyện tình cảm lại nhát gan đến nỗi chẳng dám nói, cũng không dám thể hiện tình yêu của mình.”
Trần Việt mím môi, nhìn về phía Cố Tân Nhạc, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhạc Nhạc, thật ra tớ từng mơ một giấc mơ. Trong mơ, tớ và anh ấy đã có ba năm hôn nhân, sống chẳng hạnh phúc chút nào, hoàn toàn không giống tình yêu mà tớ từng tưởng tượng, cứ như hai người xa lạ vậy. Nhưng kết cục của giấc mơ đó lại là…”
“Lúc xảy ra tai nạn xe, anh ấy không chút do dự, che chắn cho tớ dưới thân mình.”
Trần Việt cụp mắt xuống, trong lòng dâng lên vị đắng chát, giá như ba năm kiếp trước đó thật sự chỉ là một giấc mơ thì tốt biết bao.
Vài giây sau, giọng nói của Cố Tân Nhạc truyền đến từ bên kia điện thoại: “Tiểu Việt, tớ tin cậu, cũng tin vào giấc mơ mà cậu kể. Cứ như kiểu kiếp trước trong mấy tiểu thuyết sống lại ấy mà.”
Trần Việt ngẩng đầu lên, nụ cười của Cố Tân Nhạc hiện lên rõ ràng trên màn hình, sáng bừng cả khung hình.
“Tiểu Việt, đời người thật ra chỉ là một quá trình, kết quả ra sao thì cứ để thời gian trả lời. Nếu cậu cũng có tình cảm với anh ta thì hãy làm điều mà cậu muốn. Nếu cậu chọn tin vào tình cảm này, chọn tin vào cuộc hôn nhân này, tớ sẽ mãi mãi đứng về phía cậu.”
“Hơn nữa tớ cũng tin vào mắt nhìn người của cậu. Khi cậu nhắc đến anh ta, biểu cảm của cậu thay đổi hẳn luôn đó, tớ chưa từng thấy cậu như vậy. Anh ta chắc chắn là một người rất tốt đúng không? Lần sau tớ về nước, dẫn tớ đi gặp anh ta nhé.”
Giọng nói của Cố Tân Nhạc vang lên từ đầu dây bên kia, khiến Trần Việt vừa nghe vừa thấy mũi cay cay, nửa muốn khóc, nửa muốn cười.
Kiếp trước, khi cậu nói với Cố Tân Nhạc rằng mình đã kết hôn, đối phương đã nói: “Lúc nào tớ về nước, dẫn tớ đi gặp anh ta, người xấu là tụi mình không cần.”
Sau đó, khi Trần Việt nói mình muốn cố giữ gìn mối quan hệ ấy, cậu lại nói: “Cố lên nhé, Tiểu Việt.”
Đến khi Trần Việt buồn bã, chán nản, cảm thấy kiệt sức vì cuộc hôn nhân đó, Cố Tân Nhạc không hỏi “Tại sao”, cũng không truy vấn điều gì. Cậu bay liền hai ngày từ nước ngoài về thành phố A, chỉ để đưa Trần Việt đi dạo dọc bờ biển.
Cố Tân Nhạc không hỏi chuyện hôn nhân, không hỏi phải làm sao, cũng không nói mấy lời đạo lý. Chỉ nói: “Tiểu Việt, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi. Biển lớn sẽ ôm lấy nước mắt của cậu.”
Trần Việt chớp chớp mắt, kéo dòng suy nghĩ về hiện tại, mỉm cười: “Được, lần sau sẽ dẫn cậu đi gặp anh ấy.”
Hết chương 53