Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 55

Chương 55

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Thua liền ba ván, trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Việt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Chu Chúc Tinh khẽ bật cười trong cổ họng, rồi quấn một dải giấy dài lên ngón giữa tay trái của Trần Việt và cố định lại bằng một chiếc kẹp giấy.

Trần Việt nhìn ba vòng giấy trắng trên tay mình, cam chịu thua cuộc, khẽ thở dài một hơi rồi nhìn sang Chu Chúc Tinh: “Giờ thì anh có thể hỏi em một câu rồi đấy.”

Chu Chúc Tinh suy nghĩ một giây, rồi hỏi: “Trong tưởng tượng của em, một mối quan hệ yêu đương lý tưởng là như thế nào?”

Nghe câu hỏi ấy, Trần Việt mím môi, suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Một mối quan hệ yêu đương lý tưởng… là khi cả hai người đều cảm thấy thật thoải mái khi ở bên nhau. Không cần phải quá nhạt nhẽo, dù không phải lúc nào cũng quấn lấy nhau, nhưng vẫn phải thích được gần gũi nhau.”

“Ừm… có thể cùng nhau thực hiện một chuyến đi đột xuất, cùng đi nghe concert của ca sĩ mà em thích, cùng ăn kem vào mùa đông. Tất nhiên, ba điều quan trọng nhất là, không được giấu diếm nhau chuyện gì, nếu cãi nhau thì phải kịp thời nói chuyện thẳng thắn và phải thường xuyên nói yêu.”

Trần Việt cụp mắt xuống, chậm rãi nói từng câu một. Mỗi lời cậu nói ra, trong đầu đều là hình ảnh của cậu và Chu Chúc Tinh trong những khoảnh khắc đó.

Nói đến cuối cùng, Trần Việt cảm thấy đây không giống như đang miêu tả một mối quan hệ lý tưởng nữa, mà giống như cậu đang nói rằng, cậu muốn có một tình yêu như vậy với Chu Chúc Tinh.

Nghe xong câu trả lời của Trần Việt, Chu Chúc Tinh im lặng một lúc, sau đó khẽ gật đầu nói: “Anh biết rồi.”

Trần Việt đổi tư thế ngồi, đầy háo hức: “Tiếp nào, lần này em nhất định phải thắng anh!”

Chu Chúc Tinh nhìn động tác nhỏ ấy của Trần Việt, khóe môi cong lên: “Được.”

Ván này, Trần Việt thắng.

Chu Chúc Tinh ra búa, Trần Việt ra bao.

Khoảnh khắc nhận ra cuối cùng cũng gỡ lại được một ván, Trần Việt “hừ hừ” hai tiếng, vẻ mặt đắc ý vô cùng. Cậu dùng “bao” bọc lấy tay Chu Chúc Tinh, “Em nói rồi mà, em có thể thắng anh.”

Chu Chúc Tinh nhìn vào chỗ hai bàn tay chạm nhau, khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Ừm, giỏi lắm.”

Trần Việt lấy một dải giấy, quấn quanh ngón út của Chu Chúc Tinh.

Không biết là do vận may của Chu Chúc Tinh cạn rồi hay sao, Trần Việt lại liên tiếp thắng thêm hai ván nữa.

Vừa cầm dải giấy, Trần Việt vừa hí hửng quấn quanh ngón tay đối phương, “Ba ván đầu là em nhường anh đó, giờ mới là thực lực thật sự của em nhé.”

Giống hệt một đứa trẻ.

Chu Chúc Tinh cố nín cười, cố ý “Ừm ừm” hai tiếng thật mạnh, “Đúng, Tiểu Nguyệt lợi hại quá.”

Giọng điệu ấy nghe ra thật sự quá cưng chiều, đến mức Trần Việt cũng cảm thấy Chu Chúc Tinh ngồi quá gần mình, hơi thở của anh phả vào tai cậu, làm đôi tai vốn đã đỏ ửng lại càng nóng ran.

“Anh khen em thì cũng không trốn được việc trả lời câu hỏi đâu nhé.” Trần Việt đưa tay xoa xoa d** tai mình, nói.

“Được, em hỏi đi.”

Trần Việt không hề do dự: “Anh có theo dõi tài khoản Weibo của em không? Không được nói dối!”

Chu Chúc Tinh “ừm” một tiếng, “Có theo dõi.”

Tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng tim anh đã đập như trống trận, gần như nhảy lên tận cổ họng, sợ Trần Việt sẽ hỏi tiếp, ID là gì?

Nhưng Trần Việt không hỏi.

“Haha, em biết mà!” Trần Việt vỗ tay một cái, “Lại phát hiện thêm một bí mật của anh rồi nhé.”

Chu Chúc Tinh cười đầy bất đắc dĩ, cái này mà gọi là bí mật ư? Cái tên MoonBaby mới thật sự là bí mật.

Đồ ngốc, hỏi bí mật mà chẳng chạm đúng chỗ chút nào cả.

Sau đó, hai người cứ người thắng người thua thay phiên nhau vài ván.

Đến ván thứ sáu khi thua, Chu Chúc Tinh hỏi Trần Việt: “Kiếp trước, điều khiến em cảm thấy ấm ức nhất mà anh từng làm là gì?”

Nghe thấy câu này, lông mi Trần Việt khẽ run, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

Cậu cúi đầu nhìn năm ngón tay đang xòe ra. Vài giây sau, giọng nói trầm nhẹ của Chu Chúc Tinh vang lên: “Nói cho anh biết, được không? Chúng ta đều không cần trốn tránh nữa, Trần Việt, chính em đã nói, phải đối diện với vấn đề.”

Trần Việt hít sâu một hơi, vẫn không ngẩng đầu lên, mắt nhìn chăm chú vào lòng bàn tay trái của mình, chậm rãi mở miệng: “Điều khiến em ấm ức nhất…”

“Là vào đêm kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta. Em đã làm cả một bàn đồ ăn, ngồi chờ anh về. Chờ rất lâu, rất rất lâu, nhưng anh không về. Đồ ăn nguội hết, ăn không còn ngon nữa, em cũng không ăn nổi, tất cả đều bị bỏ phí.”

Trần Việt nhắm mắt lại trong một thoáng, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Chúc Tinh: “Khi đó, tại sao anh không về?”

Ngón tay của Chu Chúc Tinh khẽ run, môi cũng khẽ rung theo. Anh không kiềm được, vươn tay ra ôm chầm lấy Trần Việt, vòng tay siết chặt như muốn hòa người kia vào làm một với mình.

Anh chôn mặt vào hõm cổ Trần Việt.

Trần Việt mặc áo ngủ cổ chữ V rộng rãi, nên lúc này có thể cảm nhận rõ rệt từng cơn run rẩy và cả hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi Chu Chúc Tinh.

Cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn, xen lẫn đau đớn của Chu Chúc Tinh vang lên: “Đêm hôm đó, anh đã về nhà. Nhưng trên đường về thì nhận được cuộc gọi của lão Cao. Ông ấy nói… mẹ anh lại nổi cơn điên, tình trạng rất tệ. Anh định chỉ ghé qua xem một chút rồi về ngay. Anh còn chuẩn bị cả quà cho em…”

“Nhưng… bệnh của bà ấy không ổn định, bà ấy cầm bình hoa đập vào đầu anh khiến anh bất tỉnh. Anh hôn mê hai ngày trong bệnh viện mới tỉnh lại. Đến khi tỉnh lại… phát hiện mọi thứ hình như đã không thể bù đắp được nữa rồi.”

“Xin lỗi, Tiểu Nguyệt, anh đã không đến được buổi hẹn của em. Sau này sẽ không thế nữa đâu.”

Nói đến câu cuối cùng, cơ thể Chu Chúc Tinh run lên dữ dội hơn.

Trần Việt hít hít mũi, vươn tay ra ôm lấy Chu Chúc Tinh, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống bờ vai đối phương.

“Có đau không?” Trần Việt khẽ hỏi, “Bị đập vào chỗ nào?”

“Phía sau đầu. Nhưng dù có đau đến đâu cũng không bằng đau ở tim.”

Trần Việt dịu dàng v**t v* sau đầu Chu Chúc Tinh, nhẹ nhàng hôn lên vai anh, “Anh đừng nói xin lỗi. Chuyện đó không phải lỗi của anh. Em không cần lời xin lỗi của anh, em chỉ nghĩ rằng… nếu lúc đó chúng mình có thể thẳng thắn với nhau, có thể ngồi xuống và nói chuyện thật rõ ràng, thì có lẽ đã không đi đến kết cục ở kiếp trước.”

“Cảm giác như chúng mình đều là những kẻ ngốc. Em còn nói anh không biết mở lời, nhưng thật ra em cũng chẳng mở miệng. Hai người trưởng thành rồi mà sao lại ngốc thế cơ chứ”

Cậu vừa nói, nước mắt vừa lặng lẽ trào ra, giọng nói cũng mang theo chút nghèn nghẹn.

Cậu không thể tưởng tượng nổi cảm giác bị chính mẹ mình đập bất tỉnh ngay lúc chuẩn bị đến gặp người mình yêu là như thế nào.

Chu Chúc Tinh cũng không thể hình dung được, Trần Việt đã ngồi trước bàn ăn như thế nào, chờ đợi mình cả đêm, để rồi từng chút hy vọng bị thay thế bằng thất vọng ra sao.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có người vì đợi mình về ăn cơm mà chờ suốt cả một đêm.

Môi Trần Việt khẽ run, cảm nhận cổ mình có chút ẩm ướt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chu Chúc Tinh, đừng khóc.”

“Giờ em không còn thấy ấm ức nữa rồi. Mà thật ra, người thấy tủi thân cũng không chỉ có mình em, nên… chuyện này, mình khép lại đi nhé, được không? Đừng nhắc nữa.”

Vết sẹo này thật sự vừa dài, vừa sâu.

“Chuyện đó đã qua rồi mà, Chu Chúc Tinh, đó là chuyện kiếp trước rồi. Có nghĩ mãi cũng chẳng thay đổi được gì nữa đâu.”

Thấy Chu Chúc Tinh vẫn chưa ổn, Trần Việt buông đối phương ra, định đẩy nhẹ ra để lau nước mắt cho anh.

“Hơn nữa, không phải anh nói đã chuẩn bị quà cho em sao? Đó là món quà gì vậy? Kể cho em nghe đi, được không?”

Trần Việt vừa xoa tóc anh, vừa nhẹ nhàng nói.

Một lúc sau, Chu Chúc Tinh mới ngẩng đầu lên, nới lỏng vòng tay đang ôm lấy cánh tay Trần Việt, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

“Sẽ không nữa đâu. Sau này sẽ không để cậu phải tủi thân nữa đâu, Tiểu Nguyệt. Anh…”

Trần Việt đưa tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt anh, hít hít mũi. Lúc này, chóp mũi cậu đã đỏ lên, viền mắt cũng ửng hồng, nhưng vẫn nở nụ cười: “Ừm, em biết mà, Chu Chúc Tinh.”

Chu Chúc Tinh nhìn khuôn mặt Trần Việt, hai giây sau cũng học theo cậu, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu.

“Món quà đó, thật ra cũng không thể gọi là quà. Thực ra, chúng ta vừa nhận giấy kết hôn xong là đã làm rồi. Chỉ là chưa có dịp để trao cho em.”

Vì sự yếu đuối và vì sự do dự của anh, mà đôi nhẫn ấy mãi không được đưa ra.

Chu Chúc Tinh buông Trần Việt ra, mở ngăn kéo sâu nhất của tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu lam đậm.

Anh quay lại ngồi bên cạnh Trần Việt, mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi dành cho nam hiện ra trước mắt Trần Việt: “Dù đã muộn ba năm, cũng là muộn cả một kiếp người, nhưng anh vẫn muốn hỏi em một lần — Em có sẵn lòng đeo nó không?”

Hết chương 55

Bình Luận (0)
Comment