Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 56

Chương 56

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Nước mắt mà Trần Việt vừa cố nén lại, giờ đây một lần nữa dâng trào.

“Sao anh không chịu nói sớm với em… Tối nay em vừa bỏ một đống tiền để đặt lão Ngụy làm một cặp nhẫn, đến thứ Sáu là xong rồi.” Trần Việt nhìn hai chiếc nhẫn trong hộp, mím môi, rồi đưa tay phải ra, nói: “Đeo cho em đi. Còn cặp nhẫn kia em sẽ xâu vào dây chuyền đeo trên cổ là được rồi.”

Nghe đến đây, tay cầm hộp nhẫn của Chu Chúc Tinh khẽ run lên: “Em… đặt nhẫn rồi sao?”

Trần Việt gật đầu, khẽ thở dài, thẳng thắn kể hết: “Đúng đó. Tối nay chơi trò chơi với anh cũng là để tranh thủ đo size ngón tay của anh đó, ai ngờ anh lại nhanh tay hơn em một bước.”

Chu Chúc Tinh nhìn dải giấy trắng đang quấn quanh ngón tay trái mình, khẽ nhướn mày: “Thì ra là vậy.”

“Nhưng em tò mò thật đó, sao anh biết được size ngón giữa của em chính xác như vậy?” Khi Chu Chúc Tinh vừa giúp Trần Việt đeo nhẫn xong, cậu nhìn chiếc nhẫn vừa khít, không khỏi thắc mắc.

“Đoán thôi.” Nhẫn của Chu Chúc Tinh là Trần Việt đeo giúp, sau khi cả hai đeo nhẫn xong, tâm trạng của Chu Chúc Tinh rõ ràng tốt lên hẳn.

“Cái này mà cũng đoán được sao?”

Chu Chúc Tinh cười khẽ: “Dựa theo chiều cao, cân nặng mà ước lượng thôi. Thật ra lúc anh mua cặp nhẫn này, vốn nghĩ sẽ không có cơ hội tặng nên cũng sợ sai size. Sau đó… lúc em ngủ, anh đã lén vào phòng đo thử tay của em, phát hiện gần như y chang với con số mình đã đoán. Vậy là giữ lại đến bây giờ.”

Trần Việt trợn tròn mắt: “Anh còn lén vào phòng em?”

Nghe thấy Trần Việt hỏi vặn lại như thế, hiếm khi Chu Chúc Tinh lộ ra vẻ chột dạ, “Mẹ nói em hay đá chăn khi ngủ. Anh nghĩ, nếu nửa đêm em bị lạnh thì sao…”

Lấy cớ, đều là mượn cớ.

Trần Việt híp mắt lại: “Vào phòng em nhiều lần như thế, vậy mà nãy còn dám gạt em là không quá mấy lần!”

Chu Chúc Tinh gãi mũi, “Anh sai rồi.”

Không do dự dù chỉ một giây.

Trần Việt bị phản ứng ấy của anh chọc cười, giả vờ suy nghĩ một giây rồi phẩy tay: “Thôi được, em rộng lượng lắm, tạm tha cho anh lần này đó. Nhưng mà…”

Cậu cố ý kéo dài âm cuối.

“Nhưng mà gì?”

Trần Việt xoa chiếc nhẫn trên ngón giữa, mắt sáng lấp lánh: “Lễ Giáng Sinh, anh phải ở bên em.”

Chu Chúc Tinh sững người một giây, sau đó bật cười: “Được, anh hứa với em.”

Thế này mà gọi là trừng phạt sao?

“Em muốn anh đi ăn kem với em, còn muốn uống rượu, phải là rượu do chính tay anh pha cơ!” Trần Việt đưa ra yêu cầu, “Ừm… em còn muốn có một cây thông Noel nữa, nếu hôm đó có tuyết rơi thì càng tuyệt…”

Chu Chúc Tinh chăm chú lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ chắc phải cho người dọn dẹp lại căn nhà phía đông mới được.

Lời hứa cho đêm Giáng Sinh đã được lập ra như thế.

Trò chơi chưa kịp chơi đến cuối, lúc Trần Việt bóc mẩu giấy thì nhìn Chu Chúc Tinh với vẻ nghi ngờ: “Sao em thấy anh chơi kéo búa bao giỏi quá vậy? Không phải cố ý nhường em đấy chứ?”

Chu Chúc Tinh khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Không có, là do em giỏi thôi.”

Trần Việt nhìn đối phương chăm chú ba giây.

“Ừm… về khoản này thì vận may của anh đúng là khá tốt.”

Chu Chúc Tinh chơi poker hay kéo búa bao với bạn bè rất hiếm khi thua. Giang Hữu Chi cũng từng ghen tị với vận may của anh, lần nào cũng xáp vào đòi kéo búa bao với anh.

“Vậy thì em phải ở bên anh nhiều hơn, để hưởng ké vận may ấy.” Trần Việt tháo hết các mẩu giấy ra, nói với Chu Chúc Tinh.

Chu Chúc Tinh nhìn đối phương, thầm nghĩ, anh cũng sẵn lòng dâng hết vận may của mình cho Trần Việt.

Rất nhanh đã đến ngày đến thăm ba mẹ Trần.

So với kiếp trước, lần đầu tiên gặp ba mẹ Trần thì căng thẳng, ở kiếp này Chu Chúc Tinh đã thoải mái hơn nhiều.

Chiếc nhẫn đặt làm riêng của Trần Việt cũng đã được lấy về vào thứ Sáu. Cậu tìm hai sợi dây chuyền đơn giản, lần lượt xỏ hai chiếc nhẫn vào đó.

Cậu giữ chiếc có họa tiết ngôi sao, còn đưa chiếc có hình mặt trăng cho Chu Chúc Tinh.

Vậy là hôm sau, hai người đeo nhẫn đôi và dây chuyền có nhẫn đôi cùng nhau đến nhà họ Trần.

So với kiếp trước, ở kiếp này ba mẹ Trần có thái độ tích cực hơn nhiều với Chu Chúc Tinh. Dù ba Trần vẫn có chút không vui, nhưng so với lần trước tức giận bỏ vào phòng thì đã khá hơn rất nhiều.

Sau ba năm chung sống, Chu Chúc Tinh cũng đã nắm được sở thích của ba mẹ Trần, lần này quà cáp mang theo cũng rất hợp ý hai người.

Ba mẹ Trần từng quen biết Chu Chúc Tinh trong một buổi tiệc tối, đôi khi còn có hợp tác trong công việc làm ăn. Về công, họ là đối tác thương mại; về tư, họ cũng coi như quen biết lâu năm.

Trước khi biết Trần Việt và Chu Chúc Tinh đã đăng ký kết hôn, ba Trần vẫn luôn có đánh giá rất cao về Chu Chúc Tinh.

Nhưng khi biết con trai yêu quý của mình đã đăng ký kết hôn với Chu Chúc Tinh, ba Trần không khỏi lo lắng thay cho Trần Việt, sợ cậu sẽ bị ấm ức một chút.

Ăn cơm xong, ba Trần đặt đũa xuống, đũa chạm vào bát phát ra tiếng “cạch”: “Chúc Tinh, ba có vài lời muốn nói riêng với con.”

Chu Chúc Tinh không hề tỏ ra lo lắng, cũng đặt đũa xuống, gật đầu nói một tiếng “Vâng”, rồi đi theo ba Trần lên thư phòng ở tầng hai.

Ngay lúc đối phương đứng dậy, Trần Việt khẽ nắm lấy cổ tay người kia, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ một cái.

Chu Chúc Tinh mỉm cười đáp lại, không phát ra tiếng mà chỉ nói bằng khẩu hình: “Đừng lo.”

Khi Chu Chúc Tinh đi, ánh mắt của Trần Việt vẫn dõi theo bóng lưng anh mãi, đến khi không còn thấy nữa mới chịu thu hồi ánh mắt.

Mẹ Trần ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ của con trai yêu quý, khóe môi khẽ cong lên.

Gần mười phút sau, Chu Chúc Tinh mới cùng ba Trần bước ra khỏi thư phòng.

Trong mười phút đó, Trần Việt ngồi trên ghế sofa, không dưới mười lần ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

“Bé yêu, đừng lo. Ba con biết chừng mực mà.” Diệp Dư Xu nhìn Trần Việt, nhẹ nhàng nói.

“Mẹ…” Trần Việt khẽ nhéo nhéo vành tai, bị mẹ bắt quả tang, có chút ngượng ngùng.

Khóe miệng Diệp Dư Xu hiện lên nụ cười dịu dàng: “Năm xưa lần đầu tiên ba con đến nhà mẹ, ông ngoại con cũng rất giận, cậu con cũng vậy, hai người thay nhau chuốc rượu ba con. Ba con say rồi, miệng cứ lặp đi lặp lại một câu: ‘Con sẽ đối tốt với Dư Xu.’”

“Ba con nói như vậy và cũng thật sự làm được.” Diệp Dư Xu ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, “Từng ấy năm qua, ông ấy đối xử với mẹ rất tốt.”

“Khi chưa có con, ba mẹ đã từng nghĩ rằng, nếu sau này có con rồi, tuyệt đối không được cãi nhau trước mặt con, phải cho con thật nhiều yêu thương, để con lớn lên trong tình yêu thương ấy.”

Ánh mắt của Diệp Dư Xu quay lại nhìn Trần Việt: “Vì ba mẹ tin rằng, chỉ những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương mới thật sự biết cách yêu thương người khác.”

Trần Việt mím môi, khẽ hỏi: “Nếu một người không có một gia đình hạnh phúc thì sao? Nếu thật sự có ba mẹ không yêu thương con cái của mình thì phải làm sao?”

Diệp Dư Xu nhẹ nhàng xoa đầu Trần Việt: “Vậy thì có lẽ người đó sẽ có định nghĩa riêng về tình yêu. Vì nhận được quá ít tình yêu, nên có thể họ chưa từng cảm nhận được thế nào là yêu thương thực sự. Và cũng chính vì thế, họ đã dành tất cả tình yêu tốt nhất của mình cho con.”

“…” Trần Việt còn muốn nói gì đó, thì ba Trần và Chu Chúc Tinh đã từ thư phòng bước ra.

“Anh đi chơi cờ với ba một lát, em ở đây trò chuyện với mẹ nhé.” Chu Chúc Tinh đi đến trước mặt Trần Việt, nói nhỏ.

Trần Việt gật đầu: “Đi đi.”

Ánh nắng mùa đông ấm áp rọi khắp căn phòng, Trần Việt ngồi với Diệp Dư Xu trên ghế sofa, cách đó không xa đó, Chu Chúc Tinh đang chơi cờ với Trần Tuấn Anh.

Ánh nắng rọi lên khuôn mặt của Chu Chúc Tinh, khiến gương mặt vốn đã đẹp trai càng thêm rạng rỡ.

Trần Việt vô thức ngắm nhìn anh.

Một giây sau, Chu Chúc Tinh đi quân cờ xong thì nghiêng đầu nhìn về phía Trần Việt.

Ánh mắt đó dường như chỉ là để xem cậu đang làm gì, anh mỉm cười nhẹ rồi lại quay đầu đi.

Nắng chiếu lên mặt anh, phủ lên một lớp ánh vàng nhẹ, càng khiến vẻ đẹp trai ấy nổi bật hơn.

Diệp Dư Xu nhìn vẻ ngẩn ngơ của Trần Việt, mỉm cười nói: “Hôm trước mẹ còn bảo không tưởng tượng nổi Chúc Tinh sẽ như thế nào khi yêu một người. Hôm nay, xem như mẹ đã hiểu ra rồi.”

“Thằng bé gần như sau mỗi lần đi một nước cờ là lại nhìn con một lần đấy.”

Tim Trần Việt bỗng đập loạn nhịp.

Ngay khoảnh khắc đó, Trần Việt thật sự cảm nhận được — yêu.

Không phải kiểu tò mò muốn biết tên một người, không phải sự rung động mong được tiếp xúc nhiều hơn. Cũng không phải là cảm giác thích đơn thuần muốn được nắm tay, ôm ấp.

Là yêu.

Muốn cùng người ấy đi đến cuối cuộc đời.

Muốn người ấy xuất hiện ngay ở giây tiếp theo trong tầm mắt của mình.

Muốn một tình yêu vừa mãnh liệt, vừa bình dị.

Giống như tình cảm giữa ba mẹ mình vậy.

Chính trong một buổi chiều bình thường như thế, Trần Việt mới thật sự nảy sinh tình yêu với Chu Chúc Tinh.

Hóa ra, để yêu một người, chỉ cần một khoảnh khắc là đủ.

Hết chương 56

Bình Luận (0)
Comment