Chương 57
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Vào ngày Giáng Sinh, Chu Chúc Tinh đã làm ca sáng và cho nhân viên trong tập đoàn tan làm sớm.
“Mặc dù nói không chuộng lễ tây gì đâu, nhưng được tan làm sớm thì thật là tuyệt.” Trợ lý kéo tay Đường Mịch, cảm thán nói, “Tâm trạng Tổng giám đốc Chu mấy ngày nay đều rất tốt, cũng không bắt tụi mình tăng ca nữa.”
Đường Mịch mỉm cười, khẽ gật đầu, phụ họa: “Ừ, đúng vậy.”
Trong lòng cô nghĩ, vì Tổng giám đốc Chu cũng phải tranh thủ về sớm để hẹn hò mà.
“Này, chị Mịch, tối nay chị có hẹn không?” Trợ lý hỏi.
Đường Mịch gật đầu, không giấu giếm.
“Hả? Là đối tượng đang mập mờ à?” Ánh mắt trợ lý ánh lên tia hóng hớt.
Nghĩ tới vẻ mặt đỏ bừng của Tưởng Tùng Tầm lúc hỏi cô có muốn cùng nhau đón Giáng Sinh không, khóe môi Đường Mịch lại cong lên thêm chút nữa, “Ừm… coi là vậy đi.”
**
Khi Chu Chúc Tinh về đến nhà, Trần Việt đang nằm trên ghế sofa xem video ngắn, còn Trần Phạn Phạn thì ở bên cạnh tự chơi với cái đuôi của mình.
Nghe thấy tiếng động, một lớn một nhỏ cùng lúc nhìn về phía cửa ra vào, hai đôi mắt xinh đẹp dõi theo Chu Chúc Tinh. Trần Việt bật dậy khỏi ghế sofa, Trần Phạn Phạn cũng thả cái đuôi xuống, một lớn một nhỏ cùng đi về phía Chu Chúc Tinh.
“Hôm nay về sớm thế.” Trần Việt bước đến trước mặt Chu Chúc Tinh, trên người đối phương vẫn còn vương hơi lạnh.
Chu Chúc Tinh cởi áo khoác, “Ừm, chẳng phải đã nói rồi sao, cùng nhau đi…”
“Hẹn hò!” Trần Việt tiếp lời.
Chu Chúc Tinh có chút nghẹn lời trong thoáng chốc, “Ừm, hẹn hò.”
Từ lần về nhà ba mẹ Trần đến nay, Trần Việt phát hiện mình càng lúc càng muốn ở bên Chu Chúc Tinh, giọng nói khi nói chuyện với đối phương cũng vô thức mang theo chút nũng nịu.
“Đi ăn trước đã, ăn kem khi bụng đói không tốt cho dạ dày.” Chu Chúc Tinh nói.
Trần Việt gật đầu, “Ừm, được. Hay là mình đi ăn pizza nhé? Chính là tiệm pizza thủ công gần quán Tầm Mịch ấy, siêu ngon. Có một thời gian, em đến Tầm Mịch là lại rủ anh Tầm đến đó một bữa. Giờ cuối cùng cũng có dịp dẫn anh đi ăn rồi.”
Chu Chúc Tinh gật đầu, nơi mềm yếu sâu trong nội tâm như bị một điều gì đó chạm khẽ vào. Anh gật đầu rồi nói một tiếng: “Được.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Chu Chúc Tinh, Trần Việt chạy lên lầu thay đồ, Chu Chúc Tinh cũng trở về phòng thay một bộ khác.
Trần Việt mặc một chiếc áo khoác trắng, quàng thêm một chiếc khăn trắng. Chiếc khăn này là do Diệp Dư Xu mới đan cho cậu cách đây không lâu, ngoài ra còn có một chiếc màu đen nữa.
Trần Việt quàng chiếc trắng lên cổ mình, rồi cầm chiếc đen đến gõ cửa phòng Chu Chúc Tinh: “Chu Chúc Tinh, anh có muốn đeo khăn không? Mẹ đan đấy, cái này em mới giặt, chưa dùng lần nào đâu.”
Nhìn chiếc khăn màu đen trong tay Trần Việt, ánh mắt Chu Chúc Tinh khẽ lay động. Anh nhận lấy chiếc khăn, nói: “Ừm, lát nữa anh sẽ đeo, để anh giữ trước nhé.”
Sau khi Trần Việt rời đi, Chu Chúc Tinh đóng cửa phòng, nhìn chiếc khăn trong tay, rồi đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi một cái.
Là mùi hương thuộc về Trần Việt.
Một lát sau, Chu Chúc Tinh quàng chiếc khăn đen mang theo hương Trần Việt đi xuống lầu. Trần Việt một tay cầm áo khoác trắng, một tay xoa đầu Trần Phạn Phạn, còn đang thì thầm nói gì đó.
“Cục cưng ngoan nào, ba lớn với ba hai đi hẹn hò, con ở nhà phải ngoan nhé, không được phá nhà, không được làm vỡ ly, nghe rõ chưa? Về ba mua cho con thanh pate mèo mà con thích nhất nhé. Phạn Phạn là chú mèo dễ thương nhất trên đời này, đúng không nào?”
Vừa thấy Chu Chúc Tinh xuống lầu, Trần Việt đứng thẳng dậy, cười tít mắt nhìn anh: “Giờ đi được chưa?”
Giây trước Trần Việt còn xoa đầu Phạn Phạn, nó đang rất thích thú thì bỗng bị dừng lại, dường như ngẩn ra trong giây lát. Đôi mắt to tròn của nó nhìn về phía ba lớn, nhưng ánh mắt của ba lớn đã hoàn toàn bị ba hai chiếm lấy.
Phạn Phạn chạy mất.
Tiếc là hai người lớn chẳng ai nhìn thấy cảnh nó rời đi, vì ánh mắt của họ đã hoàn toàn đặt lên người đối phương.
Nhìn chiếc khăn quàng lỏng lẻo trên cổ Trần Việt, Chu Chúc Tinh nhíu mày: “Sao lại quàng khăn không chỉnh tề thế?”
“Anh giúp em chỉnh đi.” Trần Việt tiến một bước về phía trước, lại gần Chu Chúc Tinh.
Khóe môi Chu Chúc Tinh cong lên, anh dịu dàng giúp Trần Việt chỉnh lại khăn cho ngay ngắn.
Hai người vai kề vai bước ra khỏi cửa.
Vừa mới ra khỏi cửa, Trần Việt đã bị gió thổi đến rùng mình một cái, cậu nắm lấy tay Chu Chúc Tinh, “Lạnh quá…”
Chu Chúc Tinh đổi tư thế nắm tay thành đan mười ngón lại với nhau, anh nắm tay Trần Việt nhét vào trong túi áo mình: “Cho vào túi ủ ấm một chút.”
Trần Việt nghiêng đầu nhìn anh một cái, rồi bật cười, gật đầu lia lịa.
Hai người đi ăn trước, đến quán pizza mà Trần Việt nói là rất ngon.
Pizza quả thật rất ngon, đến cả Chu Chúc Tinh vốn không mấy hứng thú với món này cũng ăn liền mấy miếng.
“Aiz, anh Tầm với chị Mịch tối nay cũng đi hẹn hò đó, anh biết không?” Trần Việt nuốt miếng pizza xong, mở miệng tám chuyện.
“Hửm? Kiếp này hai người họ lại tiến triển nhanh vậy à? Xem ra lần trước em làm mối có tác dụng thật.”
Trong ấn tượng của Chu Chúc Tinh, hai người họ vẫn còn dây dưa chưa rõ ràng, hình như Đường Mịch còn từng vướng phải một tên thần kinh nữa.
“Hừ hừ, tất cả là nhờ em đó.” Trần Việt nhướng mày, vẻ mặt đắc ý đáng yêu vô cùng.
Chu Chúc Tinh thì nhìn cậu bằng ánh mắt cưng chiều hết mực.
Ăn pizza xong, Trần Việt xoa bụng, lắc đầu nói: “Không ăn nữa đâu, ăn nữa là mập mất. Tuần này em đã tăng hai cân rồi, mà phòng gym thì chưa đi buổi nào.”
Nghe Trần Việt nói vậy, Chu Chúc Tinh không nhịn được tưởng tượng ra dáng vẻ tròn trịa của cậu, chắc cũng đáng yêu lắm.
Nhưng lời này thì không thể để Trần Việt nghe thấy. Với một người rất chú ý đến việc giữ dáng như cậu, nghe xong chỉ càng thêm “sa ngã” mà thôi.
Dù đã tăng hai cân, điều đó vẫn không thể ngăn được niềm đam mê với kem của Trần Việt.
“Ăn kem là lạnh mà, lạnh thì không có calo, nên sẽ không mập đâu, cứ yên tâm ăn đi.” Trần Việt nhìn ly kem trước mặt, tự trấn an bản thân.
Chu Chúc Tinh nghe thấy mấy lời lẩm bẩm đó, không nhịn được cười, cũng phụ họa theo: “Ừm, cứ yên tâm mà ăn.”
Trần Việt lè lưỡi, xúc một muỗng kem rồi cho vào miệng.
Ngay giây đầu tiên kem chạm vào miệng, Trần Việt đã bị lạnh đến nheo cả mắt lại: “Lạnh quá…”
“Nhưng mà ngon lắm.” Còn chưa kịp để Chu Chúc Tinh nhắc cậu ăn chậm thôi, Trần Việt đã lại đút thêm một muỗng nữa vào miệng.
“Thật ra em thấy mùa đông mới là mùa thích hợp nhất để ăn kem, kem sẽ không chảy, mà ăn cũng thấy vui nữa.” Trần Việt nheo mắt lại, dáng vẻ thỏa mãn chẳng khác gì một chú mèo con.
Trước tối nay, Chu Chúc Tinh chưa từng tưởng tượng rằng sẽ có một ngày mình cùng Trần Việt ăn kem giữa mùa đông.
Giang Hữu Chi từng rất thích ăn kem que vào mùa đông, hồi đó anh và Giang Hữu Chi cùng một người nữa thường hay đi cùng nhau.
Mỗi khi đến mùa đông, Giang Hữu Chi lại vừa nhai kem vừa kêu “Lạnh tê răng chịu không nổi” nhưng vẫn ăn ngấu nghiến.
Trong bộ ba đó, người còn lại thì không ăn kem vào mùa đông, thậm chí mùa hè cũng không động đến mấy món lạnh như vậy. Chỉ là người đó từng lén nói với Chu Chúc Tinh rằng, thực ra cậu ta cũng muốn thử một lần, thử cùng Giang Hữu Chi ăn kem vào mùa đông.
Mãi đến khoảnh khắc này, Chu Chúc Tinh mới thật sự hiểu được ý nghĩa câu nói đó.
Cùng người mình yêu ăn kem giữa mùa đông, nhìn những biểu cảm ngốc nghếch mà đáng yêu của đối phương, nghe đối phương luyên thuyên nói đủ chuyện, thưởng thức vị ngọt lạnh của mùa đông, đúng là một việc rất rất tuyệt vời.
Hai người cùng nhau ăn hết ly kem, đến khi bước ra khỏi cửa tiệm, gió lạnh buốt thổi đến mức Trần Việt cảm thấy môi mình không còn là của mình nữa.
Ngay khoảnh khắc ấy, cậu lại thấy buồn cười, liền quay sang nói với Chu Chúc Tinh: “Nếu bây giờ mình hôn nhau thì liệu môi có dính lại, không gỡ ra nổi không nhỉ?”
Chu Chúc Tinh dừng bước, sau lưng là cây thông Noel khổng lồ đang sáng rực ánh đèn, ánh mắt anh dưới ánh đèn cũng đặc biệt rực rỡ.
“Muốn thử không?” Anh hỏi.
Trần Việt cũng dừng lại, cười đáp: “Muốn chứ.”
Cậu nghiêng đầu lại gần Chu Chúc Tinh, rồi đặt một nụ hôn lên môi anh.
Thực tế chứng minh, môi người không bị dính lại vì yếu tố bên ngoài, mà dính chặt mãi là vì một lý do khác.
Dưới cây thông Noel, họ trao nhau một nụ hôn thật dài, thật lâu.
Hết chương 57