Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 58

Chương 58

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau một nụ hôn thật dài, Chu Chúc Tinh dẫn Trần Việt đến căn nhà phía Đông.

Ở kiếp trước, Trần Việt chưa từng đến nơi này, vì thế với mọi thứ ở đây đều khiến cậu rất tò mò.

Chu Chúc Tinh nắm tay Trần Việt, vừa đi vừa nói: “Chưa từng dẫn em đến đây. Lần trước anh có kể, trong căn nhà này có cất khá nhiều rượu. Giang Hữu Chi rất thích tới đây, thỉnh thoảng cũng đến uống một ly.”

“Trong căn nhà này… có rất nhiều thứ.” Chu Chúc Tinh khẽ nói, “Lúc tâm trạng không tốt, anh sẽ đến đây uống chút rượu, có lúc còn lật lại mấy thứ đó.”

Trần Việt siết chặt tay anh hơn, không hỏi vì sao tâm trạng lại không tốt, mà chỉ hỏi: “Là những thứ gì vậy?”

Chu Chúc Tinh mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Lát nữa em sẽ biết.”

Lần đầu tiên đến căn nhà này của Chu Chúc Tinh, ngay ánh mắt đầu tiên, Trần Việt đã bị cây thông Noel phát sáng ở cửa làm cho bất ngờ.

Đỉnh cây không phải ngôi sao, mà là mặt trăng, lấp lánh khác thường.

Chưa kịp tháo khăn quàng và áo khoác, Trần Việt đã chạy đến bên cây thông, đôi mắt sáng rực lên, đầy vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Chu Chúc Tinh: “Anh thật sự chuẩn bị một cây thông Noel luôn!”

Chu Chúc Tinh nhìn dáng vẻ phấn khích hiếm thấy của Trần Việt, trên mặt cũng không nhịn được nở nụ cười: “Thích không?”

Trần Việt thu tay lại, không còn chọc chọc cây thông nữa, mà bước đến trước mặt Chu Chúc Tinh, dang tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh một cái. Cảm nhận được cơ thể Chu Chúc Tinh khẽ run lên trong thoáng chốc, tâm trạng Trần Việt càng thêm vui vẻ.

“Thích lắm, cực kỳ thích luôn!” Trần Việt dụi mặt vào hõm cổ Chu Chúc Tinh, “Chu Chúc Tinh, sao anh lại tốt thế chứ…”

Chu Chúc Tinh cũng ôm chặt Trần Việt, âm thầm phản bác trong lòng, không phải anh quá tốt, chỉ là anh muốn dành những điều tốt nhất cho Tiểu Nguyệt của mình.

Hai người ôm nhau một lát ở cửa rồi mới buông ra.

Cởi áo khoác và khăn, thay dép xong, Trần Việt đến nơi khiến cậu tò mò nhất sau cây thông — quầy bar. Cậu dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi: “Anh thường pha rượu ở đây à?”

Chu Chúc Tinh gật đầu: “Ừm, đôi khi áp lực quá cũng chẳng pha gì đâu, chỉ cần có Giang Hữu Chi tới là y như rằng cãi nhau rồi uống.”

Nghe vậy, Trần Việt bất giác nhớ đến đêm hôm đó ở kiếp trước, cái đêm khai mạc triển lãm tranh khi Chu Chúc Tinh say mèm. “Kiếp trước, cái đêm ngày khai mạc triển lãm, anh cũng uống rượu ở đây à?”

Chu Chúc Tinh im lặng một giây, rồi gật đầu.

Anh vốn định nói “chuyện đó đã qua rồi”, nhưng Trần Việt đã nhanh hơn một bước: “Vậy sau này, anh đừng uống rượu vì những chuyện buồn nữa nhé. Nếu muốn uống, để em uống cùng anh, được không?”

Yết hầu của Chu Chúc Tinh khẽ chuyển động: “Được.”

Trần Việt nằm gục lên mặt bàn, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn anh, chớp chớp mắt: “Em muốn xem anh pha rượu.”

Chu Chúc Tinh không nhịn được mà xoa đầu cậu một cái: “Được, anh đi lấy rượu.”

Anh lấy đồ uống và rượu từ chiếc tủ lạnh mini bên cạnh quầy bar ra: “Hôm nay anh đã bảo người dọn dẹp lại nơi này, còn chuẩn bị thêm thứ này nữa.”

“Pha rượu thì thêm đá mới ngon.” Chu Chúc Tinh giơ túi đá trong tay, nói với Trần Việt.

“Ừm.” Trần Việt ngồi thẳng người, chăm chú quan sát Chu Chúc Tinh pha rượu.

Trong ấn tượng của Trần Việt, Chu Chúc Tinh luôn là người chững chạc, điềm tĩnh, có phần lạnh lùng. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn ở kiếp này, cậu lại phát hiện anh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.

Tuy vậy, lúc Chu Chúc Tinh pha rượu, lại có chút khác biệt.

Hôm nay Chu Chúc Tinh mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, Trần Việt thì mặc chiếc giống y chang nhưng màu trắng. Hai chiếc áo len cùng áo khoác ngoài đều là do Trần Việt mới mua vài ngày trước.

Lúc này đây, Chu Chúc Tinh xắn tay áo lên tới khuỷu tay, để lộ phần cẳng tay với đường cơ rõ ràng đẹp mắt, khi lắc bình shaker, còn hiện lên những đường gân xanh. Đôi tay ấy khéo léo thao tác, từ rót rượu đến lắc bình, từng động tác đều vô cùng cuốn hút.

Có chút… gợi cảm.

Trần Việt không thể không nghĩ như vậy.

Không còn cách nào khác, cậu đã hoàn toàn bị dáng vẻ Chu Chúc Tinh khi làm bartender mê hoặc rồi. Tại sao có người chỉ cần pha rượu thôi cũng có thể quyến rũ như thế? Trần Việt từng xem bartender pha chế ở Tầm Mịch, nhưng lúc đó chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.

Nhưng tối nay, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự ngầu thật sự của việc pha rượu.

Chu Chúc Tinh pha hai ly cocktail. Nghĩ đến việc Trần Việt chỉ uống một ly là gục, anh đã giảm tỷ lệ rượu xuống rất nhiều.

Anh đẩy hai ly về phía Trần Việt, nhướng mày, khóe miệng cong lên như cười như không: “Nếm thử đi, Tiểu Nguyệt.”

Trần Việt không chờ được nữa, lập tức cầm một ly lên uống một ngụm. Chất lỏng mát lạnh trượt qua cổ họng xuống bụng, vị soda đào xen lẫn với hương rượu, khi vào miệng thì chua chua ngọt ngọt, nhưng dư vị lại mang chút đắng nhẹ.

Trần Việt chép miệng mấy cái, mắt sáng rỡ lên: “Ngon quá!”

Còn chưa kịp để Chu Chúc Tinh nói câu “rượu này nồng độ cao lắm, uống từ từ thôi”, Trần Việt đã ừng ực uống liền hai ngụm lớn.

Chu Chúc Tinh có chút bất đắc dĩ: “Uống chậm thôi, rượu này có hậu lực đấy, không thì mai lại đau đầu.”

Trần Việt l**m môi một cái, “ồ” lên một tiếng, nhưng mắt không nhìn Chu Chúc Tinh mà lại liếc sang ly còn lại: “Em muốn nếm thử ly kia.”

Chu Chúc Tinh hơi hất cằm, mỉm cười: “Uống đi.”

“Vâng.” Trần Việt hí hửng ôm lấy ly đó, uống liền hai ngụm to.

Ly này là soda vị nho.

Trần Việt nhận ra ngay.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu có ý muốn “uống thêm ba ly nữa”, nhưng ý nghĩ ấy chỉ lượn vòng trong đầu vài giây rồi tan biến mất.

Hậu lực của rượu bắt đầu dần dần phát tác.

Gương mặt Trần Việt đã bắt đầu ửng đỏ, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

“Chu Chúc Tinh… rượu anh pha ngon quá trời luôn, lần sau em muốn uống nữa!”

Trần Việt nheo mắt, giơ ly lên nói với Chu Chúc Tinh.

Nhìn thấy Trần Việt đã ngà ngà say, Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng lấy chiếc ly khỏi tay cậu, đặt lên bàn, dịu giọng đáp: “Được, lần sau lại pha cho em.”

Trần Việt gật gật đầu mấy cái, bật cười hì hì: “Chu Chúc Tinh, sao anh lại… tốt với em như vậy chứ.”

Chu Chúc Tinh khẽ dùng ngón tay chạm nhẹ vào sống mũi cậu: “Vì em là Tiểu Nguyệt tuyệt vời nhất mà. Thật ra anh cũng đâu tốt với em đến thế, khiến em phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, không phải ư?”

Trần Việt lắc đầu: “Em thấy anh đối xử với em rất tốt!”

“Được được được, anh rất tốt với em, sau này sẽ càng tốt hơn nữa.” Chu Chúc Tinh thuận theo lời cậu, dịu dàng nói tiếp.

Trần Việt “ừm” một tiếng, tâm trạng vui vẻ hẳn lên, cậu đưa tay sờ mặt mình, nói: “Mặt em nóng quá…”

Chu Chúc Tinh không nhịn được mà vươn tay vuốt nhẹ lên má cậu.

So với má nóng bừng của Trần Việt, bàn tay của Chu Chúc Tinh lạnh hơn hẳn.

“Còn nói là không tốt với em…” Trần Việt lẩm bẩm, lặng lẽ nắm lấy cổ tay Chu Chúc Tinh, áp mặt mình vào lòng bàn tay anh.

Chu Chúc Tinh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì.

Không nghe thấy anh đáp lại, Trần Việt ngẩng đầu lên.

Chỉ một ánh mắt ấy thôi, Chu Chúc Tinh suýt tưởng rằng cậu đã tỉnh táo lại.

Nhưng không phải.

Đôi mắt Trần Việt vẫn mang vẻ say lơ mơ, gương mặt ửng đỏ, nhưng giọng nói lại đầy vẻ nũng nịu: “Chu Chúc Tinh, anh thích em à?”

Chu Chúc Tinh nhìn vào đôi mắt đẹp ấy, hoàn toàn không thể nói dối.

“Ừm.”

Chu Chúc Tinh nhìn Trần Việt đang say rượu, nhỏ giọng lặp lại: “Thích, thích hai kiếp người.”

Trần Việt nhếch môi cười, hơi híp mắt tiến lại gần Chu Chúc Tinh: “Vậy để em dạy anh theo đuổi em nhé, được không?”

“Được.”

Hết chương 58

Bình Luận (0)
Comment