Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 59

Chương 59

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Nghe thấy câu trả lời của Chu Chúc Tinh, Trần Việt nheo mắt cười, cậu đưa một tay ra, ngoắc ngoắc ngón trỏ với Chu Chúc Tinh: “Vậy thì lại gần em một chút đi mà.”

Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay cậu, rồi ngồi xuống bên trái Trần Việt. Sợ Trần Việt cảm thấy vẫn chưa đủ gần, anh lại nhích người sát vào cậu thêm một chút: “Như vậy được chưa?”

Trần Việt quay đầu nhìn khuôn mặt điển trai ở khoảng cách rất gần, hài lòng gật đầu, sau đó đưa tay ra: “Đặt tay lên đây.”

Chu Chúc Tinh không hiểu ý là gì, nhưng vẫn đưa tay ra đặt lên lòng bàn tay của đối phương.

Giây tiếp theo, Trần Việt nắm lấy tay anh, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: “Bây giờ là anh theo đuổi được em rồi đó!”

Nói rồi còn giơ tay lên cho Chu Chúc Tinh xem.

Chu Chúc Tinh bị cậu chọc cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Như vậy sao có thể coi là theo đuổi được chứ.”

Trần Việt khẽ hừ một tiếng: “Bây giờ em là thầy Trần, còn anh là học sinh Chu, em nói là theo đuổi được thì chính là theo đuổi được.”

“Được, theo đuổi được rồi.” Chu Chúc Tinh mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đã say đến mức bắt đầu nói linh tinh của Trần Việt, dịu dàng đáp.

Trần Việt gật đầu lia lịa hai cái: “Đúng, theo đuổi được rồi.”

“Cho nên anh phải hôn em, phải ôm em, phải luôn luôn nắm tay em, phải luôn luôn yêu em.” một tay Trần Việt nắm tay Chu Chúc Tinh, tay kia giơ lên đếm từng ngón, miệng tiếp tục “giảng bài”: “Phải pha rượu trước mặt em, phải thành thật trước mặt em, phải cùng em đi ăn kem, phải cùng em làm thật nhiều thật nhiều chuyện nữa…”

“Được, anh sẽ làm được.” Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng v**t v* tay Trần Việt, khẽ nói, mắt không rời khuôn mặt đối phương.

“Không chỉ có vậy…” Trần Việt lắc đầu, tiếp tục nói: “Em còn muốn chia sẻ nỗi buồn với anh, không muốn anh buồn, muốn giới thiệu anh với tất cả bạn bè của em, muốn nói với cả thế giới rằng em đã kết hôn với anh rồi, muốn tặng anh thật nhiều quà, muốn cùng anh kỷ niệm một năm, hai năm, ba năm… thật nhiều năm kỷ niệm ngày cưới.”

Trần Việt nói càng lúc càng nhỏ: “Anh cũng là thầy của em, thầy Chu.”

Môn học mang tên tình yêu này, chúng ta cùng nhau học nhé.

Yết hầu của Chu Chúc Tinh khẽ động, gật đầu, đáp một tiếng “Được.”

Nói xong câu đó, Trần Việt im lặng vài giây, chỉ dùng đôi mắt long lanh nước nhìn vào môi Chu Chúc Tinh, không kìm được mà đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào đó: “Chu Chúc Tinh, em rất muốn hôn anh.”

Nghe xong lời đó, Chu Chúc Tinh không thể kìm nén thêm nữa, dùng một tay nâng lấy khuôn mặt của Trần Việt, rồi hôn lên cậu.

Trần Việt nhắm mắt lại, một tay nắm lấy vai Chu Chúc Tinh, chủ động đáp lại nụ hôn một cách mãnh liệt.

Trần Việt lúc say rượu còn chủ động hơn cả khi tỉnh táo, ít nhất là trong chuyện hôn môi.

Không biết ai là người đầu tiên tách mở hàm răng của đối phương, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau. Chu Chúc Tinh nếm được vị rượu trong miệng Trần Việt, không kìm được mà tiếp tục xâm nhập sâu hơn.

Thế chủ động dần dần chuyển sang tay Trần Việt. Hai người vốn đang nắm tay nhau, chẳng biết từ lúc nào đã buông ra. Trần Việt dùng một tay siết chặt vai Chu Chúc Tinh, tay còn lại v**t v* khuôn mặt anh.

Trong khi đó, tay của Chu Chúc Tinh đã lần xuống eo Trần Việt, tìm được gấu áo, ngón tay linh hoạt luồn vào trong, chạm đến làn da của đối phương.

Trần Việt bị cú chạm đó làm cả người run lên, nhịp hôn cũng bị phá vỡ. Cậu th* d*c, đôi môi sưng đỏ, mắt nheo lại, nhưng không hề ngăn cản động tác của Chu Chúc Tinh, chỉ khi tay đối phương chạm đến điểm nhạy cảm, cậu mới khẽ nói: “Nhột quá…” Rồi lại nghiêng người lao vào vòng hôn kế tiếp.

Mọi chuyện dần trở nên mất kiểm soát.

Sau khi Trần Việt cắn môi Chu Chúc Tinh đến lần thứ ba, Chu Chúc Tinh khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Vào phòng ngủ đi.”

Trần Việt để Chu Chúc Tinh dắt tay mình bước vào phòng ngủ.

Vừa vào phòng, đèn chưa kịp bật, hai người lại lao vào hôn nhau, vô tình chạm vào công tắc đèn.

Đèn sáng lên, Trần Việt bị ánh sáng chói mắt làm chớp mắt lại.

Chu Chúc Tinh thì lại mở mắt, đứng yên nhìn Trần Việt đang khẽ run hàng mi dưới ánh đèn. Đôi môi của đối phương sưng đỏ, vẫn còn ánh lên lớp nước mỏng, khuôn mặt dường như còn đỏ hơn khi nãy.

Có lẽ là do nếm phải rượu trong miệng Trần Việt, Chu Chúc Tinh cũng cảm thấy mình hơi say.

Bị ánh đèn chiếu vào, Chu Chúc Tinh tỉnh táo hơn đôi chút.

Trần Việt tựa vào tường, vẫn đang th* d*c, mái tóc đã bị xoa rối tung cả lên, cả phần tóc trước trán cũng lộn xộn, nhưng cậu không nghĩ gì nhiều, vừa mở mắt liền nhìn về phía Chu Chúc Tinh trước mặt, ánh mắt có phần mơ màng.

Chu Chúc Tinh nhắm mắt lại, nuốt nước bọt, nắm lấy tay Trần Việt, dắt cậu đến bên giường, để cậu ngồi xuống.

Anh cúi người xuống, vuốt lại phần tóc trước trán của Trần Việt, rồi nhẹ nhàng hôn một cái, giọng khàn khàn mở miệng: “Ngoan, chúng ta ngủ trước nhé.”

Trần Việt mở to mắt thêm một chút, giọng nói mang theo chút ấm ức: “Miệng em đau quá.”

Chu Chúc Tinh đã bị cắn mấy vết hồng trên môi, nhẹ nhàng chạm vào môi đối phương, khẽ nói: “Tại anh.”

Trần Việt lắc đầu, ôm lấy eo Chu Chúc Tinh: “Không phải tại anh.”

“Em thích.”

Chu Chúc Tinh chớp mắt một cái: “Cái gì?”

“Thích hôn anh.” Trần Việt ngẩng đầu, ánh mắt khiến Chu Chúc Tinh nhớ đến vẻ mặt của Trần Phạn Phạn khi đòi ăn thanh pate mèo, “Thích lắm.”

“Ừm, anh cũng thích.” Chu Chúc Tinh cúi xuống hôn nhẹ lên môi Trần Việt.

Sau khi uống rượu, Trần Việt trở nên không an phận, cứ muốn chọc chọc chỗ này của Chu Chúc Tinh, hôn chỗ kia của Chu Chúc Tinh, cuối cùng còn đòi anh cởi áo len cổ lọ ra.

Nhìn vào đôi mắt long lanh của Trần Việt, Chu Chúc Tinh không nỡ từ chối, chỉ có thể cởi chiếc áo cổ lọ màu đen, để lộ phần thân trên.

Trần Việt sau khi uống rượu thì như một tên sắc quỷ nhỏ, tay sờ lên cơ bụng của Chu Chúc Tinh, dọc theo đường cơ thể đi lên, khi chạm đến phần ngực đối phương thì không nhịn được mà bóp một cái: “Mềm ghê.”

Chỉ trong khoảnh khắc cậu bóp xong, cơ thể Chu Chúc Tinh cứng đờ, phần cơ ngực cũng trở nên săn chắc hơn.

Trần Việt chọc chọc, nghi hoặc hỏi: “Lạ ghê, sao lại cứng lên rồi?”

Chu Chúc Tinh nuốt nước bọt, nắm lấy ngón tay cậu: “Ngoan, phải ngủ rồi.”

“Ưm…” Trần Việt vẫn dán mắt vào cơ bụng Chu Chúc Tinh, không chớp mắt, rồi lại rúc đầu vào cọ cọ: “Có thể gối lên đó ngủ được không?”

Chu Chúc Tinh bật cười: “Được, em ngoan ngoãn nằm lên giường trước đi.”

Trần Việt gật đầu, nghe lời nằm xuống giường, nghiêng người nhìn Chu Chúc Tinh.

“Nhắm mắt lại.”

Trần Việt ngoan ngoãn làm theo.

Chu Chúc Tinh cố nín cười: “Đếm từ một đến một trăm nhé, đợi anh quay lại, được không?”

Trần Việt nhắm mắt, khẽ gật đầu.

Men rượu xâm chiếm ý thức, chưa kịp đếm đến mười, Trần Việt đã ngủ mất rồi.

Chu Chúc Tinh ngồi xuống bên giường, khẽ gọi: “Tiểu Nguyệt?”

Không có phản ứng.

Chu Chúc Tinh ngắm khuôn mặt đang ngủ say ấy một lúc, khóe môi khẽ cong lên, cúi xuống hôn nhẹ lên trán đối phương: “Ngủ ngon, Tiểu Nguyệt.”

Nói xong, anh tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, rồi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Câu “Tinh Tinh” mà Trần Việt vô thức nói ra khi đã ngủ say, Chu Chúc Tinh không nghe thấy.

Tắm xong, Chu Chúc Tinh đứng cạnh giường chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn nằm xuống bên phía còn lại của giường.

Không biết có phải vì cảm nhận được sự hiện diện của Chu Chúc Tinh hay không, Trần Việt trở mình, nghiêng người lại gần anh.

Chu Chúc Tinh nhìn khuôn mặt bị đè ép sang một bên của Trần Việt, không nhịn được mà đưa tay khẽ chạm vào, rồi cẩn thận lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.

Chụp xong, anh lại không kìm được mà cúi xuống hôn nhẹ lên má đối phương, thầm nói trong lòng —

Tiểu Nguyệt đáng yêu nhất thế giới, Giáng sinh vui vẻ.

Hết chương 59

Bình Luận (0)
Comment