Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 60

Chương 60

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Giấc ngủ đêm đó của Trần Việt vô cùng sâu. Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, cậu nheo mắt nhìn trần nhà, mất vài giây mới nhớ ra đây là căn hộ khác của Chu Chúc Tinh.

Môi khô khốc, cậu theo thói quen l**m môi, lập tức nhận ra môi mình bị sưng.

Trần Việt đưa tay sờ sờ lên môi, rồi đột nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua. Đôi mắt lập tức trợn to, sau đó cậu chụp lấy góc chăn kéo lên, trùm kín mình lại.

Trong chăn gần như không thở nổi nữa, Trần Việt mới mở ra hít thở, mắt vẫn nhìn lên trần nhà, cố gắng nhớ lại từng chút một những gì mình đã làm tối qua. Nào là dạy Chu Chúc Tinh cách theo đuổi mình, nào là hôn đối phương rất rất nhiều lần, rồi… còn bóp ngực của người ta nữa.

Trần Việt lại một lần nữa trùm chăn kín mặt.

“Trần Việt à Trần Việt, mày đã làm cái quái gì thế không biết…” Cậu lẩm bẩm trong chăn, cuộn tròn người như cái kén, lăn qua lăn lại trên giường, “Hơn hai mươi năm gây dựng hình tượng tốt đẹp giờ bay sạch rồi, sau này còn mặt mũi nào uống rượu trước mặt Chu Chúc Tinh nữa đây? Anh ấy có nghĩ mình tửu phẩm kém không?”

Lảm nhảm một lúc, Trần Việt thò đầu ra khỏi chăn, nhìn quanh phòng, không thấy bóng dáng Chu Chúc Tinh đâu cả.

Cậu ngồi dậy, vừa bước xuống giường thì trông thấy một mảnh giấy đặt trên tủ đầu giường.

Cậu đưa tay cầm lấy.

Là lời nhắn Chu Chúc Tinh để lại. Trên đó viết — Dưới bếp có nước mật ong, tỉnh dậy thì nhớ uống, có cả bữa sáng nữa. Biết em tò mò về căn nhà này, chỗ nào em cũng có thể xem. Còn chuyện tối qua, đợi anh về rồi mình nói tiếp. Sẽ không để em phải đợi lâu đâu (anh sẽ lén trốn việc).

Nhìn dòng trong ngoặc “anh sẽ lén trốn việc”, Trần Việt mím môi cười khẽ. Điện thoại không ở bên người, chắc vẫn để dưới nhà. Đêm hôm qua hôn Chu Chúc Tinh xong liền đi thẳng vào phòng ngủ, đến điện thoại cũng quên mang theo.

Trần Việt lắc đầu, cố gắng gạt mấy hình ảnh thân mật đêm qua ra khỏi đầu, rồi vào tủ tìm một bộ đồ ở nhà. Cậu và Chu Chúc Tinh cao gần bằng nhau, chọn đại một bộ ướm thử lên người, rồi hài lòng gật đầu.

Đang định đóng cửa tủ, ánh mắt cậu chợt dừng lại ở một chiếc q**n l*t mới tinh đặt ở ngăn trên cùng.

Trần Việt chỉ suy nghĩ đúng một giây rồi lấy nó xuống, không cần nói cũng biết là Chu Chúc Tinh cố ý để sẵn ở đó cho mình.

Cầm quần áo, cậu vào phòng tắm tắm rửa. Gel tắm và dầu gội trong phòng đều là thương hiệu và mùi hương mà Chu Chúc Tinh thích dùng. Trần Việt ngửi mùi hương ấy, không nhịn được mà bóp thêm hai lần nữa.

Tắm xong, Trần Việt cảm thấy toàn thân mình như phủ đầy mùi của Chu Chúc Tinh. Cậu nhìn khuôn mặt đỏ hồng của mình trong gương, rồi lại không nhịn được mà giơ tay lên ngửi cánh tay, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn.

Sấy tóc xong, Trần Việt xuống lầu tìm thấy điện thoại của mình, vừa xem tin nhắn vừa uống nước mật ong mà Chu Chúc Tinh đã để lại.

Chu Chúc Tinh có gửi tin nhắn, tin gần nhất là cách đây bảy phút.

Z: Hôm nay có một cuộc họp, anh phải qua công ty một chuyến.

Z: Chờ anh nhé, được không?

Z: Có vài lời, anh không muốn nói qua màn hình.

Z: Em tỉnh chưa?

Trần Việt nuốt một ngụm nước mật ong, rồi lần lượt trả lời từng tin.

Y: Được, em sẽ chờ anh.

Y: Em cũng vậy, đợi anh về, em cũng có chuyện muốn nói với anh đó.

Y: Em tỉnh rồi, giờ đang uống nước mật ong anh để lại.

Trần Việt còn chụp một tấm ảnh cốc nước mật ong đã uống còn lại nửa cốc, rồi gửi cho Chu Chúc Tinh.

Chu Chúc Tinh không nhắn lại ngay. Trần Việt cũng không vội, tắt màn hình điện thoại, ăn một lát bánh mì nướng để lót dạ đơn giản.

Lúc này đã hơn mười giờ, gần đến giờ ăn trưa, Trần Việt quyết định lát nữa sẽ gọi đồ ăn ngoài. Nhưng trước tiên, cậu muốn thong thả khám phá căn nhà này một chút.

Uống hết ngụm nước mật ong cuối cùng, rửa tay xong, cậu rời khỏi bếp và bắt đầu cuộc tham quan từ phòng khách.

Phong cách thiết kế của căn hộ này hoàn toàn khác với căn nhà trước. So với phong cách ấm áp của nhà kia, nơi này mang tông màu đen trắng xám, ấn tượng đầu tiên là cực kỳ tối giản.

Ừm, rất đúng kiểu của Chu Chúc Tinh.

Trần Việt không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ căn nhà kia được Chu Chúc Tinh thiết kế riêng cho mình sao?

Để lát nữa anh ấy về hỏi xem. Trần Việt vừa nhìn cây thông Noel trong phòng khách vừa nghĩ.

Tối qua khi thấy cây thông Noel này, Trần Việt thật sự rất vui. Chỉ vì cậu từng buột miệng nói mình muốn có một cây thông Noel, vậy mà Chu Chúc Tinh đã ghi nhớ trong lòng, thật sự mang về cho cậu một cây.

Nhìn cây thông Noel ấy, Trần Việt càng nhìn càng thích, không kìm được lấy điện thoại ra chụp mấy bức cận cảnh thật đẹp.

Sau đó, cậu gửi những tấm ảnh đó cho Tưởng Tùng Tầm, Cố Tân Nhạc và Diệp Dư Xu.

Sau khi cả ba người đều phản hồi lại, Trần Việt mới nhắn thêm một câu — Chu Chúc Tinh chuẩn bị riêng cho tôi đấy!

Tưởng Tùng Tầm cạn lời.

Tưởng: Ai hỏi cậu?

Còn chưa kịp để Trần Việt trả lời, đối phương đã gửi tới một tấm ảnh, là một chiếc cốc sứ hình cây thông Noel.

Y: Wow.

Tưởng: Mịch Mịch tặng đó! [xấu hổ][xấu hổ][xấu hổ]

Y: ……

Tán gẫu vài câu với ba người, Trần Việt lại tiếp tục chuyến tham quan của mình.

Thật ra, khi tham quan nhà một người, phần lớn có thể nhìn ra tính cách và thói quen sinh hoạt của họ. Biết đâu còn có thể phát hiện ra bí mật gì đó.

Trần Việt bắt đầu lần lượt khám phá từng căn phòng.

Dù gì Chu Chúc Tinh cũng đã đồng ý cho xem, chắc hẳn là muốn để cậu biết điều gì đó, chỉ là ngại không nói ra trực tiếp.

Không sao cả.

Trần Việt rất thích cảm giác “phiêu lưu” kiểu này.

Mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, Trần Việt cảm giác mình như đang đi tìm kho báu, lần lượt lật tung từng rương báu, vậy rốt cuộc kho báu thật sự nằm ở đâu?

Cuối cùng, Trần Việt mở cửa phòng làm việc trên tầng hai.

Cậu có vẻ như đã tìm thấy chiếc rương báu vật thật sự chứa kho báu.

Trong phòng làm việc của Chu Chúc Tinh, trên bàn có đặt một khung ảnh. Trong đó là một tấm ảnh in đã hơi phai màu — chính là bức ảnh Trần Việt từng chụp cho Chu Chúc Tinh vào ngày anh ấy chụp ảnh tốt nghiệp.

Và trên bức tường của phòng làm việc, là một bức tường ảnh dán đầy hình chụp.

Gần như tất cả đều là ảnh của Trần Việt.

Trần Việt đặt khung ảnh xuống, bước lại gần bức tường, nhìn rõ từng tấm ảnh.

Có ảnh cậu đang chạy bộ trong đại hội thể thao, ảnh chụp khi làm người mẫu, ảnh chụp chung trong sự kiện — nhưng được cắt chỉ còn mình cậu, ảnh cậu cho mèo con ăn, ảnh cậu hát trên sân khấu, ảnh ghi lại khoảnh khắc ném bóng ghi điểm khi chơi bóng rổ, và cả ảnh cậu l*m t*nh nguyện viên.

Bốn năm đại học, Trần Việt thậm chí không biết mình lại có nhiều ảnh đến thế.

Nhìn bức tường đầy ắp những tấm hình ấy, sống mũi cậu bất giác cay cay. Chu Chúc Tinh đã mất bao nhiêu thời gian để lưu giữ từng bức ảnh này? Khi dán lên tường là với tâm trạng thế nào? Liệu có thường xuyên đứng đây để ngắm không?

Trần Việt hít mũi một cái, âm thầm ghi nhớ câu hỏi này trong lòng.

Bên dưới bức tường ảnh là một chiếc tủ nhỏ.

Chiếc tủ nhỏ đó dường như đang nói với Trần Việt: Mau lại xem tôi đi!

Thế là Trần Việt ngồi xuống, mở tủ ra.

Bên trong không có nhiều đồ, một chiếc ô trong suốt, một móc khóa hình đầu mèo, một bản sơ yếu lý lịch được kẹp cẩn thận trong bìa hồ sơ, nửa túi thức ăn mèo còn lại, và bốn chiếc phong bì thư.

Chiếc dù trong có một logo đặc biệt và một mảng nhỏ được vẽ nguệch ngoạc, phần vẽ đó chính là do Cố Tân Nhạc vẽ. Trần Việt chỉ mất đúng một giây để nhận ra cây dù này, hồi năm nhất đại học, cậu từng cho một người lạ mượn, một bạn học trông có vẻ tâm trạng rất tệ, cố tình đi dưới mưa.

Nhưng chiếc dù này, sao lại đang nằm ở chỗ của Chu Chúc Tinh?

Trần Việt nhìn chằm chằm cây dù ấy, viền mắt bất giác ửng đỏ. Bất chợt, cậu nhớ lại lời mà Chu Chúc Tinh từng nói trong buổi tụ họp lần trước: “Một ngày mưa, tôi gặp em ấy, rồi yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Thì ra là vậy.

Bạn học trông tâm trạng không tốt dưới cơn mưa hôm ấy, thì ra chính là Chu Chúc Tinh.

Hết chương 60

Bình Luận (0)
Comment