Chương 61
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Trần Việt đặt chiếc dù xuống, dụi nhẹ khóe mắt, rồi lại quay sang nhìn những món đồ khác. Chiếc móc khóa đầu mèo đó là món quà được phát trong hoạt động cứu trợ mèo hoang mà cậu từng tham gia. Đi qua biết bao nhiêu người như thế, vậy mà cậu lại không nhớ ra trong số đó có cả Chu Chúc Tinh.
Bản sơ yếu lý lịch được kẹp lại cẩn thận kia, bức ảnh trên đó là ảnh nền xanh được chụp sau khi Trần Việt tốt nghiệp trung học phổ thông. Đó là bản lý lịch đầu tiên mà Trần Việt điền sau khi vào đại học, dùng để đăng ký vào Hội sinh viên.
Túi thức ăn cho mèo còn sót lại một ít, Trần Việt nhớ rõ nhãn hiệu này, khi xưa mỗi lần mua thức ăn cho mèo hoang cậu đều chọn đúng loại này. Phần còn lại trong nửa túi này, Chu Chúc Tinh đã lấy được từ đâu vậy?
Trần Việt cầm từng món đồ lên xem, rồi lại lần lượt đặt xuống, cuối cùng cầm lấy bốn phong thư.
Phong thư màu trắng, không ghi gì bên ngoài. Trần Việt mở phong thư đầu tiên trên cùng, đập vào mắt là bốn chữ lớn: “Bạn học Trần Việt”.
Tim Trần Việt như ngừng đập mất hai nhịp, tay cầm thư khẽ run lên.
[Bạn học Trần Việt:
Chào bạn.
Đây là một bức thư cảm ơn, cảm ơn bạn đã cho tôi mượn dù vào một ngày mưa trong tháng Chín.
Vẫn chưa tìm được dịp thích hợp để trả dù lại cho bạn. Nếu lần sau gặp nhau đúng vào ngày mưa, tôi sẽ nhớ mang dù theo để trả lại cho bạn.
— Chu Chúc Tinh]
[Trần Việt:
Chào em.
Bài hát em hát trong buổi dạ hội rất hay. Tôi đã mua một bó hoa tặng em, mong rằng em sẽ thích.
Vì em hát quá hay, nên tôi đã nghe thử toàn bộ những bài hát của nữ ca sĩ đó. Bài tôi thích nhất là “Ngày mưa”, giống như câu hát trong đó “Ngoài chiếc dù em cho, anh chẳng còn gì nữa”, cứ như đang nói về tôi và em vậy.
Không biết nói vậy có quá đường đột không, nhưng nếu được, lần sau chúng ta có thể nghe nhạc cùng nhau không?
— Chu Chúc Tinh, người muốn được nghe thêm nhiều bài hát mà em yêu thích]
[Trần Việt:
Gửi em như thể gặp mặt.
Bức ảnh em chụp tôi vào ban ngày hôm nay, tôi sẽ cất giữ cẩn thận.
Từng có lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ không có chút luyến tiếc nào với quãng đời học đường, nhưng sau khi gặp em, tôi nhận ra, thật ra vẫn có chút không nỡ rời xa.
Tôi có một người bạn từng nói, cậu ấy thích tự tay viết thư tay. Trong cái thời đại mà thông tin mạng phát triển như bây giờ, thư từ qua lại đã quá hiếm hoi.
Bức thư này có lẽ sẽ giống như hai bức trước, chẳng thể đến được tay em, nhưng tôi vẫn muốn viết ra một chút gì đó.
Lần đầu tiên gặp em là vào một ngày mưa. Trần Việt, đã từng có ai nói với em chưa, rằng khi em cười híp mắt lại, trông như hai vầng trăng lưỡi liềm nhỏ?
Tôi từng luôn cho rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên là một thứ tình cảm nông cạn, nhưng dùng từ đó để nói về em, tôi lại thấy nó quá đúng. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy em, trong tim tôi như có một cơn sóng dữ trào dâng.
Trần Việt, ở em có rất nhiều điều mà tôi không có. Em dễ thương, hiền lành, mang theo sự hồn nhiên của trẻ con.
Em có một loại phép màu kỳ lạ, mỗi khi tôi thấy bực bội, chỉ cần nghĩ đến em, nghĩ đến đôi mắt biết cười của em, tâm trạng liền tốt lên không ít.
Trần Việt, nếu còn có sau này, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, phải không?
Trần Việt, tôi sẽ cười nhiều hơn.
— Chu Chúc Tinh, người mong được tiếp tục gặp lại em và cố gắng tập cười thật nhiều]
[Trần Việt:
Đây là một lá thư xin lỗi.
Tôi từng cố tự thuyết phục bản thân phải từ bỏ em, nhưng không thể, tôi thật sự làm không được. Dù không thể với tới mặt trăng trên trời, tôi vẫn sẽ lặng lẽ ngước nhìn nó.
Bây giờ có một con đường cho phép tôi có thể chạm tới mặt trăng rồi, mà tôi chỉ là một người phàm tục, không thể từ chối được.
Tiểu Nguyệt, tôi sẽ đối xử tốt với em.
Em có thể cho tôi một cơ hội không?
— Chu Chúc Tinh, người sắp trở thành bạn đời hợp pháp của em]
Trong phong thư thứ tư còn có một tờ giấy, Trần Việt lau nước mắt, c*n m** d***, mở tờ giấy đó ra.
[Tiểu Nguyệt:
Không biết em có thể tìm thấy chiếc tủ này không, rồi đọc được bốn bức thư này.
Đêm qua em say, em hỏi anh thích em đúng không. Thật ra, câu trả lời của anh khi đó là sai rồi.
Đó không phải là thích, là yêu.
Anh vẫn luôn không dám nói với em về tình cảm suốt bốn năm qua. Anh sợ em sẽ xa lánh anh, sợ em nhìn thấy những bức ảnh đó rồi sẽ nghĩ anh là một kẻ b**n th**, sợ em sẽ ghét bỏ anh.
Nhưng anh biết, em đang dần dần chấp nhận anh, dần dần tiến lại gần anh. Anh từng nói với em rằng trong hôn nhân điều quan trọng thứ hai là sự chung thủy, vì vậy anh đem tất cả những điều này bày ra trước mặt em, dùng cách này để kể với em về tình cảm bốn năm qua của anh.
Lúc đó em hỏi anh, vậy điều quan trọng nhất trong hôn nhân là gì, và anh đã không trả lời.
Nhưng bây giờ, anh muốn trả lời em câu hỏi đó.
Yêu nhau.
Hai người yêu nhau, mới là điều quan trọng nhất trong hôn nhân.
Trần Việt, anh cho em thời gian để suy nghĩ. Tối nay, anh hi vọng có thể nghe được câu trả lời của em. Dù là tốt hay xấu, anh đều chấp nhận.
— Chu Chúc Tinh, người đang nóng lòng muốn gặp lại em]
Đọc từng chữ, từng dòng trong mấy bức thư ấy, Trần Việt cảm thấy như nước mắt mấy năm qua đều trút hết trong buổi sáng hôm nay.
Đây không chỉ là thư, mà là thư tình của Chu Chúc Tinh, là nỗi nhớ và tình yêu cô đọng suốt bốn năm trời. Từng chữ trên đó đều đang nói lên rằng — Chu Chúc Tinh yêu Trần Việt.
Trần Việt hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Vì khóc quá nhiều, đầu óc cậu hơi thiếu oxy.
Khi đứng dậy khỏi mặt đất, trước mắt cậu tối sầm lại, có chút choáng váng.
Nhưng Trần Việt không còn thời gian để để ý đến điều đó nữa. Cậu nhét từng bức thư vào lại phong bì, cẩn thận cầm lấy chúng, thay quần áo thật nhanh, rồi mang theo thư và điện thoại rời khỏi nhà.
Cậu vội vàng gọi xe, tới thẳng Tập đoàn Chu thị.
Vì vừa khóc chưa lâu, đôi mắt Trần Việt vẫn còn hơi đỏ, cả sống mũi cũng thế.
Nhân viên lễ tân đúng là cô lần trước đã tiếp Trần Việt. Thấy mắt cậu đỏ, cô còn tưởng do bị gió thổi.
“Tôi tìm… Chu Chúc Tinh.” Trần Việt mở lời, giọng nghèn nghẹn, mũi còn nặng tiếng.
Đôi mắt lễ tân lập tức sáng lên: “Ngài cứ đi thẳng tới thang máy kia là được ạ. Lần trước trợ lý Đường đã dặn, chỉ cần ngài tới thì có thể lên trực tiếp.”
Trần Việt mấp máy môi, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Cô lễ tân vẫy tay, ánh mắt không giấu được sự hâm mộ, vừa ngắm vẻ ngoài đẹp trai của Trần Việt vừa cười nói: “Tạm biệt”
Sau khi nhìn Trần Việt bước vào thang máy, cô không kìm được mà lập tức mở group chat công ty và nhắn tin:
[@Ha ha tôi phát điên rồi]: !!! Người yêu của tổng giám đốc Chu lại tới công ty rồi!
[@Ha ha tôi phát điên rồi]: Hôm nay soái ca ăn mặc rất giản dị, nhưng nhan sắc vẫn chói lóa!
[@Ha ha tôi phát điên rồi]: Vừa nhìn là biết vội vã ra khỏi nhà để tìm tổng giám đốc Chu!
Trần Việt bước vào thang máy, bấm tầng văn phòng của Chu Chúc Tinh, sau đó như quả bóng xì hơi, tựa người vào tường thang máy.
Qua tấm gương trong thang máy, Trần Việt mới nhận ra tóc mình vẫn còn rối, quần áo thì mặc vội vàng, giờ nhìn kỹ lại trông thật luộm thuộm.
Nghĩ đến việc sắp gặp Chu Chúc Tinh, Trần Việt liền ngẩng đầu chỉnh lại mái tóc, phủi nhẹ quần áo và sửa sang cổ áo cho gọn gàng.
Khi cửa thang máy mở ra, Trần Việt lập tức bước ra ngoài.
Chỉ là cậu không biết, mái tóc vừa được vuốt lại đã bị gió thổi rối tung hơn cả lúc đầu.
Cậu đến thật đúng lúc.
Chu Chúc Tinh vừa họp xong, còn chưa bước ra khỏi phòng họp đã không nhịn được mà mở điện thoại, vào khung trò chuyện với Trần Việt để xem cậu có nhắn gì không.
Vừa xem tin nhắn, khóe môi anh không kìm được mà khẽ cong lên.
Ra khỏi phòng họp, Đường Mịch liếc nhìn điện thoại, khựng lại một giây, rồi lập tức quay sang nhìn Chu Chúc Tinh.
Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Chu Chúc Tinh cũng quay lại nhìn.
“Tổng giám đốc Chu, cậu Trần đến công ty rồi,” Đường Mịch nói, “Chắc giờ đang chờ ngài trong văn phòng.”
Chu Chúc Tinh khựng lại, tay vẫn cầm điện thoại.
Giây tiếp theo, cô liền nhanh chóng bước về phía thang máy và đi lên tầng trên.
Đường Mịch suýt nữa đuổi kịp, nhưng chậm mất một giây. Cô đẩy đẩy gọng kính, thu lại cánh tay vừa đưa ra, không khỏi cảm thán: “Dù có là con cưng của trời cũng không thoát khỏi sức mạnh của tình yêu.”
Thang máy lên rất nhanh, nhưng với Chu Chúc Tinh thì vẫn quá chậm. Trong mười mấy giây ngắn ngủi, anh đã xem đồng hồ không dưới năm lần.
Khi đến tầng cần đến, Chu Chúc Tinh lập tức bước ra khỏi thang máy.
Và rồi, anh nhìn thấy người mà mình luôn đau đáu trong lòng.
Trần Việt đứng cách anh ba bước, tóc rối tơi tả, mắt và sống mũi đỏ hồng, đến khăn choàng cũng không đeo.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Chu Chúc Tinh, Trần Việt bỗng dâng lên một cảm giác muốn bật khóc.
Cậu chớp chớp mắt, cố gắng nuốt xuống cái nghèn nghẹn đang dâng lên, gượng nở một nụ cười: “Chu Chúc Tinh, anh nói muốn em đưa ra câu trả lời vào buổi tối, nhưng em, một giây cũng không chờ nổi nữa rồi.”
Hết chương 61