Chương 62
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Việt, tâm trạng của Chu Chúc Tinh thật sự rất phức tạp. Khi nghe đối phương nói rằng muốn lập tức đưa ra câu trả lời, nhịp tim của anh đập nhanh hơn, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh phải cố gắng lắm mới giữ được vẻ bình tĩnh trước mặt Trần Việt, nắm lấy tay cậu rồi kéo cậu vào văn phòng: “Chúng ta vào trong nói.”
Dù bản thân Chu Chúc Tinh cảm thấy mình đã giả vờ rất bình tĩnh, nhưng Trần Việt lại dễ dàng nhận ra sự căng thẳng lúc này của anh, bàn tay đang nắm lấy tay cậu siết rất chặt, nếu nhìn kỹ còn thấy hơi run.
Trần Việt không nói gì thêm, ngoan ngoãn theo anh vào văn phòng.
Ngay khi cửa đóng lại, Chu Chúc Tinh buông tay Trần Việt ra, tiến lại gần cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn đúng một nắm tay. Trần Việt tựa lưng vào cánh cửa, mắt không chớp nhìn người trước mặt, thu hết mọi biểu cảm nhỏ nhặt trên khuôn mặt Chu Chúc Tinh vào đáy mắt.
“Đàn anh Chu, trông anh có vẻ rất căng thẳng đấy” Trần Việt nghiêng đầu, khẽ nói.
Cậu không gọi thẳng tên Chu Chúc Tinh, mà gọi một cách thân mật: “Đàn anh Chu.”
Cổ họng Chu Chúc Tinh khẽ động, anh nhìn Trần Việt: “Ừm… đúng là có chút.”
Trần Việt bật cười, vươn tay chạm vào má anh: “Căng thẳng gì vậy?”
Chu Chúc Tinh mấp máy môi, nhưng Trần Việt lại tiếp lời trước: “Muốn nói với em điều gì? Nếu em không phát hiện mấy bức thư đó, anh định bao giờ mới nói với em?”
Chưa đợi Chu Chúc Tinh trả lời, Trần Việt khẽ thở dài. Mỗi khi nghĩ đến những món đồ trong tủ, hốc mắt cậu lại thấy cay xè, tim cũng thấy chua xót đến căng tức.
Cậu lấy bốn phong thư từ trong túi ra, không để Chu Chúc Tinh lên tiếng, đã nói tiếp: “Quen biết anh lâu đến vậy, giờ em mới biết thì ra anh còn biết viết thư tay.”
“Em hoàn toàn không biết, trong cái ngày mưa đó, người em cho mượn dù lại là anh. Em cũng không biết, anh lén giữ nhiều ảnh của em đến vậy, ở một nơi em chẳng hề hay, anh đã cất giữ nhiều ký ức đại học của em như thế nào. Em càng không ngờ, thì ra anh thích em còn lâu hơn những gì em tưởng tượng.”
Trần Việt cụp mắt nhìn những bức thư trong tay, khóe môi khẽ nhếch, nhưng viền mắt đã đỏ hoe: “Lúc biết anh có tình cảm với em, thật ra em không dám tin. Em thậm chí đã nghĩ đến việc né tránh. Em nghĩ, một người hoàn hảo như anh, sao lại thích một người như em chứ? Nhưng rồi em lại nghĩ, một người tốt như anh mà lại thích em, chắc hẳn em cũng là một người không tệ.”
“Kiếp trước, em từng nghĩ đến việc được cùng anh trải qua một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Em cũng từng nghĩ đến tình yêu. Nhưng vì cả hai chúng ta đều quá nhút nhát nên mới bỏ lỡ ba năm, bỏ lỡ cả kiếp trước. Lúc cận kề cái chết, anh vẫn ôm chặt lấy em, em… em chưa bao giờ nghĩ, trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất, anh lại chọn bảo vệ em. Cái người Tiểu Nguyệt mà anh hay gọi chính là em, anh vì yêu mà kết hôn với em.”
“Kiếp này, ban đầu em chỉ tò mò về anh, biết ơn anh, có một chút cảm tình mơ hồ. Điều đó chắc chắn có liên quan đến tai nạn xe của kiếp trước. Nhưng dần dần, em nhận ra trên người anh luôn có điều gì đó khiến em muốn khám phá. Ở anh như có một loại ma lực nào đó, cứ lặng lẽ kéo em lại gần.”
Trần Việt đưa ánh mắt nhìn lên khuôn mặt Chu Chúc Tinh. Đối phương đang mím chặt môi, chăm chú lắng nghe từng lời mình nói.
Trần Việt hít nhẹ một hơi, cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong lòng như bị khẽ chạm đến. Cậu tựa đầu vào hõm cổ của Chu Chúc Tinh, hơi thở ấm áp phả lên làn da trần của anh, khiến anh rùng mình khẽ run lên một chút.
Cậu tiếp tục nói: “Em thừa nhận là em đang dần dần thích anh. Nhưng em vẫn không dám đáp lại tình cảm của anh, bởi vì em cảm thấy như vậy là không công bằng. Anh hiểu không, Chu Chúc Tinh? Tình yêu của anh quá nhiều, so với nó, sự thích của em thực sự quá nhỏ bé.”
“Em từng nghĩ rằng tình yêu là thứ phải tích lũy qua thời gian, nhưng thực ra không phải. Hôm chúng ta cùng đến nhà ba mẹ ăn cơm, anh chơi cờ với ba, thỉnh thoảng lại liếc nhìn em một cái. Trong ánh mắt đó, em dường như lần đầu tiên thật sự hiểu được chữ yêu nghĩa là gì.”
“Ngay khoảnh khắc ấy, em mới hiểu rằng, tình cảm em dành cho anh không phải là lòng biết ơn, không phải là thiện cảm, cũng không chỉ là thích, mà là yêu.”
Trần Việt ngẩng đầu lên, dùng bên tay không cầm phong thư nâng lấy khuôn mặt Chu Chúc Tinh, rồi phát hiện đối phương đang rơi nước mắt. Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh: “Chu Chúc Tinh, đừng khóc.”
Chu Chúc Tinh khẽ lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay Trần Việt, giọng khàn khàn nói: “Bốn bức thư đó, thật ra anh luôn muốn đưa cho em, nhưng mãi không tìm được thời điểm thích hợp.”
“Trần Việt, em có biết không? Việc anh thích em, thật sự chẳng có gì lạ cả. Trên người em, bất cứ điều gì anh cũng muốn khám phá, muốn có được. Em giống như mặt trăng trong thế giới của anh, dù biết rõ là xa xôi không thể chạm tới, nhưng anh vẫn ngu ngốc như con khỉ vớt trăng, chỉ mong có em ở bên, chỉ mong có một ngày, em thật lòng yêu anh.”
“Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, em lại đứng trước mặt anh, nói thích anh, nói yêu anh. Nhưng ngày đó, thật sự đã đến rồi.”
Chu Chúc Tinh nhìn chằm chằm Trần Việt, ánh mắt không rời: “Sau khi sống lại, đã có vài ngày anh không ngủ yên. Anh sợ rằng sự tái sinh này chỉ là một giấc mơ sau khi chết. Rằng nếu tỉnh lại, anh sẽ trở thành một cái xác lạnh ngắt, mãi mãi không thể mở mắt ra nhìn thấy em nữa.”
Trần Việt c*n m** d***, khẽ nói: “Không phải mơ, là thật đấy.”
Khóe môi Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng nhếch lên: “Ừm, không phải mơ.”
“Trần Việt, anh yêu em.” Chu Chúc Tinh nói khẽ, “Đêm qua em uống say, nói muốn dạy anh cách theo đuổi em, lời đó còn hiệu lực không?”
Trần Việt lắc đầu.
“Không hiệu lực nữa.” Trần Việt mỉm cười, nói: “Chu Chúc Tinh, lúc này anh không nên nói là muốn theo đuổi em. Mà anh nên nói: ‘Trần Việt, em có đồng ý làm người yêu anh không?’”
Chu Chúc Tinh nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay đang nâng lấy gương mặt mình, rồi nhìn Trần Việt: “Trần Việt, em có đồng ý cùng anh trải qua một mối tình mãi mãi không chia xa không?”
Trần Việt gật đầu hai cái thật mạnh: “Em đồng ý.”
Mãi mãi là bao xa, vĩnh viễn là bao lâu, Trần Việt không biết. Cậu chỉ biết rằng, nếu ngày mai là tận thế, cậu vẫn muốn yêu Chu Chúc Tinh, chẳng bận tâm đến bất kỳ điều gì, tay nắm tay cho đến tận giây phút cuối cùng của sự sống.
Nghe được câu trả lời ấy, tảng đá nặng nề trong lòng Chu Chúc Tinh cuối cùng cũng nhẹ nhõm rơi xuống, một nụ cười hạnh phúc dần hiện lên khuôn mặt anh.
Trần Việt tiến sát lại gần, trán chạm vào trán Chu Chúc Tinh, cười khẽ hỏi: “Chu Chúc Tinh, bây giờ chúng ta là người yêu rồi đúng không?”
Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, đáp: “Yêu nhau, với em.”
“Vậy thì… bạn trai, để em dạy anh cách yêu, được không?” Trần Việt cọ nhẹ chóp mũi mình vào chóp mũi đối phương, chậm rãi mở miệng.
Chu Chúc Tinh nuốt nước bọt, nhắm mắt lại một chút, gương mặt không giấu nổi nụ cười: “Được.”
Chỉ cần nghĩ đến hai chữ “bạn trai” mà Trần Việt gọi, nụ cười trên gương mặt Chu Chúc Tinh càng rạng rỡ hơn.
“Chu Chúc Tinh, anh có biết bước đầu tiên sau khi xác nhận là quan hệ yêu nhau là gì không?” Trần Việt hỏi, mắt vẫn nhìn vào đôi môi đối phương.
Chu Chúc Tinh mở mắt, ánh nhìn rơi đúng vào môi Trần Việt: “Là gì vậy?”
Ngay khoảnh khắc trước khi môi họ chạm vào nhau, Trần Việt khẽ đáp: “Hôn.”
Hết chương 62