Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 63

Chương 63

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau khi Đường Mịch bước vào văn phòng của Chu Chúc Tinh, cô lập tức cảm nhận được bầu không khí vô cùng bất thường. Chu Chúc Tinh đang ngồi trên ghế làm việc, niềm vui lộ rõ trên ánh mắt và chân mày, ai nhìn cũng có thể thấy được. Trần Việt thì đang ngồi trên ghế sofa, hai tai và má đều đỏ bừng, nhìn kỹ lại thì môi còn bị sưng.

Chỉ trong hai phút ngắn ngủi mà cô vào văn phòng, Chu Chúc Tinh và Trần Việt đã nhìn nhau không dưới hai mươi lần. Đường Mịch cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn bị kẹp giữa hai người, sáng đến mức có thể làm sao Mai sáng sớm.

Khi kết thúc báo cáo và bước ra khỏi văn phòng, Đường Mịch đóng cửa lại, thở phào một hơi thật mạnh, lẩm bẩm nhỏ: “Cảm giác giống mấy cặp mới yêu đang trong giai đoạn mật ngọt ấy? Còn dính nhau hơn cả lúc trước nữa…”

Sau khi Đường Mịch rời đi, Chu Chúc Tinh lập tức đứng dậy khỏi ghế làm việc, tiến lại gần Trần Việt, chôn đầu vào hõm cổ cậu, hít một hơi thật sâu, “Phải làm sao đây, không muốn làm việc nữa, chỉ muốn ở bên em thôi.”

Trần Việt hơi bật cười, “Thế thì sao được? Anh là đại Boss đấy nhé, sao mà không làm việc cho được.”

Chu Chúc Tinh cọ cọ vào cổ Trần Việt, “Chiều nay trốn làm một lát, bảo Giang Hữu Chi làm thay.”

Nghe vậy, Trần Việt “phì” cười thành tiếng, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, “Em thấy được đấy.”

Ngay sau đó, cậu lại nhớ ra điều gì, mắt sáng lên: “Hay là tụi mình đi ăn tối dưới ánh nến đi, hôm nay là ngày đầu tiên mình yêu nhau mà.”

Chu Chúc Tinh “ừm” một tiếng, ngồi dậy, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Hữu Chi.

Z: Ăn chưa? Tới công ty, tôi mời.

Chỉ có Giang không có Hà: Chưa, đến liền.

Chỉ có Giang không có Hà: Dẫn theo một đứa nhỏ, có ngại không?

Z: Không sao. Tiểu Nguyệt cũng ở đây.

Z: À, tôi và Tiểu Nguyệt đang yêu nhau.

Chỉ có Giang không có Hà: Ồ ồ ồ, cuối cùng cũng chịu cạy miệng rồi hả?

Chỉ có Giang không có Hà: Hai người đúng là kiểu lấy giấy đăng ký trước rồi mới bắt đầu yêu đó. [Ngón cái] [Ngón cái] [Ngón cái]

Z: Ờ.

Z: Nhưng cậu thì chưa có người yêu.

Trần Việt đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình hai người nhắn tin qua lại, không nhịn được mà cười suốt, lại có chút tò mò hỏi: “Anh Hữu Chi chưa từng yêu ai à?”

Chu Chúc Tinh lắc đầu.

“Hả?” Trần Việt hơi ngạc nhiên. Giang Hữu Chi có gương mặt trông rất lãng tử, phong tình, đôi mắt đào hoa là minh chứng rõ ràng nhất. Đối với bất cứ ai, anh ta cũng luôn cười mỉm, như thể chẳng màng điều gì. Đã quen Giang Hữu Chi ba năm, nhưng Trần Việt dường như vẫn chưa thể thật sự hiểu rõ con người đó.

Nụ cười trong đôi mắt đào hoa ấy lúc nào cũng chỉ dừng lại ở bề mặt, không hề chạm tới đáy mắt, như thể tất cả sự cởi mở, vô tư ngoài mặt đều chỉ là vỏ bọc giả tạo.

Trên tai trái của Giang Hữu Chi có hai lỗ xỏ khuyên, Trần Việt mỗi lần gặp đều có thể nhìn thấy hai chiếc khuyên tai đó. Là kiểu rất bình thường, chỉ là hai viên đá nhỏ màu lam đậm, nhưng khi đeo lên tai anh lại trông vô cùng nổi bật. Mỗi lần nhìn thấy chúng, Trần Việt đều nảy sinh ý nghĩ muốn xỏ tai, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc — Bởi vì, cậu sợ đau.

Trong ấn tượng của Trần Việt, Giang Hữu Chi không phải chưa từng mất kiểm soát. Ký ức sâu sắc nhất là một lần trong kiếp trước, trong một buổi tụ họp, Giang Hữu Chi đánh mất một trong hai chiếc khuyên tai, gần như suốt cả buổi hôm ấy, anh đều chăm chăm đi tìm. Chu Chúc Tinh không hỏi han gì, chỉ âm thầm cùng anh tìm kiếm.

Cuối cùng, chiếc khuyên tai được tìm thấy trong hồ bơi. Giang Hữu Chi toàn thân ướt đẫm, đứng bên cạnh, chỉ siết chặt chiếc khuyên trong tay không nói một lời. Mà Chu Chúc Tinh bên cạnh đã khoác khăn lên người anh, lặng lẽ đứng cùng anh.

Rõ ràng đối phương không khóc, nhưng Trần Việt lại cảm thấy như anh đang khóc vậy.

Từ sau lần đó, Trần Việt chưa từng thấy Giang Hữu Chi đeo lại đôi khuyên màu lam đậm ấy nữa. Tai anh không còn đeo gì cả.

“Trong lòng cậu ấy có một vết thắt, mãi vẫn chưa vượt qua được nên không thể thiết lập mối quan hệ thân mật với bất kỳ ai.” Chu Chúc Tinh nhìn màn hình điện thoại đang dần tối đi, chậm rãi nói.

Lời của Chu Chúc Tinh kéo Trần Việt trở lại từ dòng suy nghĩ miên man.

“Hồi còn đi học, anh và Hữu Chi, còn có một người bạn nữa, rất thân thiết, nhưng giờ cậu ấy đã qua đời rồi. Cậu ấy tên là Hà Quân Du.” Chu Chúc Tinh nắm lấy tay Trần Việt, tiếp tục kể: “Quân Du mắc bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ từng nói cậu ấy nhiều lắm cũng chỉ sống được đến mười lăm tuổi, nhưng cuối cùng vẫn sống thêm được vài năm. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ cậu ấy còn sống lâu hơn nữa.”

“Quân Du thích Hữu Chi. Nhưng cậu ấy giấu rất sâu, ngoài anh ra thì không ai biết cả. Cậu ấy từng định sau khi trưởng thành sẽ tìm cơ hội tỏ tình với Hữu Chi, đúng vào ngày sinh nhật của cậu ấy. Quà sinh nhật cũng đã mua sẵn rồi.”

“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cậu ấy bị… k*ch th*ch, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhưng lại không tìm được nguồn tim phù hợp. Và rồi… cậu ấy rời khỏi bọn anh.”

“Sau khi cậu ấy mất, bọn anh tìm thấy bức thư cậu ấy viết cho Hữu Chi trong phòng ngủ. Hữu Chi khi ấy mới hiểu rõ tình cảm của cậu ấy.” Chu Chúc Tinh hơi nhíu mày, ký ức lần nữa ùa về vẫn khiến anh có chút nghẹn thở, “Từ đó về sau, bọn anh rất ít khi nhắc đến cậu ấy, vì chuyện đó thực sự đã để lại cú sốc quá lớn.”

Nghe xong, Trần Việt cũng cảm thấy trong lòng chùng xuống. Cậu chợt nhớ đến đôi khuyên tai màu lam đậm ấy, không kìm được mà hỏi: “Vậy đôi khuyên tai anh Hữu Chi thường đeo…”

“Ừm, là quà trưởng thành mà Quân Du tặng cho cậu ấy.”

Trần Việt cụp mắt xuống: “Thì ra là vậy…”

Chu Chúc Tinh nắm lấy ngón tay của Trần Việt, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này, đặt vào ai cũng sẽ là một cái gai trong lòng. Nhiều năm như vậy rồi, anh cũng chưa từng dám nhắc đến trước mặt cậu ấy. Đừng nhìn cậu ấy có vẻ vô tâm vô phế, thật ra lại coi trọng tình cảm hơn bất kỳ ai. Ở kiếp trước, cậu ấy chưa từng quên được Quân Du, cũng không thể buông bỏ quá khứ để đón nhận một mối tình mới.”

Nghĩ đến dáng vẻ của Giang Hữu Chi trong kiếp trước, lúc ở hồ bơi, Trần Việt không kìm được thở dài một tiếng, mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.

Nhìn nét mặt của Trần Việt, Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng bóp các ngón tay cậu, nói: “Đừng lo quá, cậu ấy biết mình đang làm gì.”

Chưa đầy hai mươi phút sau, Giang Hữu Chi đã đến tập đoàn Chu Thị, sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ đi theo.

Trên đường tới văn phòng của Chu Chúc Tinh, anh chỉ gõ cửa tượng trưng hai cái rồi mở cửa đi vào.

Vừa mở cửa ra đã thấy Chu Chúc Tinh và Trần Việt đang ngồi sát nhau trên sofa, đầu hai người gần như chạm vào nhau. Vừa nghe thấy tiếng động, cả hai cùng quay đầu lại. Giang Hữu Chi còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy ánh mắt của Trần Việt, nói sao nhỉ, giống hệt ánh mắt của một người mẹ đang thương con mình vậy.

Giang Hữu Chi chớp mắt hai cái, chính mình cũng bị suy nghĩ đó làm giật mình trong một giây, sau đó lập tức gạt bỏ cái ý nghĩ vô lý ấy ra khỏi đầu.

“Anh Hữu Chi, trưa nay anh muốn ăn gì? Cứ nói nhé, em bao hết!” Trần Việt đứng dậy, nói với Giang Hữu Chi.

Cảm giác kỳ quặc kia lại xuất hiện lần nữa.

Giang Hữu Chi bật cười, “Cảm ơn nhé, Tiểu Việt Việt.”

Chào hỏi với Trần Việt xong, anh lại nhìn sang Chu Chúc Tinh đang ngồi trên sofa, tặc lưỡi một cái rồi nhướng mày nói: “Bình thường đại Boss Chu cuồng công việc như cậu chẳng phải ngồi dính luôn vào ghế văn phòng suốt cả ngày à? Hôm nay đổi tính rồi?”

Chu Chúc Tinh liếc nhìn anh một cái, rồi quay sang nhìn thiếu niên đang đứng ở cửa: “Không định giới thiệu một chút à?”

Giang Hữu Chi gãi mũi, ngoắc ngoắc tay với người đứng ngoài cửa. Chỉ thấy một cậu thiếu niên ăn mặc lòe loẹt bước vào, đến đứng bên cạnh Giang Hữu Chi.

Giang Hữu Chi khoác tay qua vai cậu ta, giới thiệu với Trần Việt và Chu Chúc Tinh: “Du Quân Hòa, đứa nhỏ đang tạm sống ở nhà tôi.”

Hết chương 63

Bình Luận (0)
Comment