Chương 64
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Ánh mắt của Trần Việt dừng lại trên người cậu thiếu niên bên cạnh Giang Hữu Chi.
Cậu bé này thấp hơn Giang Hữu Chi nửa cái đầu, mặc áo khoác da và quần jeans đen, trên người lủng lẳng đầy dây xích leng keng, trông như một người dẫn đầu xu hướng thời trang. Trần Việt thầm nghĩ trong lòng, bây giờ mấy đứa nhỏ chịu lạnh giỏi thật đấy.
Ánh mắt của Trần Việt chỉ dừng trên người cậu thiếu niên đó trong vài giây, nhưng vài giây ấy cũng bị Chu Chúc Tinh để ý thấy. Anh đứng dậy một cách điềm nhiên, sau đó nắm lấy tay Trần Việt rồi chào hỏi Du Quân Hòa: “Nghe Hữu Chi nhắc đến cậu suốt, giờ cuối cùng cũng gặp được rồi. Anh là Chu Chúc Tinh, còn đây là Trần Việt, bạn trai của anh.”
Ánh mắt của Du Quân Hòa đảo qua lại giữa Trần Việt và Chu Chúc Tinh, cuối cùng nở một nụ cười: “Chào hai anh, cứ gọi em là Tiểu Du là được rồi.”
“Chào Tiểu Du.” Trần Việt cười tươi chào lại.
Bốn người trò chuyện đôi câu rồi cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Quán ăn họ tới là một quán Trần Việt rất thích, kiếp trước cũng là nơi Giang Hữu Chi thường hẹn cậu ra ăn.
“Anh Hữu Chi, anh xem còn muốn ăn gì nữa không?” Dù đã gọi năm món, Trần Việt vẫn đẩy thực đơn về phía Giang Hữu Chi, để anh chọn thêm vài món nữa.
Giang Hữu Chi nhìn những món đã được đánh dấu trên thực đơn, không khỏi nhướn mày, cảm thấy Trần Việt hôm nay có chút lạ: “Gọi sáu món rồi, đủ rồi mà?”
Nói xong, anh lại quay sang hỏi Du Quân Hòa đang ngồi cạnh: “Nhóc còn muốn gọi món nào nữa không?”
Anh vốn nghĩ cậu nhóc sẽ không chọn nữa, không ngờ cậu lại chỉ vào món thịt bò cay tê kia, nói: “Gọi món này đi.”
Giang Hữu Chi không ý kiến gì, chỉ nghĩ trẻ con đang tuổi lớn nên ăn nhiều một chút cũng tốt. Anh đánh dấu vào món đó, rồi tiện tay xoa đầu Du Quân Hòa: “Hê, đúng lúc anh cũng muốn ăn món này.”
Du Quân Hòa nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, cúi đầu uống trà.
Trần Việt nhìn đôi tai đỏ ửng của Du Quân Hòa, lại liếc mắt sang Giang Hữu Chi, không nhịn được mà khẽ nhướn mày.
Còn Chu Chúc Tinh ngồi bên cạnh, trong mắt thoáng qua một tia thâm ý.
Trên bàn có tổng cộng năm món ăn và một món canh, bốn món trong đó đều là món Giang Hữu Chi thích ăn. Nhìn anh ăn ngon lành như vậy, tâm trạng Trần Việt cũng dễ chịu hơn một chút, ăn nhiều vào, ăn no rồi thì sẽ quên được mấy chuyện phiền lòng.
Món thịt bò cay tê kia là món mà Du Quân Hòa tự gọi, vậy mà cậu chỉ ăn có hai miếng, sau đó uống liền hai cốc trà, rồi không động đũa nữa. Ngược lại, Giang Hữu Chi thì ăn rất nhiệt tình.
Sau bữa cơm đó, Trần Việt cảm thấy cậu bé Du Quân Hòa này có chút kỳ lạ. Rõ ràng ăn mặc thì rất ngầu, vậy mà khi ngồi vào bàn ăn lại ngoan đến lạ, hỏi gì đáp nấy, chưa từng chủ động mở miệng nói chuyện, nhưng lại lặng lẽ gắp thức ăn cho Giang Hữu Chi. Ừm… khi thấy Chu Chúc Tinh gắp đồ ăn cho mình, mắt cậu ta rõ ràng sáng lên.
Hừm… sao ánh mắt đó lại giống hệt ánh mắt mẹ mình nhìn hai đứa vậy chứ? Trần Việt vừa ăn món Chu Chúc Tinh gắp cho, vừa không nhịn được mà nghĩ thầm.
“Em muốn đi vệ sinh.” Không biết có phải uống nhiều trà quá không, Du Quân Hòa đột nhiên giơ tay lên, chủ động nói.
Giang Hữu Chi nuốt miếng thức ăn trong miệng rồi nói: “Đi đi, em biết đường không?”
Du Quân Hòa gật đầu, vừa bước ra khỏi phòng riêng vừa nói: “Biết mà.”
Quán ăn này đồ ăn ngon, vị trí cũng thuận tiện, chỉ có một điểm trừ là nhà vệ sinh khá khó tìm. Lần đầu Giang Hữu Chi đến đây là cùng với Chu Chúc Tinh và Hà Quân Du, lúc đó anh cũng muốn đi vệ sinh, nhưng loay hoay tìm cả mười phút không thấy, cuối cùng phải hỏi nhân viên phục vụ mới tìm ra được.
Nhớ lại trải nghiệm lần đầu của mình, Giang Hữu Chi không nhịn được buông đũa xuống, định đứng dậy đi theo Du Quân Hòa: “Để tôi đi xem thử thằng nhóc sao rồi.”
Nhưng Chu Chúc Tinh nhanh hơn một bước, đã đứng dậy trước: “Để tôi đi cho.”
“Anh quay lại liền.” Chu Chúc Tinh xoa đầu Trần Việt, nhẹ giọng nói, rồi quay sang Giang Hữu Chi: “Cậu cứ ăn trước đi.”
Giang Hữu Chi đành “ờ” một tiếng, chớp mắt vài cái, đưa mắt nhìn theo bóng dáng anh rời đi.
Không chỉ mình Giang Hữu Chi, Trần Việt cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng cậu cũng chỉ thấy nghi ngờ trong một giây, rồi lại an tâm tiếp tục ăn cơm, tối nay hỏi Chu Chúc Tinh là được rồi.
Giang Hữu Chi cũng không nghĩ nhiều, nhưng vừa mới cầm đũa lên lại thì như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi Trần Việt: “Hai người, ai là người tỏ tình trước?”
Giọng điệu đầy vẻ hóng chuyện.
Trần Việt khẽ ho một tiếng, “Coi như là… cả hai cùng tỏ tình đi.”
Giang Hữu Chi “chậc” hai tiếng, không nhịn được nói: “Cái tên đại đần đó, anh còn tưởng cậu ta sẽ nhịn đến kiếp sau mới tỏ tình cơ, không ngờ cũng có tiến bộ đấy.”
Đúng là tỏ tình ở kiếp sau thật, Trần Việt khẽ sờ mũi, không nói gì.
“Vậy cậu ấy có kể với cậu chuyện cậu ấy yêu thầm bao năm nay không?” Giang Hữu Chi lại hỏi.
Trần Việt gật đầu.
Thấy phản ứng của Trần Việt, Giang Hữu Chi mỉm cười hài lòng, nâng chén trà lên thay cho rượu, uống một ngụm rồi nói: “Xem ra, quân sư như anh cũng không tệ chút nào nhỉ.”
Xét ở một khía cạnh nào đó, Giang Hữu Chi đúng là một phần không thể thiếu trong bước ngoặt tình cảm kiếp này giữa Trần Việt và Chu Chúc Tinh. Nếu không phải ngày đó anh bảo Trần Việt đến tiệm hoa thì Trần Việt đã chẳng biết về việc Chu Chúc Tinh kiên trì gửi hoa trong suốt mấy năm qua.
“Ừm ừm.” Trần Việt gật đầu mạnh mẽ, còn giơ hẳn ngón cái lên.
“Thế cậu có biết sinh nhật của Chúc Tinh là ngày 31 tháng này không?” Giang Hữu Chi lại hỏi.
Sinh nhật của Chu Chúc Tinh là ngày 31 tháng 12, Trần Việt biết điều này. Ngày đó rất dễ nhớ, nhưng cậu phải đến năm thứ hai sau khi hai người kết hôn ở kiếp trước mới biết.
Sinh nhật của Trần Việt là vào tháng Ba. Khi ấy Chu Chúc Tinh đã tặng cậu một món quà sinh nhật, là chiếc máy ảnh mà cậu luôn ao ước có được.
Đêm nhận được món quà đó, Trần Việt ngồi nhìn chiếc máy ảnh trên bàn, lật mở quyển sổ đỏ được cất kỹ trong ngăn kéo sâu nhất, và ghi nhớ sinh nhật của Chu Chúc Tinh — ngày 31 tháng 12.
Chỉ là sau này, chính miệng Chu Chúc Tinh đã từng nói với cậu: “Tôi không tổ chức sinh nhật.”
Nghe câu hỏi của Giang Hữu Chi, Trần Việt theo phản xạ hỏi lại: “Không phải anh ấy không tổ chức sinh nhật sao?”
Đến lượt Giang Hữu Chi ngạc nhiên: “Ngay cả chuyện đó cậu cũng biết à?”
Trần Việt hơi lúng túng: “Em chỉ biết anh ấy không tổ chức, nhưng không rõ nguyên do.”
Giang Hữu Chi dùng đũa khuấy khuấy bát cơm, rồi nói: “Liên quan đến gia đình cậu ấy. Cụ thể thế nào thì anh không nói đâu, mấy chuyện như thế để chính Chúc Tinh kể cho cậu thì sẽ tốt hơn.”
“Dù cậu ấy không tổ chức sinh nhật nhưng bọn anh vẫn luôn tìm cách hẹn cậu ấy ra ăn một bữa, rồi viện cớ để tặng quà. Từ 15 đến 18 tuổi, sinh nhật của cậu ấy là anh và… một người nữa cùng ở bên cạnh. Sau 18 tuổi, chỉ còn lại anh là người duy nhất ở bên cậu ấy mỗi dịp sinh nhật.”
Giang Hữu Chi cụp mắt xuống, che đi ánh tối thoáng qua trong đáy mắt, một giây sau lại ngẩng lên, gương mặt khôi phục vẻ bình thường: “Nhưng giờ thì khác rồi, bên cạnh cậu ấy đã có cậu.”
Trần Việt mím môi, biết rõ người mà Giang Hữu Chi nhắc tới là ai. Cậu nhẹ nhàng đáp: “Ừm, em sẽ luôn ở bên anh ấy.”
Một lúc sau, Trần Việt lại mở lời: “Anh Hữu Chi, anh giúp em một việc được không? Em muốn tặng anh ấy một món quà sinh nhật thật đặc biệt năm nay… Muốn để sau này, mỗi khi nhắc đến sinh nhật, anh ấy không còn nghĩ đến những ký ức buồn nữa, mà sẽ nhớ đến em, và cả chúng ta.”
Hết chương 64