Chương 65
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Chẳng bao lâu sau, Du Quân Hòa quay lại, khiến cuộc trò chuyện giữa Trần Việt và Giang Hữu Chi tạm thời bị gián đoạn. Trần Việt nháy mắt với Giang Hữu Chi, ra hiệu bằng miệng: “Nói tiếp qua điện thoại.”
Giang Hữu Chi giơ tay làm ký hiệu “OK”.
Du Quân Hòa lặng lẽ thu hết những hành động của hai người vào mắt, nhưng không nói gì, chỉ mím môi rồi ngồi trở lại chỗ cũ.
Lại qua mấy giây sau, Chu Chúc Tinh cũng quay lại.
Giang Hữu Chi lại dời sự chú ý về phía Du Quân Hòa: “Thế nào? Tìm được nhà vệ sinh chứ?”
“Cậu ấy tìm được rồi, nhìn không giống người lần đầu đến.” Chu Chúc Tinh uống một ngụm trà, vừa nói.
Du Quân Hòa liếc nhìn Chu Chúc Tinh, còn chưa kịp mở miệng thì Giang Hữu Chi đã lên tiếng trước: “Ơ? Nhóc nói chưa từng ăn ở đây cơ mà?”
“Chưa từng thật mà.” Cơ thể này thì chưa từng thật.
Du Quân Hòa khẽ cắn vào phần thịt mềm bên trong môi, rồi lại liếc nhìn Giang Hữu Chi.
“Được rồi, đúng là nhóc thông minh.” Giang Hữu Chi tiện tay xoa đầu cậu ta.
Trần Việt lại tinh mắt phát hiện tai của Du Quân Hòa đỏ lên lần nữa.
Sau bữa ăn, nhân lúc Giang Hữu Chi đang ăn đến căng bụng, Chu Chúc Tinh mở lời: “Ăn no chưa?”
Giang Hữu Chi ngả người ra ghế, “No muốn chết luôn.”
“Ừ, chiều nay đến công ty làm việc đi.” Chu Chúc Tinh chậm rãi nói, “Tôi nhớ cậu từng nói, rất muốn được làm tổng giám đốc của Tập đoàn Chu Thị một lần, để trải nghiệm cảm giác thống lĩnh thiên hạ ấy.”
Giang Hữu Chi liếc mắt yếu ớt nhìn anh: “Cậu chờ tôi ở đây để bắt tôi làm việc đấy à?”
Trần Việt chột dạ, khẽ ho một tiếng.
Nhìn đôi tình nhân trước mặt, Giang Hữu Chi “chậc” một tiếng, khoát tay: “Được rồi được rồi, hai người cứ đi hẹn hò đi.”
“Tôi ghét nhất mấy cặp như này.” Giang Hữu Chi quay đầu nói với Du Quân Hòa, “Yêu đương mà cứ phải thể hiện, như thể muốn công khai cho cả thế giới biết ấy.”
Du Quân Hòa nhìn Chu Chúc Tinh, lại nhìn Trần Việt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt Giang Hữu Chi: “Anh không thích kiểu như vậy à?”
Nghe thấy câu hỏi đó, Giang Hữu Chi hít sâu một hơi, nhìn cậu ta bằng ánh mắt kiểu “thằng này hết thuốc chữa rồi”: “Nhóc cũng là kiểu người đầu óc toàn yêu đương, giám định thành công.”
“……”
Giang Hữu Chi lại quay sang Chu Chúc Tinh: “Thôi, tôi đưa cậu ta về trước. Lát nữa đến tập đoàn thay ca cho cậu.”
Mãi đến lúc này, Trần Việt mới chợt nảy ra một thắc mắc. Cậu nhìn lướt qua ngày tháng, rồi quay sang hỏi Du Quân Hòa: “Tiểu Du, sao hôm nay cậu không đi học vậy?”
“Dạo này bị ốm, nằm nhà hai hôm rồi, mai mới đi học lại.” Giang Hữu Chi thay cậu trả lời.
Nghĩ đến bộ đồ vừa ngầu vừa lạnh đến rợn người của Du Quân Hòa, Trần Việt âm thầm gật đầu: “Vậy phải mặc ấm vào đấy.”
“Trẻ con ở tuổi này toàn thích làm màu, ai cũng bảo nó mặc thêm đồ mà nó cứ không nghe.” Giang Hữu Chi thở dài, giọng điệu như một ông bố già.
Du Quân Hòa liếc nhìn anh một cái, thì thầm lẩm bẩm: “Lúc đó anh còn ăn mặc phong phanh hơn em bây giờ…”
Cậu nói nhỏ quá nên Giang Hữu Chi không nghe rõ.
“Nhóc vừa nói cái gì?”
“…Em sẽ mặc thêm đồ, cảm ơn anh Trần.”
**
Trần Việt và Chu Chúc Tinh đều là tay mơ trong chuyện yêu đương. Ngày đầu tiên yêu nhau, hai người đứng dưới tòa nhà tập đoàn, hơi bối rối không biết nên đi đâu.
Chu Chúc Tinh đứng một bên tìm kiếm: “Địa điểm hẹn hò lý tưởng cho cặp đôi”, “Những nơi lãng mạn nhất cho các cặp tình nhân”, “Những chỗ khiến tình cảm cặp đôi tăng vọt 10000 lần!”.
Trần Việt thì đang nhắn tin cho Cố Tân Nhạc và Tưởng Tùng Tầm.
Cố Tân Nhạc vừa mới tỉnh ngủ, thấy tin nhắn Trần Việt gửi đến là tỉnh cả ngủ.
Y: Nhạc Nhạc, tớ có người yêu rồi hê hê.
Y: Ngày đầu hẹn hò nên đi đâu chơi nhỉ?
Cố Tân Nhạc lập tức bật dậy như cá chép nhảy khỏi mặt nước, bắt đầu tra cứu “Những địa điểm hẹn hò lý tưởng ở thành phố A”.
Thế là Trần Việt nhận được một loạt mười đường link mà Cố Tân Nhạc gửi liền một mạch:
“100 điều nhất định phải làm cùng người yêu”
“Các hoạt động hẹn hò đặc biệt cho cặp đôi”
“Những việc hạnh phúc mà các cặp đôi có thể làm vào mùa đông”
“Quán này ở thành phố A quá hợp cho các cặp yêu nhau luôn đó!”
…
Trần Việt nhìn loạt link gửi tới, cuối cùng quyết định bấm vào đường link “Quán này ở thành phố A quá hợp cho các cặp yêu nhau luôn đó!”. Còn những điều “nhất định phải làm” với người yêu, cậu để dành tối về trùm chăn rồi lén xem cũng chưa muộn.
Cậu còn chưa kịp bấm vào link thì Cố Tân Nhạc lại gửi tin nhắn tới.
Xin hãy trao cho tôi giải thưởng học tập xuất sắc: Tiểu Việt, hẹn hò thì được, nhưng mấy chuyện quá đà thì nhất quyết phải dừng lại!
Xin hãy trao cho tôi giải thưởng học tập xuất sắc: Đồ mặn không cần ăn vội, nếu ăn thì cũng phải có biện pháp bảo vệ!
Xin hãy trao cho tôi giải thưởng học tập xuất sắc: [Chú ý an toàn]
Thấy mấy tin nhắn này của Cố Tân Nhạc, Trần Việt xoa xoa mũi, đáp lại: Yên tâm đi, không có đâu!
Vừa gửi tin nhắn xong, trong lòng Trần Việt lại hơi chột dạ. Đêm qua, suýt chút nữa là súng cướp cò thật rồi.
Nghĩ đến chuyện đó, Trần Việt lén liếc nhìn Chu Chúc Tinh một cái, thấy người kia vẫn cúi đầu chăm chú lướt điện thoại, cậu lại thu ánh mắt về, rồi mở đường link vừa nãy định bấm vào.
Đó là một tiệm chụp ảnh sticker tự động.
Trần Việt nhìn những hiệu ứng dễ thương trên hình, không nhịn được mà tưởng tượng gương mặt của Chu Chúc Tinh khi có mấy sticker đó sẽ trông thế nào. Nhưng tưởng tượng thì vẫn không bằng được tận mắt thấy. Trần Việt giơ điện thoại lên trước mặt Chu Chúc Tinh, nói đầy hào hứng: “Chúng mình đi chụp sticker nhé!”
Chu Chúc Tinh còn chưa nhìn rõ hình ảnh trong điện thoại Trần Việt, đã gật đầu đồng ý: “Được.”
Chỉ cần được ở bên Trần Việt, đi đâu cũng được cả.
Hai người nắm tay nhau đi về phía bãi đỗ xe. Trần Việt không kìm được sự phấn khích, cứ thao thao bất tuyệt: “Hồi cấp hai, phong trào chụp ảnh sticker bắt đầu rộ lên, trong lớp có rất nhiều bạn nữ đi chụp. Ảnh có viền hồng hồng, rồi sticker nơ với mèo con, dễ thương cực. Sau đó em kéo Nhạc Nhạc đi chụp cùng, ảnh em vẫn còn giữ, ảnh hai đứa chụp chung cũng còn để ở nhà, lần sau em cho anh xem nhé.”
Chu Chúc Tinh gật đầu, nghe Trần Việt kể xong thì đột nhiên rất muốn biết Trần Việt hồi mười mấy tuổi trông như thế nào.
Nhưng lúc này, có một chuyện khiến Chu Chúc Tinh hơi bận tâm: “Hình như đây là lần thứ hai anh nghe thấy cái tên Nhạc Nhạc từ em.”
Câu này vừa thốt ra, Trần Việt đã ngửi thấy một mùi chua chua.
Cậu cố nín cười, đáp: “Nhạc Nhạc chính là Cố Tân Nhạc đó, bạn thân từ nhỏ của em. Chẳng qua cậu ấy sống ở Đức suốt, kiếp trước cũng không có dịp để anh gặp cậu ấy. Tết này cậu ấy về em sẽ hẹn gặp, tụi mình cùng đi ăn cơm nhé.”
Chu Chúc Tinh hơi nheo mắt lại, như đang nhớ ra gì đó: “Là… người tóc xoăn phải không?”
Trần Việt “ồ” một tiếng: “Anh gặp cậu ấy rồi à?”
Tóc Cố Tân Nhạc vốn xoăn tự nhiên, sang Đức thì nhuộm thành màu vàng, cười lên trông chẳng khác nào một chú chó Golden. Người cũng như tên, Cố Tân Nhạc là một người luôn tươi cười, cộng thêm mái tóc xoăn đó nên từ bé đã được các dì các cô quý mến.
Chu Chúc Tinh mím môi, do dự hai giây rồi vẫn quyết định nói ra: “Kiếp trước, anh từng thấy hai người cùng nhau đi ăn ở nhà hàng, cũng từng thấy em tiễn cậu ấy ra sân bay.”
Vì thế anh mới càng chắc chắn rằng em sẽ không yêu anh, càng sợ em sẽ bay ra nước ngoài bất cứ lúc nào.
Trần Việt nghiêng đầu nhìn Chu Chúc Tinh, ánh mắt nghiêm túc: “Chu Chúc Tinh.”
Chu Chúc Tinh dừng bước, ngẩng đầu nhìn Trần Việt.
Trần Việt nhìn cậu đầy chân thành, nói: “Đừng như trước cái gì cũng không chịu nói ra nữa. Có chuyện gì thì cứ hỏi trực tiếp em là được, như thế sẽ không có những hiểu lầm không đáng có.”
Chu Chúc Tinh khẽ bật cười, gật đầu, cam đoan: “Anh sẽ.”
Trần Việt hài lòng gật đầu.
Hai người chưa đi được mấy bước, lại nghe Chu Chúc Tinh mở miệng lần nữa: “Giờ anh có một câu muốn hỏi em.”
“Hửm?”
Chu Chúc Tinh quay đầu lại, nhìn thẳng vào Trần Việt, vành tai đã bắt đầu đỏ lên.
“Anh có thể gọi em là bé cưng không?”
Hết chương 65