Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 66

Chương 66

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Giữa các cặp đôi dường như luôn có một hoặc hai cách xưng hô đặc biệt. Khi Chu Chúc Tinh tìm kiếm địa điểm hẹn hò phù hợp cho các cặp tình nhân, anh thường xuyên thấy mấy bài viết kiểu như — “Những cách xưng hô ngọt ngào giữa các cặp đôi”, “Dùng ngay những cách gọi này với người yêu đi nào!”, “Xưng hô thế này, tình cảm cặp đôi tăng nhiệt cấp tốc!”, v.v.

Chu Chúc Tinh lướt sơ qua, đại khái chỉ là mấy kiểu như “cục cưng”, “bé yêu”, “vợ”, “chồng”, còn có cả “sweetheart”, “bé ngoan” các kiểu.

Ngay ngày đầu tiên yêu Trần Việt, Chu Chúc Tinh đã muốn có một cách xưng hô thật đặc biệt, chỉ thuộc về hai người họ. Giữa hai người đàn ông, gọi nhau là “vợ” hay “chồng” đều có chút kỳ quặc. Tất nhiên, nếu là Trần Việt gọi anh là vợ hay chồng thì Chu Chúc t*nh h**n toàn không thấy phiền.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Chu Chúc Tinh vẫn thích cách gọi “bé cưng” hơn.

Nghe thấy lời của Chu Chúc Tinh, Trần Việt chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác, nhưng ngay sau đó đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười rạng rỡ lại gần Chu Chúc Tinh: “Đương nhiên là được rồi. Anh muốn gọi em thế nào cũng được.”

“Vậy anh muốn em gọi anh là gì nào?” Trần Việt đảo đảo mắt, cười nói: “Cưng ơi? Đàn anh? Hay là… anh trai?”

Từ “anh trai” kia được Trần Việt nói rất khẽ, giọng mang theo chút ngọt ngào mê hoặc. Chu Chúc Tinh nhìn đôi mắt lấp lánh và nụ cười cong cong của đối phương, cảm thấy Trần Việt khoảnh khắc này giống như một con hồ ly nhỏ tinh ranh.

Thấy Chu Chúc Tinh không trả lời, Trần Việt tự mình quyết định luôn: “Vậy chọn cái cuối cùng nhé.”

“Được không, anh?” Trần Việt khẽ móc ngón tay vào lòng bàn tay Chu Chúc Tinh.

Ngón tay Chu Chúc Tinh khẽ run lên, tim cũng đập thình thịch. Anh đưa tay còn lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc lòa xòa trên trán Trần Việt, khẽ “ừm” một tiếng.

Trần Việt liền cúi xuống, hôn chụt một cái lên má Chu Chúc Tinh, vang lên một tiếng “chụt” rõ to: “Đi thôi, anh.”

“Ừm.” Chu Chúc Tinh lặng lẽ siết chặt tay Trần Việt.

**

Hôm nay là thứ Năm, trung tâm thương mại không quá đông, trong tiệm chụp ảnh sticker tự động cũng chẳng có ai.

Nhìn một loạt bờm tóc và mũ hoạt hình đủ kiểu, Trần Việt theo phản xạ đội hết cái này đến cái khác lên đầu Chu Chúc Tinh, nào là mũ đầu gấu con, bờm tai mèo, rồi cả mũ con vịt… tất cả đều phải thử một lượt. Chu Chúc Tinh cũng không phản kháng, cứ đứng yên ngoan ngoãn để mặc Trần Việt tạo hình.

Trần Việt thì cười tít cả mắt, còn Chu Chúc Tinh thì chỉ yên lặng nhìn Trần Việt đang cười.

Sống hơn hai mươi năm, Chu Chúc Tinh chưa từng đội mấy thứ đồ dễ thương kỳ quái như thế này bao giờ. Nếu người đang làm mấy chuyện này không phải là Trần Việt mà là ai khác, thì ngay khoảnh khắc người đó đội mấy cái bờm, cái mũ đó lên đầu anh thì đã sớm bị ánh mắt của Chu Chúc Tinh g**t ch*t rồi.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Trần Việt, đến cả mấy chiếc bờm và mũ kia cũng trở nên dễ nhìn hơn nhiều.

Chu Chúc Tinh có gương mặt tuấn tú đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn, khí chất đầy nam tính. Khi đội mấy chiếc bờm, mũ đáng yêu kia lên, sự xa cách trong khí chất bỗng dịu đi một chút, thay vào đó là nét đáng yêu hiếm thấy. Trần Việt thấy bộ dạng này của Chu Chúc Tinh quả thật hiếm có, không nhịn được liền rút điện thoại ra, bấm lia lịa chụp rất nhiều tấm hình.

Đợi đến khi Trần Việt vẫn còn luyến tiếc mà gỡ chiếc bờm tai mèo khỏi đầu Chu Chúc Tinh, Chu Chúc Tinh liền nhận lấy cái bờm ấy, nhẹ nhàng đội lên đầu Trần Việt.

Thấy Chu Chúc Tinh đội bờm tai mèo lên cho mình, Trần Việt chớp chớp mắt, nghiêng nghiêng đầu, cố ý giơ nắm tay lên má làm động tác như mèo thần tài, rồi “meo” một tiếng.

Chu Chúc Tinh không chịu nổi, lập tức ôm lấy ngực mình.

Xong rồi, sắp bị Trần Việt dễ thương làm phát điên mất rồi.

Nhìn phản ứng của Chu Chúc Tinh, Trần Việt phì cười thành tiếng: “Anh thích nhìn em đội tai mèo đến vậy à?”

Do dự ba giây, Chu Chúc Tinh cuối cùng vẫn quyết định nghe theo trái tim mình, gật đầu, nói: “Thích.”

Trần Việt nhướn mày, ghé sát vào tai Chu Chúc Tinh, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai anh, thì thầm: “Vậy để em đặt mua tai mèo và đuôi mèo giả y như thật trên mạng, chỉ cho anh xem thôi.”

Tai mèo giả.

Và đuôi mèo.

Còn là loại giống thật.

Yết hầu của Chu Chúc Tinh khẽ chuyển động, mặt lập tức đỏ bừng. Anh vội ho khan hai tiếng: “Không… không cần đâu.”

Trần Việt “hửm” một tiếng, lùi lại, có vẻ hơi khó hiểu tại sao Chu Chúc Tinh lại nói “không cần”, trong khi rõ ràng mới giây trước còn thích mê mẩn.

“Là loại có thể động đậy nha, sờ vào mềm lắm, vuốt rất đã… tai mèo với đuôi mèo ấy.” Trần Việt lại ghé sát vào, “Thật sự không muốn sao?”

Nhìn gương mặt điển trai đang ở khoảng cách siêu gần trước mắt, Chu Chúc Tinh đưa tay xoa xoa sống mũi, nói nhỏ: “Vậy… vậy tai thì được, còn đuôi thì thôi đi.”

Lỡ đâu bị thương thì sao.

Trần Việt liếc mắt nhìn Chu Chúc Tinh đầy nghi hoặc, khẽ “ồ” một tiếng, rồi âm thầm quyết định tối nay đặt hàng luôn cả tai mèo lẫn đuôi mèo. Đàn ông mà, ngoài miệng thì nói không, chứ trong lòng thì khác hoàn toàn.

Cùng là đàn ông, ai mà không hiểu chứ.

Lại chọn thêm mấy phút nữa, cuối cùng Chu Chúc Tinh đội một chiếc bờm tai chó con.

Hai người đứng trước máy chụp hình, Trần Việt chọn mấy mẫu khung hình khác nhau, chụp liên tục nhiều tấm.

Vì Chu Chúc Tinh khi chụp ảnh hay bị đơ mặt nên trước khi bắt đầu, Trần Việt đã dặn dò sẵn vài tư thế và biểu cảm, đơn giản nhất là giơ tay làm hình chữ V, hoặc kéo tai đối phương chẳng hạn.

Khi chụp đến tấm cuối cùng, Trần Việt đang cười đứng cạnh Chu Chúc Tinh, đúng vào hai giây cuối trước khi máy bấm chụp, Chu Chúc Tinh nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Trần Việt.

Trần Việt bị hôn bất ngờ, mắt lập tức trợn to.

Tấm ảnh nhỏ ấy đã kịp ghi lại khoảnh khắc Chu Chúc Tinh hôn lên má Trần Việt.

Thế là trong tấm ảnh cuối cùng, Trần Việt cũng bắt chước Chu Chúc Tinh, hôn lên má anh, để thời gian đóng băng ở khoảnh khắc đó.

Trong bức ảnh, Trần Việt đang mỉm cười hôn lên người mình yêu, còn Chu Chúc Tinh nheo mắt, khóe miệng cong cong, trông hạnh phúc tột cùng.

Tấm ảnh nhỏ ấy sau này được Chu Chúc Tinh cắt ra, kẹp ở mặt sau của ốp điện thoại trong suốt. Suốt một thời gian dài, bất cứ khi nào công ty họp hành hay khi Chu Chúc Tinh ở cùng người khác, anh đều cố tình hoặc vô tình xoay điện thoại để người ta thấy mặt sau. Có người hỏi, anh sẽ nhàn nhạt “ồ” một tiếng, rồi nói: “Ảnh tôi với người yêu đấy.”

Tất nhiên, đa phần mọi người sẽ không hỏi. Nhưng Chu Chúc Tinh thì vẫn thường vô tình nhắc đến: “Lúc rảnh tranh thủ đi chụp hình chung cũng hay lắm. Loại ảnh sticker này cũng thú vị. Đây này, tôi với người yêu đi chụp đấy.”

Sau khi chứng kiến Chu Chúc Tinh vô tình khoe người yêu tận ba lần trong cùng một ngày, Giang Hữu Chi cuối cùng không nhịn được mà nhắn tin cho Trần Việt.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Anh thấy quà cậu tặng Chúc Tinh không cần cầu kỳ đâu, đơn giản thôi là được rồi.

Y: ?

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Anh sợ sau khi nhận quà, cậu ta sẽ phát thanh khoe khắp tập đoàn suốt một tuần mất.

Giang Hữu Chi thở dài.

Thằng bạn này đúng là não yêu mất rồi.

Giờ thì chỉ còn mong đợi đến lúc thấy nét mặt của cậu ta khi nhận quà sinh nhật mà Trần Việt chuẩn bị thôi.

Hết chương 66

Bình Luận (0)
Comment