Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 67

Chương 67

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Ngày đầu tiên yêu nhau, Trần Việt và Chu Chúc Tinh tìm một nhà hàng dành cho các cặp đôi, cùng nhau ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, sau đó lái xe về nhà.

Vừa dừng xe, tháo dây an toàn xong, ánh mắt hai người chạm nhau, không biết ai là người chủ động trước, môi đã dính lấy môi.

Trần Việt cảm thấy Chu Chúc Tinh đúng là ma cuồng hôn môi, sáng ở công ty đã kéo cậu ra hôn cho bằng được vẫn chưa đủ, lúc ở ngoài cũng phải tranh thủ hôn cậu mấy cái nữa mới chịu.

Sau một nụ hôn sâu, môi Trần Việt lại hơi sưng đỏ.

Chu Chúc Tinh khi hôn không giống Trần Việt chỉ nhẹ nhàng m*n tr*n, mà là kiểu như muốn nuốt trọn Trần Việt vào bụng. Không chỉ quấn lấy đầu lưỡi, mà còn liên tục m*t lấy môi cậu, thậm chí còn có phần tinh quái cắn nhẹ nữa.

Trần Việt liền cắn trả lại môi đối phương một cái nhẹ để trả đũa, sau đó dụi mặt vào má anh, giọng nói dịu dàng: “Lên lầu trước đã.”

Chu Chúc Tinh cũng dụi má lại, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Vừa vào cửa, Trần Phạn Phạn liền chạy tới chân Trần Việt và Chu Chúc Tinh kêu “meo meo”, như đang trách móc hai người về trễ quá.

Trần Việt cởi áo khoác, thay giày xong liền ngồi xổm xuống bế Trần Phạn Phạn lên: “Làm sao thế cục cưng nhỏ?”

“Đói bụng rồi à?” Chu Chúc Tinh chạm nhẹ vào móng chân nhỏ của mèo, hỏi.

“Hử?” Trần Việt ôm Trần Phạn Phạn đi về phía phòng mèo, “Không thể nào, em đã đổ lượng thức ăn đủ cho cả ngày rồi, sao mà ăn hết nhanh vậy được? Nhưng nói mới nhớ, dạo này Phạn Phạn ăn khỏe hẳn ra, thật sự sợ nó lại biến thành chiếc xe tải như kiếp trước ấy.”

Chu Chúc Tinh đi theo phía sau Trần Việt, vừa nghe cậu lẩm bẩm vừa hơi guilty, đưa tay lên xoa xoa mũi.

Khi thấy bát ăn trống trơn, Trần Việt sững lại một giây, rồi cúi đầu nhìn Trần Phạn Phạn trong lòng, cảm giác như nó nặng thêm thật: “Trần Phạn Phạn, con lại mập lên nữa rồi đúng không?”

Trần Phạn Phạn “meo~” một tiếng.

Trần Việt đặt mèo xuống, lại đi xúc thêm một muỗng thức ăn đổ vào bát.

Nhìn thấy thức ăn, Trần Phạn Phạn chẳng buồn liếc chủ lấy một cái, lập tức lao tới bát cắm đầu ăn luôn.

Nhìn đứa con trai ngốc nhà mình, Trần Việt khẽ thở dài, quay sang Chu Chúc Tinh: “Hồi nhặt nó về, nó nhỏ xíu à, em sợ nó chết đói nên mới đặt tên là Phạn Phạn. Bây giờ thì hay rồi, đúng là một con mèo mê cơm chính hiệu.”

“Có lẽ là… vì anh cũng cho nó ăn?” Chu Chúc Tinh chậm rãi lên tiếng.

Trần Việt nhướn mày.

“Lúc em không có ở nhà, anh cho nó ăn, có thể hơi nhiều một chút.” Chu Chúc Tinh nhớ đến kiếp trước, Trần Phạn Phạn từng trở thành một con béo cam mập mạp.

“Một chút?”

“… Một chút.”

Tốt lắm. Trần Việt cuối cùng cũng tìm ra kẻ đầu sỏ khiến con trai mình thành cái xe tải rồi, chính là ba nhỏ của nó.

**

Ngày đầu tiên yêu nhau, Chu Chúc Tinh vẫn chưa thể thốt ra câu “Hay tối nay em qua phòng anh ngủ chung nhé.” Dù sao thì mới xác định quan hệ ngày đầu mà đã rủ người ta ngủ cùng, cho dù không làm gì cả, cũng có chút không đứng đắn cho lắm.

Do dự hồi lâu, Chu Chúc Tinh chỉ nói một tiếng “Chúc ngủ ngon”, rồi hôn lên má Trần Việt một cái, “Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon.”

Lần đầu tiên yêu đương, Chu Chúc Tinh dường như rất thích những hành động có phần tình cảm luyến tiếc của các cặp đôi trẻ. Trần Việt mỉm cười, hôn lên má trái và má phải của Chu Chúc Tinh mỗi bên một cái, “Chúc ngủ ngon, bạn trai.”

Vì thế khi rửa mặt, Chu Chúc Tinh đứng trước gương do dự rất lâu mới bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh.

Trần Việt đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất, sau đó cầm lấy máy tính bảng và điện thoại, chui vào trong chăn, dựa lưng vào đầu giường và bắt đầu lên kế hoạch cho món quà sinh nhật của Chu Chúc Tinh.

Buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm, cậu đã nhờ Giang Hữu Chi giúp đỡ, muốn xin ảnh của Chu Chúc Tinh lúc còn tuổi thiếu niên, tốt nhất là mỗi năm đều có một tấm.

Giang Hữu Chi đã đồng ý và nói sẽ cố gắng tìm trong tối nay.

Hiện tại Giang Hữu Chi vẫn chưa gửi ảnh cho Trần Việt, nhưng cậu không sốt ruột mà bắt đầu lên kế hoạch trên máy tính bảng về một bất ngờ sinh nhật như thế nào dành cho Chu Chúc Tinh.

Cậu đã bỏ lỡ ba năm sinh nhật của Chu Chúc Tinh, bỏ lỡ thời thơ ấu của anh ấy, bỏ lỡ cả thanh xuân, và cũng bỏ lỡ cả kiếp trước.

Ở kiếp này, sinh nhật tuổi 25 của Chu Chúc Tinh, Trần Việt quyết định phải suy nghĩ thật kỹ.

Đúng lúc Trần Việt còn đang viết vẽ loay hoay trên máy tính bảng, Giang Hữu Chi đã ào ào gửi đến rất nhiều ảnh.

Trần Việt mở khung tin nhắn của anh ta ra xem.

Sau khi gửi ảnh xong, Giang Hữu Chi còn gửi thêm mấy dòng tin nhắn.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Chúc Tinh không hay chụp ảnh, mấy tấm anh có đều đã gửi cho cậu rồi.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Có lẽ cậu có thể hỏi Chúc Tinh về gia đình của cậu ấy, có thể sẽ giúp ích cho việc chuẩn bị bất ngờ sinh nhật.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Còn việc gì cần giúp cứ gọi anh bất cứ lúc nào.

Y: Được rồi, cảm ơn anh nhiều lắm!

Y: [Mèo con cảm ơn]

Ánh mắt Trần Việt dừng lại vài giây ở tin nhắn thứ hai mà Giang Hữu Chi gửi, rồi cụp mi mắt xuống.

Thật ra cậu biết một chút về chuyện gia đình của Chu Chúc Tinh, chỉ là cha Chu khi còn trẻ đã ngoại tình, tình nhân sinh ra một đứa con riêng, mẹ Chu vì thế mà phát điên. Nhưng dường như mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy. Trần Việt nhớ tới việc Chu Chúc Tinh từng bị mẹ dùng bình hoa đánh vào sau đầu, không khỏi khẽ cau mày.

Thời kỳ trưởng thành, thanh xuân, thậm chí cả thời thơ ấu của Chu Chúc Tinh dường như chưa từng cảm nhận được tình yêu thực sự từ gia đình.

Trần Việt mím môi, cuối cùng vẫn quyết định không làm phiền bạn trai mình, không muốn ngay trong ngày đầu tiên yêu nhau đã gợi lại vết thương lòng của anh ấy, như vậy thật quá tàn nhẫn với Chu Chúc Tinh.

Cậu nghĩ, không sao cả.

Người nhà họ Chu không yêu Chu Chúc Tinh, cũng không sao cả.

Chu Chúc Tinh còn có tình yêu của cậu.

Chu Chúc Tinh không có người thân thực sự, cũng không sao cả.

Trần Việt, ba mẹ Trần, và cả Giang Hữu Chi, họ đều là người nhà của Chu Chúc Tinh.

Nên không sao cả, bất cứ khi nào Chu Chúc Tinh chịu mở lời, Trần Việt sẽ luôn là người duy nhất lắng nghe anh ấy.

**

Du Quân Hòa đang ngồi trên ghế sofa, nhìn Giang Hữu Chi lục tung đống đồ lên tìm thứ gì đó, sau đó lôi ra một chồng ảnh lớn, giơ điện thoại lên chụp từng tấm một.

Cậu không nhịn được hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Giang Hữu Chi không quay đầu lại: “Chụp ảnh.”

“Chụp ảnh làm gì?”

“Gửi cho Tiểu Việt.”

Du Quân Hòa hơi biến sắc: “Gửi cho anh Tiểu Trần làm gì?”

Giang Hữu Chi đang mải mê tập trung chụp ảnh, nhất thời không trả lời.

Ánh mắt Du Quân Hòa tối đi, cậu mím môi, rồi đứng dậy bước tới gần Giang Hữu Chi: “Anh Tiểu Trần chẳng phải đang quen với anh Tiểu Chu rồi sao?”

“Ừ.” Giang Hữu Chi đáp qua loa.

“Vậy anh…”

Vẫn là không nên có ý gì với anh ấy nữa thì hơn.

Khi thấy trong đống ảnh đó, nhân vật chính gần như đều là Chu Chúc Tinh, Du Quân Hòa nuốt nửa câu sau trở lại bụng.

“Hử?” Giang Hữu Chi liếc nhìn Du Quân Hòa.

Thấy cậu ta có vẻ rất tò mò, Giang Hữu Chi sau khi chụp xong tấm ảnh cuối cùng thì chủ động giải thích: “Sắp đến sinh nhật Chúc Tinh rồi, Tiểu Việt muốn chuẩn bị một bất ngờ cho cậu ấy. Nếu không phải vì vậy thì anh đâu có rảnh rỗi mà đi chụp nhiều ảnh thế này.”

“Ồ…” Du Quân Hòa khẽ đáp một tiếng.

Giang Hữu Chi nhướng mày: “Nhóc đang nghĩ cái gì vậy?”

Ai mà chẳng biết hồi cấp ba anh thích kiểu người đẹp sắc sảo.

Du Quân Hòa thầm nói trong lòng, nhưng miệng lại hỏi: “Anh… thích kiểu người như thế nào?”

Giang Hữu Chi liếc nhìn cậu một cái, im lặng ba giây, rồi trả lời: “Kiểu đần.”

Đần đến mức thích người ta mà cũng không dám mở miệng.

**

Chan: Giang Hữu Chi ngửi có mùi rồi nhóe =))) mũi thính hơn chóa :v

Hết chương 67

Bình Luận (0)
Comment