Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 68

Chương 68

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Tối hôm đó, đến tận hai giờ sáng Trần Việt mới đi ngủ.

Trước đó, cậu đã nói với Diệp Dư Xu chuyện Chu Chúc Tinh sinh nhật vào cuối tháng, dự định hôm đó sẽ về nhà họ Trần ăn một bữa cơm.

Diệp Dư Xu không hỏi tại sao họ không ăn ở nhà họ Chu, chỉ đáp một câu: “Được, Chúc Tinh thích ăn gì? Mẹ bảo dì Vương làm thêm mấy món. Có cần đặt bánh kem không? Vài hôm nữa mẹ đi đặt một cái.”

Trần Việt nghĩ một lúc, kể mấy món ăn, rồi gửi thêm một tin nhắn.

Y: Bánh kem để con làm cũng được, con muốn tự tay làm cho anh ấy một cái bánh.

Diệp Dư Xu không phản đối gì.

Diệp: Được thôi cục cưng, đến lúc đó để mẹ làm cùng con nhé.

Y: Vâng.

Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Trần Việt lại nhắn riêng từng người một, như Tưởng Tùng Tầm.

Y: Chu Chúc Tinh sinh nhật vào ngày 31 tháng này, tôi muốn chuẩn bị một bất ngờ sinh nhật cho anh ấy. Ngày mai đi trung tâm thương mại với tôi một chuyến, tôi muốn mua vài thứ.

Tưởng: Được, tiện thể anh cũng chọn quà cho anh ấy luôn.

Y: À đúng rồi, còn một chuyện nữa.

Tưởng: Gì thế?

Y: Tôi với Chu Chúc Tinh đang yêu nhau rồi.

Y: [Meo meo xoay vòng]

Tưởng: Đăng ký trước rồi mới yêu, cũng chỉ có hai người.

Trần Việt bật cười mấy tiếng, cảm thấy bản thân rất muốn công bố với cả thế giới một chuyện, cậu đang yêu Chu Chúc Tinh!

Trần Việt xoa má mình vẫn đang mỉm cười, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Không được không được, nếu muốn công bố cũng phải chọn một ngày thật đẹp mới được.”

Mang theo nhịp tim rộn ràng như ngày đầu yêu, Trần Việt chìm vào giấc mộng.

**

Ngày thứ hai yêu đương.

Khi Trần Việt vẫn đang trùm chăn ngủ say, đồng hồ báo thức reo không ngừng. Lúc mơ màng nhìn thấy giờ, cậu bật dậy như cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, đầu óc vẫn mơ hồ, theo phản xạ định bước xuống giường.

Chu Chúc Tinh lúc ấy đang chuẩn bị ra khỏi nhà, do dự vài giây rồi quyết định lên lầu, đẩy cửa phòng Trần Việt ra.

Chỉ thấy Trần Việt mắt còn chưa mở hẳn, đang ngồi bên mép giường mơ màng đi dép.

Thấy Chu Chúc Tinh đang đứng trước mặt mình, Trần Việt mang dép vào rồi nhanh chóng bước đến bên anh, dụi đầu vào hõm cổ đối phương. Vì vừa mới ngủ dậy nên giọng nói của cậu còn hơi khàn, âm cuối lại còn mềm mại lười biếng: “Đi làm ngoan nhé, em đợi anh về nhà, anh yêu.”

Chu Chúc Tinh nhìn đối phương vẫn còn ngái ngủ đến mức mắt cũng chưa mở hết, khẽ xoa đầu cậu, nhẹ giọng đáp: “Ừm, đợi anh về nhé, bé cưng.”

“Đi ngủ thêm chút nữa đi.” Chu Chúc Tinh vừa nói vừa khẽ nắm lấy mấy ngón tay của Trần Việt, nhẹ nhàng bóp bóp.

Trần Việt “ừm” một tiếng, lại dụi đầu thêm cái nữa vào hõm cổ anh.

Sau khi Trần Việt quay lại nằm xuống giường, Chu Chúc Tinh kéo chăn đắp lên cho cậu, rồi cầm lấy điện thoại của đối phương: “Bé cưng, mật khẩu là gì?”

“241127.” Trần Việt vẫn nhắm mắt, chỉ khẽ mấp máy môi trả lời.

Ngón tay đang định nhập mật khẩu của Chu Chúc Tinh khựng lại một chút.

Giây tiếp theo, anh mở khóa điện thoại Trần Việt, tìm đến phần báo thức và tắt hết toàn bộ. Trần Việt luôn có thói quen đặt nhiều báo thức, cái này chưa dậy thì còn có cái sau, hai cái không đủ thì ba cái, tóm lại càng nhiều càng tốt.

Tắt hết báo thức xong, Chu Chúc Tinh lại liếc nhìn Trần Việt đã ngủ thiếp đi một lần nữa, trong mắt ngập tràn dịu dàng. Anh cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt người kia, thì thầm: “Đây là nụ hôn chào buổi sáng, bé cưng.”

Làm xong tất cả, Chu Chúc Tinh mới rời khỏi nhà.

Tài xế đợi dưới lầu gần mười phút, cuối cùng cũng thấy ông chủ nhà mình ra ngoài, vẻ mặt phơi phới như đang yêu.

Khi đến tập đoàn, Chu Chúc Tinh nghe thấy mấy nhân viên đang bàn nhau chuyện đêm giao thừa sẽ đi đâu chơi.

“Em với người yêu định đến quảng trường trung tâm thành phố, ở đó có đếm ngược. Năm ngoái bọn em cũng đi, không khí siêu tuyệt!”

“Đêm giao thừa chắc sẽ có bắn pháo hoa nhỉ, mong chờ quá đi…”

“Đúng rồi, đúng rồi, nghỉ Tết Dương được một ngày lận, em sẽ ngủ cả ngày ở nhà.”

“……”

Nghe đến đoạn mấy người đó bàn tán, bước chân của Chu Chúc Tinh chợt khựng lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Anh gọi Đường Mịch đang đi sau mình

Đường Mịch đẩy gọng kính, đáp lại.

“Hai ngày nay, tôi giao cho cô một việc.” Chu Chúc Tinh mở miệng nói.

**

Trần Việt ngủ đến tận mười giờ mới bị điện thoại của Tưởng Tùng Tầm gọi dậy.

“Alo?” Trần Việt lờ mờ lên tiếng.

Tưởng Tùng Tầm ở đầu dây bên kia r*n r*: “Còn chưa dậy hả Tiểu Việt Việt, rõ ràng đã hẹn mười giờ gặp nhau rồi mà, anh đoán ngay là cậu vẫn chưa dậy mà.”

“Hửm?” Trần Việt chớp mắt mấy cái, dần tỉnh táo lại. Cậu theo phản xạ mở phần báo thức ra xem, vừa nhìn vừa nói: “Tôi nhớ là đã đặt nhiều báo thức lắm mà… À, chắc là ge*… Chu Chúc Tinh tắt giúp tôi rồi.”

(*Nó định nói là ca – anh)

Nói xong câu đó, Trần Việt còn khúc khích cười hai tiếng, hoàn toàn không hề có một chút áy náy nào vì dậy muộn.

Bất ngờ bị thồn một họng cơm chó một cách trắng trợn, Tưởng Tùng Tầm cuối cùng nghẹn ra một câu: “Mau chuẩn bị đi, gửi địa chỉ cho anh, lát nữa anh qua đón.”

“Ok! Dậy liền!” Trần Việt sau một giấc ngủ bù cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo, lập tức cúp máy, bật dậy rửa mặt thay đồ.

Sau khi chuẩn bị xong, Trần Việt véo nhẹ đầu bé Trần Phạn Phạn, hít một hơi vào người chú mèo cam nhỏ, để lại một câu: “Ở nhà ngoan, đợi ba về” Rồi xuống nhà hội ngộ với Tưởng Tùng Tầm.

Tưởng Tùng Tầm vừa lái xe, ánh mắt liếc qua thấy Trần Việt ngồi ghế phụ đang cúi đầu nhìn điện thoại, vừa cười vừa gõ gõ gì đó.

Dùng đầu ngón chân cũng biết cậu ta đang nhắn tin với ai.

Nhìn thấy thằng nhóc thân thiết bao lâu lần đầu tiên có bộ dạng chìm đắm trong tình yêu như thế, Tưởng Tùng Tầm cũng không khỏi cảm thấy vui lây từ tận đáy lòng. Anh quen Trần Việt được mấy năm rồi, tính cách của cậu ấy tốt, nhân duyên tốt, tính khí cũng hiền lành. Những người quen biết Trần Việt, hầu như không ai là không thích cậu.

Cũng từng có người có ý với Trần Việt đến hỏi Tưởng Tùng Tầm xem cậu thích kiểu người thế nào.

Nhưng câu hỏi đó, Tưởng Tùng Tầm cũng không trả lời được.

Tưởng Tùng Tầm biết ba mẹ Trần Việt rất yêu nhau. Anh từng hỏi Trần Việt về hình mẫu lý tưởng, nhưng cậu chỉ trầm ngâm vài giây, rồi đáp: “Thật ra mấy chuyện này rất khó nói, tôi cũng không rõ mình thích kiểu người như thế nào. Chắc là phải tùy duyên, hoặc tùy trời định. Nếu thật sự phải nói, tôi nghĩ, chắc là kiểu người đặc biệt yêu chiều mình, giống như ba mẹ của tôi vậy.”

Đặc biệt yêu chiều.

Đúng thế, Trần Việt hy vọng có ai đó sẽ yêu chiều cậu một cách đặc biệt.

Hy vọng có người coi cậu là duy nhất.

Rất nhiều người thích Trần Việt, chỉ vì ngoại hình xuất chúng của cậu. Nhưng họ lại không muốn tìm hiểu sâu hơn về Trần Việt, hoặc là cảm thấy quá phiền phức.

Yêu một người cần phải gánh chịu nhiều rủi ro. Trong thời đại mà yêu chân thành, chung thủy lại bị gọi là “đu bám”, dường như không còn ai dám mang cả tấm lòng ra trao cho người khác.

Cũng từng có người thích Trần Việt chỉ vì h*m m**n. Họ theo đuổi một thời gian, phát hiện Trần Việt không dễ dụ dỗ, lại quay ra trách ngược: “Đã không muốn tiến xa thì cười với người ta làm gì?”

Gặp loại người như vậy, Tưởng Tùng Tầm chỉ muốn đạp nát đầu họ, nhưng lần nào cũng bị Trần Việt ngăn lại.

Trần Việt nói cậu không để tâm.

Tưởng Tùng Tầm biết, nếu Trần Việt nói không để tâm, thì thật sự là không để tâm.

Mấy kẻ chỉ biết suy nghĩ bằng nửa th*n d*** ấy, quả thực không đáng để Trần Việt bận lòng.

Về sau, Tưởng Tùng Tầm cũng không hỏi Trần Việt về chuyện tình cảm nữa. Có lúc anh cảm thấy Trần Việt như một cơn gió, người khác không thể giữ lại được. Nhưng lại mơ hồ có một cảm giác rằng, người khiến Trần Việt dừng bước, ắt hẳn là người dành cho cậu ấy thật nhiều yêu thương.

Giống như lời bài hát đó — Tôi đang đợi, người duy nhất phù hợp với linh hồn tôi nơi thế gian này.

Tưởng Tùng Tầm nhìn Trần Việt với gương mặt tràn đầy hạnh phúc, thầm nghĩ — Cuối cùng cũng đợi được rồi.

Hết chương 68

Bình Luận (0)
Comment