Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 69

Chương 69

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau khi chạy khắp mấy trung tâm thương mại, hai người xách theo mấy túi to đầy ắp đồ đạc trở về quán bar.

Trong Tầm Mịch có một căn phòng nhỏ đựng đồ linh tinh. Trong phòng còn có một cái bàn nhỏ và giường gấp. Thỉnh thoảng Trần Việt sẽ đến đây ngủ trưa, Tưởng Tùng Tầm cũng luôn giữ lại căn phòng nhỏ này.

“Cậu định làm gì?” Tưởng Tùng Tầm nhìn Trần Việt bày từng món trong túi ra bàn, cầm lên một quyển sổ accordion mà họ đã phải đi mấy tiệm văn phòng phẩm mới mua được, hỏi: “Vẽ tranh cho anh ta à?”

Trần Việt “ừm” một tiếng: “Chính là loại sổ đó, dán ảnh vào, viết chữ đầy trang, rồi trang trí thêm chút là được.”

Thật ra, Trần Việt muốn làm một cuốn sách 3D cho Chu Chúc Tinh, nhưng thời gian gấp quá, làm sổ accordion thì dễ hơn. Còn cuốn sách 3D, đợi đến kỷ niệm ngày yêu nhau thì làm cũng chưa muộn.

Tưởng Tùng Tầm liếc nhìn bút màu acrylic và cả đống sticker màu mè trên bàn, lại nhớ lúc nãy Trần Việt còn chạy tới tiệm ảnh in ra cả một xấp ảnh của Chu Chúc Tinh, không nhịn được mà nói: “Ra là mấy bức ảnh đó dùng cho cái này.”

Trần Việt gật đầu: “Ừ đó.”

“Vậy mấy thứ còn lại thì sao?” Tưởng Tùng Tầm nhìn mấy túi khác đặt trên ghế, bên trong cũng đầy ắp đủ thứ, đi dạo theo Trần Việt cả buổi, giờ anh mệt tới mức chẳng muốn bước ra cửa nữa.

“Anh từng thấy mấy clip trên mạng kiểu tặng đủ quà sinh nhật từ 1 tới 25 tuổi cho người yêu chưa?” Trần Việt chống cằm, nói: “Tôi định làm theo kiểu đó.”

Chưa đợi Tưởng Tùng Tầm phản ứng gì, Trần Việt lại nói tiếp: “Nhưng vẫn còn mấy món chưa đủ, tôi phải nhanh chóng đặt hàng online cho xong, còn phải gói quà nữa.”

“Anh Tầm, anh phải giữ bí mật giúp tôi đó.” Trần Việt chớp mắt mấy cái: “Mấy hôm tới ban ngày tôi sẽ ở lại Tầm Mịch, nếu Chu Chúc Tinh có hỏi thì anh phải che giấu giùm đó nhé.”

Tưởng Tùng Tầm không nói hai lời, lập tức đồng ý: “Được được được, cậu cứ yên tâm mà làm, anh không làm phiền nữa.”

“Còn nữa, tuyệt đối đừng để chị Đường Mịch biết!” Trần Việt nhìn bóng lưng Tưởng Tùng Tầm đang rời đi, lại dặn thêm một câu.

Tưởng Tùng Tầm giơ tay làm ký hiệu “OK”.

Còn bốn ngày nữa là tới ngày 31, Trần Việt bắt đầu bước vào guồng quay bận rộn.

Ban ngày, cậu ở trong căn phòng nhỏ chứa đồ của Tầm Mịch, gói từng món quà sinh nhật, viết lời chúc cho Chu Chúc Tinh ở từng độ tuổi, lấp đầy từng trang sổ accordion. Buổi tối, cậu mang sổ và nguyên liệu về nhà, cùng Chu Chúc Tinh ăn cơm tối, sau đó xuống khu chung cư dưới nhà đi dạo một vòng, về lại ngồi quấn quýt một lúc trên sofa, rồi chúc ngủ ngon, hôn tạm biệt, quay trở lại phòng ngủ của mình, tiếp tục quá trình làm sổ không ngừng nghỉ.

Mỗi sáng, cậu đều đặt báo thức, ép bản thân tỉnh dậy, xuống lầu hôn Chu Chúc Tinh một cái chào buổi sáng, dặn dò người kia về sớm một chút, rồi lại tiếp tục hoàn thành những việc còn dang dở trong tay.

Mấy ngày nay, Trần Việt không chỉ không được ngủ ngon giấc, mà ngay cả thời gian ở bên Trần Phạn Phạn cũng giảm đi rõ rệt.

Chiều ngày 30, cuối cùng Trần Việt cũng hoàn thành xong tất cả mọi việc.

Chiếc xe mà Trần Tuấn Anh mua cho con trai cuối cùng cũng có đất dụng võ. Trần Việt không hay lái xe nên đã cho Tưởng Tùng Tầm mượn. Chiếc xe vẫn đỗ ở trước cửa Tầm Mịch, thỉnh thoảng Tưởng Tùng Tầm ra ngoài làm việc sẽ lái xe đó đi.

Trần Việt lần lượt xếp từng món quà sinh nhật lên xe, mang theo tất cả về nhà họ Trần một chuyến, rồi lại lần lượt bày hết trong phòng mình.

Làm nhiều việc như vậy, người Trần Việt cũng nóng bừng lên, cậu thay sang bộ đồ ngủ pyjama in hình Shin cậu bé bút chì. Vì tóc đã dài, Trần Việt cứ vô thức hất tóc ra sau. Diệp Dư Xu nhìn thấy liền tháo dây buộc tóc ở cổ tay đưa cho Trần Việt, thế là cậu dùng dây đó buộc tóc thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu.

Thấy Trần Việt bày đồ một cách rất nghiêm túc, Diệp Dư Xu cũng nhập hội, cùng cậu sắp xếp.

Sau khi bày đủ 25 món quà sinh nhật đâu vào đấy, Trần Việt ngồi bệt xuống đất, cười đầy mãn nguyện.

Diệp Dư Xu cũng mỉm cười, lén lút lấy điện thoại ra, mở camera, gọi một tiếng “cục cưng”, Trần Việt quay đầu lại nhìn, nụ cười vẫn còn trên mặt, và ngay lúc đó “tách tách”, Diệp Dư Xu chụp liền mấy tấm ảnh.

Sau đó bà mở ứng dụng chat, tìm tới khung trò chuyện với Chu Chúc Tinh, rồi gửi hết mấy tấm vừa chụp qua.

Trong ảnh, Trần Việt cười cong cong đôi mắt, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, trên đầu còn buộc một búi tóc nhỏ xíu, cộng thêm bộ đồ ngủ đáng yêu, nhìn mà chỉ muốn ôm về nuôi.

Sau khi thấy ảnh, Chu Chúc Tinh không nhịn được mà phóng to ra xem rồi lại phóng to thêm, sau đó nhấn giữ ảnh rồi lưu lại.

Diệp Dư Xu: Chúc Tinh, tối mai về nhà ăn cơm nhé.

Diệp Dư Xu: Tiện thể mẹ cho con xem ảnh hồi nhỏ của Việt Việt.

Chu Chúc Tinh lập tức trả lời: Vâng, mẹ.

Chưa biết rằng Diệp Dư Xu sắp lấy “lịch sử đen tối” hồi nhỏ của mình ra cho Chu Chúc Tinh xem, Trần Việt xấu hổ che mặt: “Mẹ… mẹ cứ chụp lén con mãi như thế.”

Diệp Dư Xu cười tít mắt đáp lại: “Chụp gì đâu, cục cưng nhà mình đáng yêu thế cơ mà.”

“Mẹ…”

“Là Chúc Tinh nói đấy.” Diệp Dư Xu tiếp lời, “Nó nói con đáng yêu lắm.”

Trần Việt vốn định nói “Đừng khen con đáng yêu nữa”, nhưng lời đến cổ họng lại nuốt vào, chỉ khẽ đáp: “Ồ.” Nếu Chu Chúc Tinh thấy mình đáng yêu… thì chụp lại cho anh ấy xem cũng không sao cả.

Trần Việt nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ Chu Chúc Tinh tan làm, bèn đứng dậy: “Mẹ, mai gặp nhé, anh ấy sắp tan làm rồi, con về trước đây.”

Diệp Dư Xu gật đầu, lấy chiếc khăn tay trong túi ra, lau mồ hôi lấm tấm trên trán Trần Việt: “Trên đường nhớ cẩn thận. Sáng mai mẹ bảo dì Vương chuẩn bị sẵn nguyên liệu, chiều con qua làm bánh là được.”

Trần Việt gật đầu, ôm lấy Diệp Dư Xu: “Con biết ngay là mẹ tốt nhất mà.”

Diệp Dư Xu xoa xoa búi tóc nhỏ trên đầu Trần Việt, không kìm được mà cảm thán: “Việt Việt nhà mình cũng biết yêu rồi đấy nhỉ.”

**

Trên đường về nhà, Trần Việt nhận được cuộc gọi từ Chu Chúc Tinh.

“Có cần anh đến đón em không?” Chu Chúc Tinh hỏi.

“Không cần đâu. Em sắp về đến nhà rồi, anh về thẳng nhà là được.” Trần Việt đáp.

Chu Chúc Tinh “ừm” một tiếng: “Vậy đi đường cẩn thận, gặp nhau ở nhà nhé.”

Chẳng bao lâu sau, Trần Việt đã về đến nơi. Cậu tìm được một chỗ trống rồi đỗ xe vào. Khi đang chuẩn bị xuống xe thì ánh mắt vô tình lướt qua một biển số xe quen thuộc. Trần Việt lập tức khựng bước lại, rón rén trốn sau một cây cột, lặng lẽ chờ Chu Chúc Tinh xuất hiện.

Chờ khoảng hai phút mà không nghe thấy tiếng bước chân nào đến gần, Trần Việt không nhịn được liền thò nửa cái đầu ra nhìn.

Vừa ló đầu ra, liền thấy Chu Chúc Tinh đang mỉm cười nhìn cậu, giọng nói đầy ý cười: “Mèo con chơi trốn tìm mà không biết giấu tai cho kỹ à?”

Trần Việt lúng túng bước ra từ sau cây cột, mắt mở to tròn: “Sao anh phát hiện ra em?”

Chu Chúc Tinh mỉm cười nắm lấy tay cậu: “Anh thấy em từ trên xe rồi, lúc em len lén lẻn sau cây cột ấy, nhìn rõ luôn.”

Trần Việt làm bộ thở dài: “Em còn định tạo bất ngờ cho anh cơ.”

“Tan làm xong là được nhìn thấy Tiểu Nguyệt nhà mình, như thế còn không gọi là bất ngờ sao?” Chu Chúc Tinh nhìn gương mặt biểu cảm đáng yêu của Trần Việt, không kìm được mà đưa tay khẽ gõ nhẹ lên mũi cậu một cái.

Hết chương 69

Bình Luận (0)
Comment