Chương 70
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Ngày 31 tháng 12, ban ngày dường như chẳng có gì khác lạ. Chu Chúc Tinh dậy sớm đi làm, Trần Việt như thường lệ dành cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng, rồi lại quay về nằm trong chăn ngủ thêm một giấc nữa.
Ngủ bù thêm hơn một tiếng, Trần Việt dậy rửa mặt, rồi xuống nhà xem thử Trần Phạn Phạn. Trong bát, hạt thức ăn cho mèo đã bị mèo cam nhỏ ăn gần hết, chỉ còn lại chút đáy.
Dạo gần đây toàn là Chu Chúc Tinh đảm nhiệm việc cho Trần Phạn Phạn ăn. Sau nhiều lần Trần Việt nhắc nhở, Chu Chúc Tinh mới có thể kìm nén không để tay run khi đổ hạt cho mèo.
Trần Việt vào phòng thay đồ chọn một chiếc áo len màu xám, lại chọn cho Trần Phạn Phạn một chiếc áo mèo màu đỏ, rồi bỏ nó vào chiếc túi đeo chéo dành cho mèo. Sau một hồi tốn không ít công sức, Trần Việt cuối cùng cũng khiến Phạn Phạn tự nguyện chui vào túi mèo.
Khi “tóm” được mèo rồi, Trần Việt chọc nhẹ vào chóp mũi của Phạn Phạn qua lớp túi, cười nói: “Bé ngoan, hôm nay chúng ta đến nhà ông bà nội ngủ lại nha, để chúc mừng sinh nhật cho ba nhỏ của con đó.”
Chuẩn bị xong xuôi, Trần Việt khoác áo khoác rồi ra khỏi nhà.
Có lẽ vì là ngày cuối cùng của năm, không khí trên đường cũng mang theo cảm giác đặc biệt. Các trung tâm thương mại đều đã trang trí sẵn sàng cho đêm giao thừa. Màn hình lớn bên ngoài đang chiếu đồng hồ đếm ngược đến năm mới, khắp phố xá cũng đầy rẫy những đồ trang trí lung linh.
Trần Việt lái xe về nhà họ Trần, đỗ xe trong sân rồi xách theo túi mèo và túi đeo chéo vào nhà.
Vừa vào đến cửa, cậu liền thả Trần Phạn Phạn ra.
Từ sau khi nhặt được Trần Phạn Phạn về nuôi, cứ cách một thời gian Trần Việt lại đưa nó về nhà họ Trần một lần. Diệp Dư Xu rất thích mèo con, nhưng bà lại bị dị ứng với lông mèo. Nếu ở gần mèo quá lâu, cơ thể bà sẽ thấy khó chịu, vì thế kế hoạch nuôi mèo đành phải gác lại. Sau khi biết Trần Việt nhặt được một chú mèo cam nhỏ, ngày hôm sau Diệp Dư Xu liền đến nhà con trai để thăm Trần Phạn Phạn.
Lúc ấy Trần Phạn Phạn còn nhỏ xíu, gầy tong teo, nhưng lại kêu rất to, cứ đói là “meo meo” réo loạn. Diệp Dư Xu sẽ cầm bình sữa nhỏ để cho chú mèo uống, mỗi lần bú là cái bụng lại tròn căng lên, khiến bà nhìn mà lòng mềm nhũn.
Từ đó về sau, cứ cách một hai tuần, Trần Việt lại đưa mèo về nhà chơi. Trần Phạn Phạn không sợ Diệp Dư Xu, mà còn rất thích bà, một người phụ nữ xinh đẹp. Mỗi khi được bà xoa đầu, nó đều nheo mắt lại, rên hừ hừ kêu như máy nổ.
Nhìn thấy hai cục cưng, một lớn một nhỏ, Diệp Dư Xu mỉm cười bước tới, ôm lấy Trần Phạn Phạn, vừa xoa xoa lông mèo, vừa nhìn Trần Việt: “Dì Vương đã mua đầy đủ nguyên liệu rồi, chỉ chờ con đến thôi.”
Vừa dứt lời, dì Vương từ trong bếp cũng đi ra, cười hiền hòa: “Cậu chủ nhỏ về rồi à? Dụng cụ và nguyên liệu làm bánh đều chuẩn bị sẵn trong bếp rồi. Cậu muốn bắt đầu lúc nào cũng được.”
“Cảm ơn dì Vương.” Trần Việt cười đáp, “Cháu muốn tự làm, chỗ nào không biết thì chắc phải phiền dì chỉ cho cháu rồi.”
Cô Vương gật đầu, nhìn cậu đầy yêu thương: “Phu nhân đã dặn dì rồi. Có gì không rõ, dì sẽ đứng bên cạnh xem và chỉ dẫn cho.”
Đến gần giờ ăn trưa, Trần Việt cùng Diệp Dư Xu ăn cơm trưa trước. Trước khi ăn, Trần Việt không quên chụp một tấm ảnh món ăn gửi cho Chu Chúc Tinh. Đợi đến khi nhận được ảnh bữa trưa của đối phương gửi lại, cậu mới hài lòng đặt điện thoại xuống.
“Ăn bữa cơm mà cũng phải gửi ảnh nữa, sến sẩm vậy hả?” Diệp Dư Xu trêu chọc.
Trần Việt đáp: “Anh ấy lúc nào cũng bận công việc, đến trưa là hay quên ăn cơm, không thì lại để đến tận chiều mới ăn, vậy thì không tốt cho dạ dày chút nào.” Trần Việt nói “Là bạn trai của anh ấy, con có nghĩa vụ giám sát việc ăn uống đàng hoàng!”
Diệp Dư Xu mím môi cười.
Làm bánh không phải việc quá khó, nhưng muốn làm cho tốt thì cũng chẳng dễ.
Kiếp trước, Trần Việt từng vài lần làm bánh cùng dì Lữ, tay nghề dần dần cũng khá hơn. Từ chỗ ban đầu ngay cả việc phết kem cũng không đều, đến nay cậu đã có thể làm mặt bánh mịn màng hơn nhiều. Tuy chưa thể so với đầu bếp bánh ngọt chuyên nghiệp, nhưng cũng coi như khá chỉn chu rồi.
Dì Vương đứng một bên, nhìn Trần Việt thao tác thuần thục, quay sang nói với Diệp Dư Xu: “Cậu chủ nhỏ khéo tay thật đấy.”
Diệp Dư Xu cũng hơi ngạc nhiên: “Việt Việt, con làm bánh cũng có năng khiếu đó nha. Đúng là thiên tài nhỏ của mẹ.”
Trần Việt đang xếp các miếng trái cây lên mặt bánh, bật cười “phì” một tiếng, nhưng không nói ra chuyện mình từng có kinh nghiệm làm bánh từ kiếp trước, chỉ thuận theo lời mẹ: “Đúng vậy, con là thiên tài nhỏ mà. Hay là sau này con đi làm thợ làm bánh đi? Vừa có thể kiếm thêm tiền, vừa có tiền để tiêu cho tiểu Chu tổng nhà mình nữa.”
“Được đó, đến lúc đó bảo ba con đầu tư cho.”
Diệp Dư Xu chưa bao giờ làm cụt hứng con trai.
Cách giáo dục của Diệp Dư Xu luôn là kiểu khen ngợi tích cực. Từ nhỏ đến lớn, Trần Việt hầu như chưa bao giờ thấy mẹ nổi giận với mình, lại càng ít khi bị chê trách, còn chuyện mắng nhiếc thì hoàn toàn chưa từng xảy ra.
Năm xưa, khi sinh Trần Việt, Diệp Dư Xu bị băng huyết nghiêm trọng, sức khỏe từ đó không được tốt.
Khi bác sĩ bước ra từ phòng sinh, Trần Tuấn Anh không hề nhìn con trai lấy một cái mà lập tức lao đến bên cạnh Diệp Dư Xu, khẽ khàng nắm lấy tay bà, nước mắt rơi xuống.
Diệp Dư Xu rất sợ đau, Trần Tuấn Anh cũng không dám để bà chịu đau thêm lần nào nữa. Từ đó đến nay, hai người chưa từng có ý định sinh thêm con.
Trần Việt rất giống Diệp Dư Xu, làn da trắng, đôi mắt to, khi cười thì cong cong như vầng trăng lưỡi liềm. Trần Tuấn Anh cũng rất yêu thương con trai, nhưng không giống Diệp Dư Xu, ông có phần nghiêm khắc hơn trong một số phương diện.
Trong một môi trường gia đình như vậy, Trần Việt dần lớn lên. Tính cách cậu tốt, các mối quan hệ xã hội cũng hòa nhã. Cậu chưa từng vì chuyện gì mà tự giày vò bản thân, cũng không vì chút khó khăn, thất bại mà gục ngã. Một người trông thì dịu dàng, nhưng thực ra lại có một nội tâm rất kiên cường.
Chính sự dịu dàng đó đã tạo nên lớp vỏ ngoài cứng cáp nhất của Trần Việt.
Ngoài những điều đó, Trần Việt còn mang theo một nét trẻ con, như thể chưa từng bị xã hội mài mòn, luôn giữ thái độ lạc quan với mọi thứ, luôn có suy nghĩ “làm được thì làm, không làm được thì thôi”.
Những người từng tiếp xúc với Trần Việt đều cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Mà điều này, không thể tách rời khỏi cách giáo dục của Diệp Dư Xu và Trần Tuấn Anh.
**
Chu Chúc Tinh lại một lần nữa thông báo với mọi người: “Hôm nay về sớm.”
Anh không buồn quan tâm đến những lời xì xào như.
“Tổng giám đốc Chu lại về sớm vì yêu đương rồi,”
“Thật muốn gặp người yêu của tổng giám đốc Chu quá,”
“May quá, tối nay có thể về nhà ăn cơm với ba mẹ rồi”…
Chu Chúc Tinh rời khỏi tập đoàn nhanh như một cơn gió.
Trên đường rất đông người, phần lớn là sinh viên đại học, từng nhóm từng nhóm đi bộ thành hàng dài. Bên ngoài các trung tâm thương mại cũng đã chật kín người.
Khi dừng chờ đèn đỏ, Chu Chúc Tinh bắt gặp một người bán bóng bay lướt qua. Anh nhìn những quả bóng đủ màu sắc, không kìm được nghĩ , chắc chắn Trần Việt sẽ thích.
Trần Việt rất thích những thứ đáng yêu như vậy. Có lẽ người và vật có chung tính cách sẽ bị thu hút lẫn nhau? Chu Chúc Tinh cũng không rõ.
Nhưng anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Trần Việt khi thấy những quả bóng đáng yêu đó – đôi mắt sẽ sáng rực lên, rồi làm nũng mà nói: “Anh ơi, em muốn cái kia.”
Ở Trần Việt luôn mang theo một nét trẻ con, dường như không điều gì trên đời có thể làm mờ đi nét hồn nhiên đó.
Mà nét trẻ con ấy, Chu Chúc Tinh không hề có.
Nhưng cũng chính nét trẻ con đó, lại là điều mà Chu Chúc Tinh yêu thích nhất.
Hết chương 70