Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 71

Chương 71

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Khi đến cổng nhà họ Trần, Chu Chúc Tinh dừng xe lại, tháo quả bóng bay hình heo con buộc trên gương chiếu hậu bên trái xuống, rồi cầm nó đi vào cổng lớn.

Anh vừa đẩy cửa ra, “bùm! bùm!” hai tiếng, hai ống pháo giấy phụt nổ, phun ra dải ruy băng đủ màu sắc rực rỡ. Chu Chúc Tinh theo phản xạ siết chặt dây bóng bay trong tay.

“Anh ơi, sinh nhật vui vẻ!” Trần Việt với khuôn mặt tươi cười bất ngờ xuất hiện trước mắt Chu Chúc Tinh, tiếp theo là gương mặt của Diệp Dư Xu và Trần Tuấn Anh cùng hiện ra trong tầm mắt anh: “Chúc mừng sinh nhật, Chúc Tinh!”

Chu Chúc Tinh nắm chặt dây bóng bay đến mức các ngón tay trắng bệch. Anh gần như phải dốc hết sức mới kìm lại được thôi thúc muốn nhào tới ôm chầm lấy Trần Việt. Gương mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã khẽ run: “Cảm ơn… cảm ơn Tiểu Nguyệt, cảm ơn ba mẹ.”

Trần Việt đã quá quen với những biểu cảm nhỏ trên mặt Chu Chúc Tinh. Nhìn thấy vẻ mặt lúc này của đối phương, cậu biết chắc rằng Chu Chúc Tinh đang xúc động đến mức không nói nên lời, bởi lẽ Chu Chúc Tinh hiếm khi bộc lộ cảm xúc, lại càng ít khi nói ra thành lời.

“Thôi nào thôi nào, đừng đứng hết ở cửa nữa, mau vào nhà đi nào!” Trần Việt bước lên trước một bước, định kéo tay người kia đi vào, nhưng rồi ánh mắt lại dừng lại ở tay trái mà Chu Chúc Tinh đang siết chặt. Ánh nhìn cậu dần dời theo sợi dây buộc và thấy được quả bóng heo con màu hồng, bèn hỏi: “Anh mua hả?”

Chu Chúc Tinh gật đầu, mắt ánh lên nụ cười, đưa tay trái ra trước mặt Trần Việt: “Rất dễ thương, anh nghĩ em sẽ thích.”

Khi nhìn thấy người bán bóng bay ven đường, Chu Chúc Tinh cuối cùng vẫn dừng xe lại, giữa một đống bóng bay hình hoạt hình sặc sỡ, chọn lấy một con heo con màu hồng. Anh buộc nó vào gương xe, rồi lái xe quay về nhà họ Trần trong ánh mắt tò mò của rất nhiều người đi đường.

Trần Việt nhận lấy quả bóng, không nhịn được mà ôm chầm lấy Chu Chúc Tinh: “Dễ thương quá đi! Em thích cực kỳ luôn đó!”

Nói xong, cậu buông Chu Chúc Tinh ra, giơ quả bóng lên khoe với Diệp Dư Xu và Trần Tuấn Anh: “Mọi người nhìn nè, tiểu Chủ tổng nhà con mua cho con đó.”

“Vợ à, mai anh mua cho em cả đống luôn.” Trần Tuấn Anh lập tức nói với Diệp Dư Xu.

“Được được được Tổng giám đốc Trần nhà mình rất giỏi.” Diệp Dư Xu cũng cười, rồi quay sang nói với Chu Chúc Tinh: “Chúc Tinh, con thay đồ rồi vào ăn cơm nhé.”

Chu Chúc Tinh gật đầu, cởi áo khoác, thay dép.

“Việt Việt nói máy món con thích, mẹ đã nhờ dì Vương nấu gần hết rồi, còn làm thêm vài món khác nữa. Tối nay ngủ lại đây đi, mai về cũng chưa muộn.” Diệp Dư Xu dịu dàng nói thêm.

Chu Chúc Tinh ngồi xuống bàn ăn, nhẹ nhàng đáp: “Vâng ạ.”

“Đừng ăn no quá đó anh, còn có bánh kem mà.” Trần Việt vừa nói vừa gắp một miếng cánh gà bỏ vào bát Chu Chúc Tinh.

“Ừm.” Chu Chúc Tinh khẽ mỉm cười, n** m*m m** nhất trong lòng anh như bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào.

Hồi nhỏ, Chu Chúc Tinh cũng có tổ chức sinh nhật.

Mỗi lần cậu bé sinh nhật, ba mẹ cậu mới chịu cùng nhau xuất hiện, rồi làm cho có lệ, đặt một cái bánh kem, mua đại một món quà sinh nhật. Người ngoài nhìn vào sẽ nói — Tổng giám đốc Chu yêu thương con trai mình quá.

Nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Mẹ của Chu Chúc Tinh rất yêu ba anh. Bà là tiểu thư nhà giàu, kết hôn với cha Chu vì đã có thai trước. Trước khi cưới, mẹ Chu đã yêu cha Chu rồi, gần như ngày nào cũng bám theo ông ấy. Nhưng lúc đó, trong lòng cha Chu luôn có một hình bóng khó quên, nên ông không có tình cảm với mẹ Chu.

Sau khi cha Chu đến với người phụ nữ kia, mẹ Chu không còn bám theo ông nữa, mà giấu kín tình cảm trong lòng. Nhưng không lâu sau, người phụ nữ kia lại chủ động chia tay cha Chu. Hôm đó, ông uống say mèm. Mẹ Chu đến tìm, rồi nửa đẩy nửa kéo, hai người đã lên giường.

Tối hôm đó không dùng biện pháp tránh thai, mấy tuần sau, mẹ Chu phát hiện mình đã mang thai.

Trong mấy tuần ấy, mẹ Chu luôn ở bên cạnh ông, tìm mọi cách để khiến ông vui.

Cha Chu chủ động đề nghị kết hôn. Có thể là vì muốn chịu trách nhiệm với đứa bé, có thể là muốn quên đi người trong lòng, hoặc cũng có thể là bị tấm chân tình của mẹ Chu làm lay động.

Sau khi kết hôn, mẹ Chu từng nghĩ rằng thời gian có thể thay đổi một con người, cũng có thể khiến cha Chu yêu mình. Nhưng sự thật chứng minh, tình yêu không liên quan đến thời gian, tình yêu chỉ liên quan đến con người.

Bà đã bỏ ra biết bao thời gian, nhưng không thể khiến ông yêu mình, ngược lại, còn phát hiện ông ngoại tình.

Và người ông ngoại tình, lại chính là hình bóng cũ trong lòng ông.

Lúc đó, Chu Chúc Tinh vừa mới chào đời, mẹ Chu bị trầm cảm sau sinh rất nặng. Có lẽ vì trách nhiệm gia đình, cũng có thể vì cảm thấy có lỗi với mẹ Chu, cha Chu không dây dưa với người kia quá lâu, mà ngày nào cũng ở bên cạnh mẹ Chu cho đến khi bà hồi phục.

Yêu quá sâu đậm, sẽ hóa thành bệnh.

Điều mẹ Chu muốn rất đơn giản, chỉ là trái tim của cha Chu, chỉ muốn có được tình yêu của ông. Nhưng ông lại rất keo kiệt, không chịu cho bà dù chỉ một chút.

Còn Chu Chúc Tinh — Đứa con bà mang nặng đẻ đau mười tháng, bà cũng không mấy yêu thương. Có lẽ cũng có một chút tình cảm, nhưng so với tình yêu bà dành cho cha Chu thì thật quá chênh lệch. Bà nắm chặt cọng rơm là đứa con chung của hai người, hy vọng cha Chu sẽ nhìn bà, sẽ nhìn bà thêm một lần nữa.

Từ khi Chu Chúc Tinh có trí nhớ, những câu mẹ anh hay nói nhất là — “Không được như vậy, ba con sẽ không thích đâu”, “ba con thích như thế này”, “con nhất định phải làm ba con hài lòng, biết không?” Thế là chuyện gì Chu Chúc Tinh cũng cố gắng làm thật hoàn hảo, chỉ mong được ba khen ngợi, được ba hài lòng. Nhưng ba anh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái, nói “Lần sau cố gắng hơn” rồi rời đi.

Mỗi lần trước sinh nhật, mẹ Chu đều dặn anh không được làm ba tức giận trong bữa tiệc, còn phải tập diễn trước một lần.

Thay vì nói là tổ chức sinh nhật, thà nói đó là đang diễn một vở kịch sinh nhật.

Ở nhà họ Chu, anh chưa từng có một sinh nhật thật sự, chưa từng cảm nhận được tình yêu thật lòng từ baa mẹ.

Về sau, anh kết bạn với Giang Hữu Chi.

Mỗi lần sinh nhật, Giang Hữu Chi sẽ lén kéo anh rời khỏi bữa tiệc, lấy ra một miếng bánh nhỏ, rồi trong đêm đông lạnh giá, hai người ngồi trên ghế dài công viên chia nhau ăn.

Chu Chúc Tinh thật sự dừng tổ chức sinh nhật là vào năm anh mười lăm tuổi.

Ngày sinh nhật hôm đó, người thứ ba dẫn theo con riêng đến bữa tiệc sinh nhật của anh.

Cha Chu thờ ơ như không nhìn thấy.

Đó là lần đầu tiên mẹ Chu phát điên. Bà ấy hất đổ chiếc bánh sinh nhật, rồi túm lấy Chu Trúc Tinh, tát cho anh một cái, sau đó hỏi: “Sao con không thể khiến ba con thích con thêm một chút nữa? Sao lúc nào con cũng giữ cái bộ mặt khó chịu đó? Ba con ông ấy…”

“Ông ấy thực sự yêu chúng ta sao?” Chu Chúc Tinh cắt ngang lời mẹ.

Trên má phải của anh vẫn hằn rõ dấu bàn tay.

Ánh mắt Chu Chúc Tinh lạnh lùng nhìn về phía mẹ, lại mở miệng, có phần không hiểu, lại có phần bất lực: “Mẹ, nếu ông ấy thật sự yêu mẹ, vậy tại sao ông ấy lại lên giường với người phụ nữ khác khi mẹ còn chưa sinh con ra?”

Hết chương 71

Bình Luận (0)
Comment