Chương 72
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Từ sau lần đó, Chu Chúc Tinh không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.
Giang Hữu Chi biết rõ chuyện gia đình anh, năm nào cũng cùng Hà Quân Du ở bên anh vào đêm hôm ấy để đón năm mới. Sau này, Hà Quân Du không còn nữa, bên cạnh Chu Chúc Tinh chỉ còn lại Giang Hữu Chi. Những năm Giang Hữu Chi ở nước ngoài, anh vẫn luôn dành ra hai ngày ấy để trở về nước, cùng Chu Chúc Tinh ăn một bữa cơm.
Được ăn một bữa tối ấm áp bên người thân, trò chuyện vui vẻ quanh bàn ăn, đó là điều mà Chu Chúc Tinh chưa từng trải qua trước đây.
Chu Chúc Tinh cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu: “Ngon lắm.”
Diệp Dư Xu nhìn Chu Chúc Tinh, gắp thêm vài miếng thịt cho anh: “Chúc Tinh ăn nhiều một chút, hôm nay là một ngày tốt lành mà.”
Ngày tốt lành.
Chu Chúc Tinh nhẩm đi nhẩm lại ba chữ ấy trong lòng, nhìn Diệp Dư Xu, rồi lại nhìn Trần Việt đang gật đầu bên cạnh, khẽ mỉm cười: “Ừm, đúng là một ngày tốt.”
Bữa cơm sắp kết thúc, Diệp Dư Xu nhìn cảnh Trần Việt và Chu Chúc Tinh gắp thức ăn cho nhau, không nhịn được cười thầm trong lòng — Hai đứa con đẹp trai thế này, không ngờ đều là con của mình.
Thấy bát cơm của Chu Chúc Tinh đã gần hết, Trần Việt đặt đũa xuống, lau miệng, vừa đứng dậy vừa nói: “Em đi lấy bánh kem!”
Diệp Dư Xu nhìn dáng vẻ vội vàng của Trần Việt, cười nói với Chu Chúc Tinh: “Thằng bé này, từ trưa tới giờ cứ bận rộn mãi, nhất định đòi tự tay làm bánh kem cho con, nói là phải làm một cái bánh độc nhất vô nhị. Không biết nó lén học nghề ở đâu nữa, nhìn cũng ra dáng lắm đấy.”
Chu Chúc Tinh hơi hé môi, nhìn về phía bếp, trong mắt lướt qua một tia cảm xúc phức tạp: “Cái gì em ấy làm cũng đều rất tốt.”
Một phút sau, Trần Việt cẩn thận bưng ra một chiếc bánh kem. Đó là chiếc bánh màu vàng hình ngôi sao, bên trên còn được trang trí bằng các vật hình ngôi sao nhỏ.
Dì Vương theo sau, tay cầm nón sinh nhật và nến, gương mặt đầy niềm vui.
Họ dọn trống một góc trên bàn, Trần Việt đặt bánh xuống, rồi nhận lấy chiếc nón từ tay dì Vương, nhẹ nhàng đội lên đầu Chu Chúc Tinh. Sau khi đội xong, dì Vương cũng đã cắm nến lên bánh.
Ngay giây tiếp theo, đèn được tắt.
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh nến lập lòe toả sáng.
“Anh, sinh nhật vui vẻ.” Chu Chúc Tinh nghe thấy giọng Trần Việt vang lên.
Ánh nến phản chiếu vào mắt Chu Chúc Tinh, anh nhìn người mình yêu, đôi mắt ấy sáng long lanh, giống như những vì sao giữa bầu trời đêm.
“Chúc mừng sinh nhật anh, chúc mừng sinh nhật anh…” Trần Việt là người đầu tiên vỗ tay và hát, ba người còn lại cũng cùng nhau vỗ tay hát theo.
Ánh mắt Chu Chúc Tinh lướt qua từng người, như muốn khắc ghi thật sâu khuôn mặt của họ vào tim mình.
“Anh, mau ước rồi thổi nến đi nào!” Trần Việt nói.
Chu Chúc Tinh chớp mắt, cảm thấy nơi khóe mắt có chút cay cay. Anh khẽ “ừm” một tiếng, rồi nhắm mắt lại, âm thầm ước điều ước trong lòng—
Mong Trần Việt luôn bình an, khỏe mạnh, mãi mãi hạnh phúc.
Mong Trần Việt mãi mãi yêu Chu Chúc Tinh.
Điều ước của anh rất đơn giản, tất cả đều liên quan đến Trần Việt.
Ước xong trong lòng, Chu Chúc Tinh mở mắt nhìn Trần Việt. Đối phương đang nhẹ nhàng nói với anh: “Thổi nến đi, anh.”
Anh khẽ cười, rồi thổi tắt ngọn nến.
Ngay khoảnh khắc đó, đèn trong phòng sáng trở lại.
Trần Việt vỗ tay reo lên: “Điều ước nhất định sẽ thành hiện thực!”
Chu Chúc Tinh nhìn cậu, nhẹ nhàng đáp: “Ừm, sẽ thành hiện thực.”
Hai người cứ nhìn nhau đầy tình ý, Diệp Dư Xu ở bên cạnh khẽ chọc Trần Tuấn Anh, rồi đưa tay che miệng cười lén.
“Được rồi anh, đến cắt bánh kem thôi.” Trần Việt đưa dao cắt bánh cho Chu Chúc Tinh, rồi mang đến vài cái dĩa nhỏ, “Anh là nhân vật chính hôm nay, anh cắt đi.”
“Ừm.” Chu Chúc Tinh nhận lấy con dao.
Chiếc bánh vừa vặn có năm góc, vừa đúng năm người. Chu Chúc Tinh chia đều thành năm phần, còn bản thân thì giữ lại miếng có nhiều ngôi sao trang trí nhất.
Bánh rất ngon, bên trong còn có những miếng trái cây mà Chu Chúc Tinh thích ăn.
“Ngon lắm, anh rất thích.” Chu Chúc Tinh nuốt miếng bánh, nói với Trần Việt.
Trần Việt nheo mắt cười, tranh thủ lúc Diệp Dư Xu và Trần Tuấn Anh đi lấy quà sinh nhật, liền ghé vào tai Chu Chúc Tinh thì thầm: “Kiếp trước em đã lén học được khá nhiều từ dì Lữ đấy.”
Hết chương 72