Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 73

Chương 73

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Món quà sinh nhật 1 tuổi là một chiếc khóa trường thọ, trên phong thư sinh nhật viết: Năm đầu tiên đến với thế giới này, Tinh Tinh phải thật bình an.

Món quà 3 tuổi là một chú gấu bông, trên phong thư sinh nhật viết: Có gấu nhỏ ngủ cùng, Tinh Tinh không được sợ bóng tối nhé.

Món quà 5 tuổi là một quyển tập tô, trên phong thư sinh nhật viết: Tinh Tinh 5 tuổi, lớn chậm một chút thôi.

Món quà 7 tuổi là một bộ đồ dùng học tập, trên phong thư sinh nhật viết: Năm nay Tinh Tinh vào tiểu học rồi đấy.

Món quà 9 tuổi là một chiếc đèn ngủ hình mặt trăng, trên phong thư sinh nhật viết: Bạn học Tinh Tinh, ngủ một mình đừng sợ, đã có mặt trăng bên anh rồi.

Món quà 11 tuổi là một con heo đất, trên phong thư sinh nhật viết: Tỷ phú nhỏ tương lai, hãy trân trọng hạnh phúc hiện tại nhé.

Món quà 13 tuổi là một tấm ảnh được lồng trong khung, ảnh chụp chung của Chu Chúc Tinh và Giang Hữu Chi, trên phong thư sinh nhật viết: Anh đã có được người bạn tốt nhất trong cuộc đời, hãy cất giữ bức ảnh này mãi mãi.

Món quà 15 tuổi là một chiếc máy chơi game, trên phong thư sinh nhật viết: Tinh Tinh, trong khoản chơi game anh cũng là thiên tài đấy, lần sau chơi cùng em nhé.

Món quà 16 tuổi là bức ảnh ba người — Chu Chúc Tinh, Giang Hữu Chi và Hà Quân Du, trên phong thư sinh nhật viết: Nhóm ba người bạn thân nhất, Tinh Tinh, bạn bè tốt cũng là người thân.

Món quà 17 tuổi là một quyển nhật ký, trên phong thư sinh nhật viết: Nếu không vui, hãy viết nó ra, rồi vo tròn lại ném vào thùng rác, như vậy nỗi buồn sẽ bị vứt đi. Còn nếu là chuyện vui, cũng hãy viết lại, vì đó là ký ức thật đẹp, và em cũng muốn nghe chính miệng anh kể.

Món quà 18 tuổi là một phong thư màu hồng, trên phong thư sinh nhật viết: Chào bạn Chu Chúc Tinh lớp 12-2, em là Trần Việt lớp 10-9 trường Nhất Trung. Rõ ràng đây là một bức thư tình. Đàn anh Chu Chúc Tinh, dáng anh chơi bóng trên sân thật sự rất đẹp trai. Anh giành huy chương vàng trong kỳ thi Olympic Toán thật giỏi. Anh thật hoàn hảo ở mọi mặt. Kỳ thi đại học sắp đến rồi, học trưởng cố lên nhé. Còn nữa, chúc mừng sinh nhật.

Món quà 19 tuổi là một bó hoa tươi và ảnh nhập học của Chu Chúc Tinh, trên phong thư sinh nhật viết: Tinh Tinh, chúc anh sẽ vui vẻ ở đại học.

Món quà 20 tuổi là một chiếc ván trượt, trên phong thư sinh nhật viết: Bạn học Chu, dáng anh chơi ván trượt cũng ngầu lắm đó.

Món quà 21 tuổi là một chiếc dù, trên phong thư sinh nhật viết: Lần đầu gặp nhau, là trong cơn mưa.

Món quà 23 tuổi là một bộ vest, trên phong thư sinh nhật viết: Chu Chúc Tinh, chúc mừng tốt nghiệp.

Món quà 25 tuổi là cuốn sổ accordion, bên ngoài dán đầy những tấm ảnh Giang Hữu Chi từng gửi cho Trần Việt, cùng với gần như tất cả ảnh về Chu Chúc Tinh mà Trần Việt tìm thấy trên mạng. Bên cạnh mỗi bức ảnh đều có ghi chú một đoạn chữ tay.

Trần Việt đã viết một bức thư rất dài.

[Gửi Chu Chúc Tinh:

Năm nay anh tròn 25 tuổi rồi, anh yêu, sinh nhật vui vẻ.

Sinh nhật đầu tiên được trải qua cùng anh, dù chuẩn bị gì em cũng thấy không đủ tốt.  Kiếp trước em chưa từng nghiêm túc chuẩn bị cho anh một bất ngờ sinh nhật, cũng chưa từng cẩn thận chọn một món quà nào cho anh. Năm nay là một năm rất đặc biệt, là năm chúng ta bắt đầu lại, là năm chúng ta ở bên nhau, là năm đầu tiên em yêu một người đến như vậy.

Anh, thì ra khi thật lòng thích một người, sẽ có cảm giác — dù có mang những điều mình cho là tốt đẹp nhất trên đời trao cho họ, cũng vẫn thấy là chưa đủ. Anh ơi, sinh nhật của mỗi người đều xứng đáng được ăn mừng, đều thật quý giá, đều là một ngày thật đẹp.

Tương lai dài bao nhiêu, mãi mãi là bao xa, em không biết. Nhưng em biết, dù ngày mai là ngày tận thế, thì hôm nay, chúng ta cũng phải ở bên nhau, cùng nhau trải qua sinh nhật của anh.

Sinh nhật năm sau, và cả năm sau nữa, và tất cả những sinh nhật sau này, em đều sẽ ở bên anh.

Chu Chúc Tinh, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Em yêu anh.

— Từ bé cưng rất yêu anh, Tiểu Nguyệt]

Đọc đến dòng cuối cùng, Chu Chúc Tinh cảm thấy tay mình run rẩy khi cầm tờ giấy.

Trần Việt nhìn đôi vai đang run lên của Chu Chúc Tinh, liền khẽ nhích lại gần, ngồi xuống ngay bên cạnh anh. Khi lần nữa nhìn về phía khuôn mặt Chu Chúc Tinh, cậu hơi khựng lại — Chu Chúc Tinh đang khóc.

Bất kể là khi nào, Trần Việt cũng chưa từng thấy anh như vậy. Ngay cả Giang Hữu Chi cũng từng nói, hiếm lắm mới thấy Chu Chúc Tinh rơi lệ.

Vậy mà tối nay, đúng vào sinh nhật này, Trần Việt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ấy đẫm nước mắt.

Trần Việt lại chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng xoay khuôn mặt anh lại, dịu dàng lau đi từng giọt lệ, nhỏ giọng nói: “Anh, hôm nay là sinh nhật mà, sao lại khóc?”

Chu Chúc Tinh lắc đầu, đặt bức thư xuống đất, rồi bất ngờ ôm lấy Trần Việt. Anh ôm rất chặt, đến mức cả cánh tay cũng run lên.

Chu Chúc Tinh vùi mặt vào làn da trần nơi hõm cổ Trần Việt, ấm nóng ẩm ướt khiến cậu cảm nhận rõ ràng từng dòng nước mắt. Một giây sau, cậu nghe thấy giọng khàn khàn của Chu Chúc Tinh: “Tiểu Nguyệt… cảm ơn em… cảm ơn em vì đã yêu anh.”

“Anh yêu em.” Chu Chúc Tinh hít sâu một hơi, chậm rãi thốt ra câu ấy.

Trần Việt, cảm ơn em vì món quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh.

Trần Việt, cảm ơn em vì chiếc bánh sinh nhật em tự tay làm.

Trần Việt, cảm ơn em vì gia đình em đã xem anh như người thân.

Trần Việt, cảm ơn em vì đã yêu anh.

Trần Việt, anh yêu em.

Chu Chúc Tinh không dám mở mắt, chỉ dám vùi đầu trong hõm cổ của Trần Việt, hít lấy hương thơm dễ chịu trên người cậu, cảm nhận hơi thở của cậu, chỉ khi ấy, anh mới dám xác nhận rằng tất cả những điều này không phải là mơ, rằng tất cả đều là thật.

Làm sao anh lại có thể may mắn đến vậy, may mắn đến mức có được Tiểu Nguyệt dịu dàng nhất, đáng yêu nhất, và yêu anh nhất trên đời.

Chu Chúc Tinh không dám tưởng tượng, Trần Việt đã tốn bao nhiêu thời gian và tâm sức để chuẩn bị cho anh nhiều món quà đến thế. Mỗi món quà đều do chính tay Trần Việt gói lại, mỗi phong thư đều là chữ viết tay của cậu, từng nét một. Cuốn sổ kia là do Trần Việt dán từng bức ảnh lên, trang trí từng chút một bằng màu vẽ acrylic, từng dòng chữ bên cạnh ảnh đều được viết bằng bút mực nước, cẩn thận, nghiêm túc, đầy yêu thương.

Được ai đó quan tâm, được ai đó yêu thương, được thực sự tổ chức sinh nhật một lần, thì ra là có cảm giác như thế này.

“Trần Việt.” Chu Chúc Tinh khẽ gọi tên cậu.

Trần Việt tựa cằm vào bên tai anh, “Ừm, em đây.”

“Tiểu Nguyệt.”

“Em ở đây mà.”

“Bé cưng.”

“Ừm, em ở đây.”

Chu Chúc Tinh ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đỏ.

Anh đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Trần Việt, từ mí mắt, đến sống mũi, rồi chạm đến môi cậu.

Không chút báo trước, Chu Chúc Tinh cúi đầu hôn cậu.

Nụ hôn ấy đầy mãnh liệt, như thể anh muốn nuốt Trần Việt vào trong người. Một tay anh nâng mặt cậu, tay còn lại v**t v* dọc theo sống lưng. Chỉ khi hôn cậu, anh mới thấy tim mình bớt hoảng loạn. Chỉ khi ở gần Trần Việt như thế này, Chu Chúc Tinh mới thật sự chắc chắn rằng Tiểu Nguyệt tốt đẹp ấy là của mình.

Chu Chúc Tinh rất mạnh mẽ, lại thêm xúc động, Trần Việt không hề ngăn cản sự chủ động có phần thô bạo ấy, chỉ dịu dàng vuốt mái tóc của anh, nhẹ nhàng xoa dịu, dùng một tư thái đầy yêu thương đón lấy sự bất an và bốc đồng ấy của anh.

Như thể đang nói với anh — Đừng sợ, em vẫn luôn ở đây.

Và chính bởi Trần Việt càng dịu dàng bao dung như vậy, Chu Chúc Tinh lại càng buông lỏng kiềm chế, càng trở nên táo bạo.

Trong khoảnh khắc đó, Chu Chúc Tinh không thể kìm được ý nghĩ ích kỷ trong lòng, anh muốn nhốt Trần Việt lại, muốn cậu chỉ được nhìn mình, chỉ được yêu mình.

Một khi đã nếm được vị ngọt của tình yêu, anh không thể nào chấp nhận nổi việc Trần Việt không yêu mình nữa.

Làm ơn hãy yêu anh mãi mãi nhé, Tiểu Nguyệt.

Hết chương 73

Bình Luận (0)
Comment