Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 74

Chương 74

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Nụ hôn này khiến cả hai người đều th* d*c.

Trần Việt gần như nằm bệt xuống đất, tay cậu vuốt từng chút một nhẹ sau gáy Chu Chúc Tinh, khiến đối phương dần bình tĩnh lại. Tay còn lại cậu lót chiếc chăn phía sau mình, khiến lưng đỡ mỏi hơn một chút.

Chu Chúc Tinh vùi mặt vào hõm cổ Trần Việt, không kìm được hôn lên đó mấy cái.

Trần Việt không ngăn cản.

Vài giây sau, Trần Việt nghe Chu Chúc Tinh nói: “Hình như anh chưa bao giờ kể kỹ cho em nghe chuyện gia đình anh.”

Nghe đối phương nói vậy, động tác của Trần Việt khựng lại: “Ừm, nếu không muốn nói thì có thể không nói mà.”

Chu Chúc Tinh khẽ lắc đầu: “Anh muốn kể cho em nghe.”

Trần Việt vuốt nhẹ d** tai của anh: “Được, em nghe đây.”

Chu Chúc Tinh nhắm mắt lại, im lặng hai giây, rồi bắt đầu kể về ba mẹ mình, về tuổi thơ không có ba mẹ bên cạnh, về người cha lạnh lùng vô tình, về người mẹ chỉ một lòng với chồng, về suốt hơn hai mươi năm qua chưa từng được tổ chức sinh nhật một lần đúng nghĩa.

Anh kể rất nhẹ nhàng, như thể là đang dùng góc nhìn của người ngoài để kể về những năm tháng không vui của chính mình, nhưng người nghe lại thấy nghẹn lòng.

Người kể thì bình thản, nhưng người nghe lại rơi nước mắt.

Khi nghe Chu Chúc Tinh kể, Trần Việt như có thể hình dung ra cảnh cậu bé Chu Chúc Tinh cô đơn lẻ loi trong nhà. Thì ra có những đứa trẻ thật sự không được ba mẹ yêu thương, thì ra có những đứa trẻ sinh nhật cũng chẳng được ai để tâm.

Chỉ cần nghĩ đến việc đứa bé phải chịu đựng tất cả những điều đó chính là Chu Chúc Tinh, tim Trần Việt liền đau như bị bóp chặt. Cậu cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt cũng vô thức trào ra. Cậu từng đoán ba mẹ Chu Chúc Tinh không thương anh, nhưng không ngờ lý do lại như vậy.

Nước mắt theo gò má chảy xuống cằm, cuối cùng nhỏ lên mặt Chu Chúc Tinh.

Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trần Việt: “Đừng khóc.”

Trước khi nói ra những lời này, Chu Chúc Tinh có chút sợ hãi, anh sợ Trần Việt sẽ thương hại mình, cũng không muốn Trần Việt vì những chuyện này mà sinh ra những cảm xúc khác ngoài tình yêu, ví dụ như là đồng cảm.

Nhưng bây giờ, anh nghe thấy Trần Việt hôn nhẹ lên trán mình, từng chữ từng chữ nói: “Em đau lòng cho anh lắm, anh ơi.”

“Nếu có cỗ máy thời gian thì tốt biết mấy, như vậy em có thể quay về quá khứ, học cùng anh, chơi cùng anh, cùng anh đón sinh nhật.” Trần Việt hít mũi, “Em nghe anh Hữu Chi nói, hồi cấp ba anh rất muốn chơi trượt ván. Nếu khi đó em gặp được anh, em cũng muốn cùng anh chơi trượt ván, chắc chắn sẽ rất ngầu.”

Trần Việt nắm lấy cổ tay Chu Chúc Tinh, dụi mặt vào tay anh, nghiêm túc nói: “Nhưng em cũng cảm thấy vui một chút, vì anh đã hoàn toàn tin tưởng em, đã nói ra những điều mà anh giấu trong lòng. Anh rất tuyệt, anh yêu.”

“Họ không phải là người thân của anh, không sao cả, anh còn có em, còn có ba mẹ em, có cả anh Hữu Chi nữa, anh Tầm cũng tranh nhau kéo anh đi ăn. Đợi Nhạc Nhạc về nước, anh lại có thêm một người bạn, một người thân nữa.” Trần Việt cong cong mắt cười, “Anh yêu, anh có em, có mọi người, sẽ không còn là một mình nữa đâu.”

Hàng mi của Chu Chúc Tinh khẽ run, anh nhắm mắt lại rồi khe khẽ đáp: “Ừm, có mọi người bên cạnh, thật tốt.”

Trần Việt nhìn chăm chú vào Chu Chúc Tinh, khóe mắt vẫn còn vương ánh lệ. Cậu tỉ mỉ ngắm người yêu trước mắt mình, càng nhìn, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau như kim châm. Một người từ nhỏ chưa từng trải qua tình yêu, vậy mà lại lặng lẽ thầm yêu mình suốt bao nhiêu năm. Người không lớn lên trong tình yêu, một khi yêu ai, thì định sẵn là sẽ yêu cả đời.

Trần Việt không kìm được mà nghĩ, đây là tình yêu tốt đẹp nhất, độc nhất và cũng là duy nhất mà mình từng nhận được.

Tình yêu không phải là cuộc thi, không phải để so xem ai yêu lâu hơn. Tình yêu cũng không phải sự ganh đua, không phải để xem ai yêu nhiều hơn. Tình yêu không phân cao thấp sang hèn, bất kể là ai, cũng đều có quyền được yêu và được đón nhận tình yêu.

Thì ra yêu một người thật lòng là sẽ đau lòng thay cho mọi nỗi đau của họ.

Thì ra yêu một người là khi nghe họ nói về nỗi đau, mình lại rơi nước mắt.

Thì ra yêu một người là sẽ dám l*t tr*n cả những vết thương trong lòng mình.

Môn học mang tên tình yêu, tối nay Trần Việt và Chu Chúc Tinh lại học thêm được một tiết.

**

Khi Chu Chúc Tinh mở quà, anh mở rất cẩn thận, đặt lại cũng vô cùng cẩn thận. Những phong thư kèm theo từng món quà, cả bức thư màu hồng và cuốn sổ accordion, Chu Chúc Tinh đọc đi đọc lại nhiều lần, cuối cùng chọn để riêng ra — Anh quyết định mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ đọc một lần.

Trần Việt ngồi cạnh xem cùng Chu Chúc Tinh. Mỗi lần đến những đoạn mình viết hơi sến súa một chút là lại đỏ mặt che mắt lại, trong khi Chu Chúc Tinh thì cứ tỉ mỉ đọc đi đọc lại thật kỹ.

“Làm mấy thứ này có phải mất nhiều thời gian và công sức lắm không?” Chu Chúc Tinh vuốt nhẹ cuốn sổ phong cầm, nhẹ giọng hỏi.

Trần Việt chống cằm, lắc đầu: “Không đâu, em còn cảm thấy mình chuẩn bị chưa đủ tốt nữa kìa.”

“Với lại… chuẩn bị quà sinh nhật cho bạn trai mình, có tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu công sức em cũng thấy đáng.” Trần Việt đưa một ngón tay móc nhẹ cằm Chu Chúc Tinh, “Chỉ cần đổi được một nụ cười của anh, bao nhiêu cũng xứng đáng.”

Chu Chúc Tinh rất nể mặt mà bật cười.

Trần Việt hơi nheo mắt lại, như vừa nhớ ra điều gì đó, có chút ngượng ngùng cười cười: “Những cái này là quà sinh nhật, nhưng còn có quà giao thừa nữa đó, anh yêu, anh muốn mở bây giờ, hay đợi đến đúng nửa đêm mới mở?”

Chu Chúc Tinh nhìn sang cậu, nhướng mày: “Trùng hợp ghê, anh cũng chuẩn bị quà giao thừa cho em.”

“Hả?” Trần Việt chớp mắt, “Ở đâu vậy?”

“Ừm… hơi đặc biệt một chút, phải ra ngoài thì mới biết được.” Chu Chúc Tinh cố ý giữ bí mật.

Anh nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến mười một giờ. Ngẩng đầu hỏi: “Muốn ra ngoài đón giao thừa không?”

“Muốn!” Trần Việt đáp ngay.

**

Sau khi báo với ba mẹ Trần một tiếng, Trần Việt liền ra ngoài cùng Chu Chúc Tinh.

Trên đường đông nghịt người, Chu Chúc Tinh phải tìm chỗ đậu xe khá lâu mới đậu được.

Phố xá bày bán đủ thứ, cả con đường đều tràn ngập không khí vui vẻ chuẩn bị đón năm mới.

Trần Việt và Chu Chúc Tinh nắm tay nhau đi giữa dòng người, hòa vào đám đông.

Khi đi ngang qua một người bán bóng bay, Trần Việt vô thức liếc nhìn đám bóng, không nhịn được nói với Chu Chúc Tinh: “Sớm biết thế đã mang theo quả bóng heo nhỏ kia ra rồi, như vậy nhìn còn ‘sang chảnh’ chút.”

Chu Chúc Tinh liếc nhìn đám bóng: “Vậy thì mua thêm cái nữa đi.”

Trần Việt lắc đầu: “Không cần đâu, em chỉ tiện miệng nói vậy thôi mà.”

Chu Chúc Tinh đành tạm gác lại ý định tiêu tiền vì Trần Việt.

Nhớ lại cảnh lúc nãy Chu Chúc Tinh mạnh mẽ nói “vậy thì mua thêm cái nữa”, Trần Việt bỗng nhớ đến mấy truyện ngôn tình sến súa ngày xưa, kiểu tổng tài bá đạo nói với nữ chính: “Cô gái, quẹt thẻ của tôi đi.” Không nhịn được liền bật cười: “Anh yêu, lúc nãy trông anh đúng kiểu tổng tài bá đạo luôn đó.”

Chu Chúc Tinh dường như tìm được động lực kiếm tiền đích thực — Để tiêu tiền vì Trần Việt.

“Hừ hừ.” Chu Chúc Tinh thản nhiên nhận lấy lời “khen ngợi” đó.

Điều mà Trần Việt không ngờ là phần “tổng tài bá đạo” thật sự vẫn còn ở phía sau.

Hết chương 74

Bình Luận (0)
Comment