Chương 75
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Trên quảng trường có rất nhiều người, thỉnh thoảng pháo hoa lại nở rộ trên bầu trời. Trần Việt và Chu Chúc Tinh nắm chặt tay nhau, sợ bị dòng người đông đúc xung quanh xô tách ra.
Trần Việt khá thích xem pháo hoa. Mỗi lần pháo hoa xuất hiện, cậu đều dừng bước, kéo tay Chu Chúc Tinh ngẩng đầu nhìn lên, đợi pháo hoa tan hết, hai người lại tiếp tục lang thang vô định giữa phố xá.
Đến ngày này, trên đường xuất hiện rất nhiều hàng quán nhỏ, bán đủ thứ. Thỉnh thoảng Trần Việt lại dừng chân xem một chút. Chu Chúc Tinh thì quan sát nét mặt Trần Việt, hễ thấy cậu có vẻ thích là lập tức vung tay định mua luôn, khiến Trần Việt không kịp ngăn.
Đi được một đoạn, Trần Việt dừng lại trước một quầy hàng nhỏ đơn giản, phía trước có khá nhiều cô gái đứng xem.
Chu Chúc Tinh cũng dừng lại theo, vô thức nhìn sang những món được bày trên quầy — bên phải là mấy con thú nhồi bông được đan bằng len thủ công, hầu hết đều là kiểu dễ thương mà con gái thích, bên trái là vài miếng giữ nhiệt, trên quầy còn ghi giá của thú bông len.
Ánh mắt anh chuyển lên người chủ quầy, là ba cậu con trai, trong đó hai người mặc áo khoác lông vũ bên ngoài, bên trong là đồng phục trường Nhất Trung thành phố A.
“Ơ? Tiểu Thẩm, Tiểu An, còn có… Tiểu Lục?” Trần Việt lên tiếng.
Trong đó, một cậu bạn thấp hơn mặc đồng phục và một cậu không mặc đồng phục đang bận trò chuyện với khách. Còn cậu cao hơn mặc đồng phục thì quay sang, khi nhìn thấy Trần Việt thì hơi ngạc nhiên: “Anh Trần?”
Đó là một nam sinh sáng sủa ưa nhìn, mang theo vẻ trẻ trung rạng rỡ, nụ cười luôn nở trên mặt, kiểu người chắc chắn rất được con gái thích trong trường — chỉ trong một phút ngắn ngủi đứng đó, đã có không ít ánh mắt của các cô gái liếc nhìn cậu.
Đúng lúc nhóm khách nữ kia rời đi, hai người còn lại cũng quay đầu lại nhìn.
“Trường Nhất Trung ngày mai mới được nghỉ, nên em đưa hai đứa nó ra ngoài mở quầy.” Lục Chu giải thích với Trần Việt, ánh mắt nhanh chóng liếc qua bàn tay hai người đang nắm chặt, rồi nhìn sang Chu Chúc Tinh đứng bên cạnh, “Vị này là?”
Trần Việt cười cười: “Bạn trai anh, Chu Chúc Tinh.”
“Đây là đàn em bên viện Công nghệ thông tin, Lục Chu, còn hai bạn nhỏ kia là em quen ở quán cà phê, đều đang học ở Nhất Trung. Đây là Thẩm Hoài Dục, còn kia là An Viễn Nam.” Trần Việt giới thiệu ba người với Chu Chúc Tinh.
Chu Chúc Tinh gật đầu chào từng người một.
Trần Việt lại nhìn sang mấy món đồ len trên quầy, không nhịn được cầm lên một con mèo nhỏ màu cam: “Ôi, đan đẹp quá chừng. Ai đan vậy? Khéo tay thật luôn.”
“Bà ngoại của Tiểu Ngư đan đó.” An Viễn Nam trả lời.
“Dễ thương ghê á.” Trần Việt giơ con mèo nhỏ màu cam lên cho Chu Chúc Tinh xem, “Anh không thấy giống Phạn Phạn à?”
Chu Chúc Tinh nhìn con mèo bông một chút, gật đầu: “Đúng là hơi giống thật.”
Trần Việt cười mắt cong cong: “Vậy mình mua vài cái đi.”
“Được.”
Trần Việt vốn muốn mua thú bông hình mặt trăng và ngôi sao, nhưng trên quầy không có, nên đành mua con mèo nhỏ màu cam đó, thêm một con chó trắng và một con chó đen, cộng với hai miếng giữ nhiệt nữa. Lúc trả tiền, Thẩm Hoài Dục nói là tặng cho họ cũng được, nhưng Trần Việt nhất quyết không chịu, còn không cho Chu Chúc Tinh lấy điện thoại ra, giành trả trước luôn.
“Quay người đi chỗ khác đi.” Trần Việt cất điện thoại, cầm ba con thú bông và mấy miếng giữ nhiệt, lại nắm tay Chu Chúc Tinh, chào tạm biệt ba người.
“Thật tuyệt ha.” Đi được mấy bước, Trần Việt bỗng cảm thán.
Chu Chúc Tinh nghiêng đầu nhìn cậu: “Hử?”
“Tuổi trẻ thật tốt.” Trần Việt đáp.
Nghe câu này, cứ tưởng là cảm thán của một ông chú trung niên nào đó. Chu Chúc Tinh bật cười: “Em mới hai mươi mấy tuổi, chẳng phải cũng vẫn còn rất trẻ sao.”
Trần Việt lắc đầu: “Chỉ là em thật sự rất thích cái nhiệt huyết trên người bọn họ. Không cần phải nghĩ đến chuyện một năm, hai năm hay bốn năm sau sẽ ra sao, chỉ cần dốc toàn lực hướng về mục tiêu là vào đại học. Hai đứa nhỏ lúc nãy ấy, em đặc biệt thích cái vẻ… không cam chịu của tụi nó. Ở cái tuổi mười mấy, chưa bị gánh nặng cuộc sống đè cong lưng, vẫn còn giữ được tinh thần tích cực và bướng bỉnh ấy, thật sự rất đáng quý.”
“Thật ra em cũng có chút tiếc nuối.” Trần Việt nghiêng đầu nhìn Chu Chúc Tinh, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt anh, ánh mắt sáng long lanh, giọng nói cũng dịu đi: “Tiếc là không thể gặp anh sớm hơn.”
“Em từng xin ảnh thời đi học của anh từ anh Hữu Chi, anh ấy nói anh không thích chụp ảnh nên cũng chẳng có mấy tấm. Nếu như em quen anh sớm hơn, chắc chắn sẽ không nhịn được mà lén mang theo máy ảnh, ngày nào cũng lén chụp anh thật nhiều.” Trần Việt nheo mắt lại, mỉm cười.
Cậu nhớ lại Chu Chúc Tinh trong những tấm ảnh ấy ở tuổi mười mấy, là độ tuổi rực rỡ nhất của đời người, bất kể là khi nào, Chu Chúc Tinh luôn giữ được phong thái ung dung, điềm tĩnh. Giống như ấn tượng đầu tiên của Trần Việt, như một cây tùng cao ngạo, mãi mãi thẳng tắp.
Nếu những năm trước đó cậu đã gặp được người thiếu niên ấy, chắc chắn cậu vẫn sẽ bị thu hút không chút do dự.
“Anh cũng thấy tiếc.” Chu Chúc Tinh khẽ nói, “Vì đã không thể gặp được Tiểu Nguyệt của mười mấy tuổi.”
“Nhưng mà bây giờ anh đã rất mãn nguyện rồi. Dù là em lúc mười bảy mười tám tuổi, hay là em của tuổi hai mươi hai hai mươi lăm, anh đều thích.” Chu Chúc Tinh mỉm cười, “Chỉ cần là bây giờ, đã rất tốt rồi.”
Người mà mình đã yêu suốt hai kiếp đang ở ngay bên cạnh, chẳng có điều gì tốt đẹp hơn thế nữa.
Lông mi Trần Việt khẽ rung, cậu bất ngờ cúi người hôn nhẹ lên khóe môi Chu Chúc Tinh rồi bật cười: “Ừm, như thế này đã đủ tuyệt vời rồi.”
Còn gần mười phút nữa mới đến mười hai giờ, đã có rất nhiều người tụ tập ở quảng trường, cùng chờ đến thời khắc đếm ngược bước sang năm mới.
Người quá đông, dù Trần Việt là người thích nơi náo nhiệt, nhưng nhìn cảnh tượng chen chúc như vậy vẫn hơi e ngại. Thế nên hai người tìm một băng ghế dài ngồi xuống, lặng lẽ chờ đến thời khắc giao thừa.
Ngồi một chỗ không đi lại khiến cái lạnh như thấm sâu hơn. Trần Việt lấy mấy miếng giữ nhiệt mới mua ở quầy của Thẩm Hoài Dục ra, xé bao rồi dán một miếng lên tay áo bên trái của Chu Chúc Tinh, sau đó dán một miếng lên tay áo mình.
“Sao em cảm thấy như anh không sợ lạnh vậy?” Trần Việt nắm tay Chu Chúc Tinh, cảm nhận độ ấm nơi lòng bàn tay anh, khẽ lẩm bẩm.
Chu Chúc Tinh bật cười: “Có lẽ là vì anh sinh ra là để làm hiệp sĩ chuyên giữ ấm tay cho em.”
“Ồ.” Trần Việt cố nén cười, “vù” một cái rút tay khỏi tay Chu Chúc Tinh, rồi nhẹ nhàng áp lên vành tai đã đỏ lên vì lạnh của anh: “Vậy thì em là người chuyên giữ ấm tai cho anh.”
Chu Chúc Tinh khẽ “ừm” một tiếng, trong mắt ánh lên ý cười. Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ tay của Trần Việt.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc thì đám đông tụ tập ở quảng trường bắt đầu xôn xao.
Trần Việt liếc nhìn điện thoại, còn đúng hai phút nữa là đến mười hai giờ.
Chu Chúc Tinh đứng dậy trước, vươn tay về phía Trần Việt, khóe môi cong lên: “Bé cưng, đi xem quà giao thừa của em nào.”
Trần Việt hơi ngạc nhiên, nắm tay Chu Chúc Tinh rồi đứng dậy theo.
Hai người bước về phía trước vài bước.
“Đoàng!” một tiếng, Trần Việt giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Còn chín mươi giây nữa mới đến giao thừa, pháo hoa nở rộ trên không trung, rực rỡ, tráng lệ và lộng lẫy. Nhưng không phải là những hình dạng pháo hoa thông thường, mà là pháo hoa hình ngôi sao và mặt trăng nổ tung giữa bầu trời đêm, sau đó kết thành bốn chữ cái sáng rực “LOVE”. Và cuối cùng, pháo hoa nổ tung lần nữa, hiện ra bảy chữ sáng rõ —
Tiểu Nguyệt, chúc mừng năm mới.
Hết chương 75