Chương 76
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Trần Việt chăm chú nhìn pháo hoa trên bầu trời, mắt mở to.
Chu Chúc Tinh đứng bên cạnh nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu, ý cười trong mắt ngày càng rõ, sau đó ghé sát tai Trần Việt thì thầm: “Tiểu Nguyệt, chúc mừng năm mới.”
Thì ra trong tiểu thuyết, cảnh tổng tài bá đạo bắn một màn pháo hoa riêng dành cho nữ chính thật sự có tồn tại. Trần Việt chớp đôi mắt hơi cay xè, chuyển ánh nhìn từ pháo hoa sang đôi mắt chứa đầy ý cười của Chu Chúc Tinh.
“Mười!”
Đám đông tập trung ở quảng trường bắt đầu đếm ngược.
“Năm!”
“Bốn!”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Ngay khoảnh khắc tiếng “một” vang lên, Trần Việt nở một nụ cười thật tươi: “Chu Chúc Tinh, chúc mừng năm mới!”
Chưa kịp để Chu Chúc Tinh phản ứng, Trần Việt đã ôm lấy đối phương. Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông, giọng nói của Trần Việt dường như mơ hồ truyền đến tai Chu Chúc Tinh. Anh nghe thấy Tiểu Nguyệt của mình nói: “Đây là món quà giao thừa tuyệt nhất, tuyệt nhất, tuyệt nhất mà em từng nhận được.”
“Anh, năm mới này, em cũng sẽ luôn yêu anh.”
Chu Chúc Tinh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt Trần Việt, trán tựa trán, thì thầm: “Anh cũng yêu em, bé cưng” rồi cúi đầu hôn cậu.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người trong năm mới.
Không kéo dài quá lâu, Chu Chúc Tinh buông mặt Trần Việt ra, dùng ngón cái khẽ chạm lên môi dưới đỏ lên vì nụ hôn của cậu: “Môi lạnh quá.”
Trần Việt rúc mặt vào hõm cổ của đối phương, chu môi hôn chùn chụt mấy cái lên làn da lộ ra của anh: “Hôn là hết lạnh liền.”
Nói xong, cậu lại ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh, mặt hơi đỏ như chú mèo con bắt được chuột mang về cho chủ nhân chờ được khen ngợi vậy: “Anh ơi, mình về nhà đi? Về nhà nhận quà giao thừa em tặng anh.”
Chu Chúc Tinh nhìn dáng vẻ này của Trần Việt, không nhịn được lại cúi xuống hôn lên khóe môi cậu hai cái: “Được, mình về nhà.”
**
“Nhóc không đi chơi với bạn học mà cứ nhất quyết phải kéo anh ra ngoài đúng không?” Giang Hữu Chi bất lực nhìn Du Quân Hòa đã mặc quần áo chỉnh tề đứng chờ trước cửa, vừa đứng dậy vừa nói.
Du Quân Hòa cắn nhẹ phần thịt mềm bên trong môi: “Em chỉ muốn đi cùng anh thôi.”
Nghe vậy, Giang Hữu Chi thở dài, bước đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên má Du Quân Hòa: “Đừng cắn.”
Du Quân Hòa ngoan ngoãn buông răng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thờ ơ của Giang Hữu Chi, không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Giang Hữu Chi không chú ý đến những hành động nhỏ của đối phương, chỉ từ đầu đến cuối đánh giá cách ăn mặc của cậu nhóc — áo khoác da mỏng manh, quần có gắn chi tiết kim loại, cùng đôi bốt Martin cao gót. Anh không kìm được mà đưa tay day trán, gọi tên đối phương: “Du Quân Hòa.”
Người bị gọi tên không có phản ứng gì.
Giang Hữu Chi “chậc” một tiếng, giơ tay búng vào trán cậu một cái.
“Mặc phong phanh thế này, lại muốn sốt cao nữa à?” Giọng anh nghe ra không mấy vui vẻ.
Du Quân Hòa đưa tay xoa trán nơi vừa bị búng, nói: “Không lạnh đâu, em đã xem dự báo thời tiết rồi, hôm nay hoàn toàn không lạnh.”
Giang Hữu Chi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Du Quân Hòa đưa tay sờ mũi, cuối cùng cũng chịu thua: “Em đi thay đồ!”
Vào đến phòng mình, cậu không tình nguyện cởi chiếc áo khoác da ra, vừa cởi vừa lẩm bẩm: “Mỗi lần đều dùng mỹ nam kế…”
Khi Giang Hữu Chi nghiêm mặt, anh có vẻ khiến người ta khó đến gần. Với ánh mắt kiểu “ Thử nói thêm câu nữa xem?”, anh nhìn người khác như thể chủ nhân đang nhìn con chó nhỏ vậy. Kiểu dáng vẻ ấy, trong mắt Du Quân Hòa là cực kỳ quyến rũ.
Cậu thay một chiếc áo khoác lông vũ trông hơi cồng kềnh rồi bước ra khỏi phòng.
Lúc này Giang Hữu Chi đang cầm điện thoại gõ chữ, không biết đang nhắn tin với ai. Khi Du Quân Hòa bước tới gần, anh đã cất điện thoại đi.
“Đi thôi.” Giang Hữu Chi cầm lấy chìa khóa xe, “Muốn đi đâu, anh đưa nhóc đi.”
Du Quân Hòa suy nghĩ một chút: “Trung tâm thành phố hôm nay hình như có hoạt động đón năm mới.”
Giang Hữu Chi gật đầu: “Được, tiện thể đi ăn luôn, ở đó có quán lẩu khá ngon.”
Ăn xong đã gần 11 giờ. Giang Hữu Chi vốn định ngồi nghỉ thêm một lúc, nhưng thấy Du Quân Hòa cứ liên tục ngó ra cửa, anh liền bỏ ý định đó và cùng cậu đi dạo loanh quanh.
Bên đường dựng lên từng sạp hàng nhỏ. Du Quân Hòa lần lượt đi ngang qua, gặp món gì thích là sẽ dừng lại nhìn chăm chú, sau đó quay sang nhìn Giang Hữu Chi.
Giang Hữu Chi rút điện thoại ra, đưa mã thanh toán: “Mua!”
Du Quân Hòa tay xách nách mang bọc lớn bọc nhỏ, những món ăn vặt mua được đều để Giang Hữu Chi ăn miếng đầu tiên.
Một người ăn, một người đi bên cạnh, kiểu cặp đôi thế này cũng chẳng hiếm gặp.
Khi ăn hết mấy món ăn vặt và vứt rác xong, Du Quân Hòa vỗ tay phủi sạch, rồi lôi từ túi ra hai con thú bông — là đồ chơi cậu vừa mua ở một sạp hàng có ba nam sinh trông coi, một con là sói con, một con là cừu con.
Cậu nhìn hai con thú nhồi bông trong tay, rồi đưa con cừu con cho Giang Hữu Chi.
“Hiện thực không phải truyện cổ tích, chó sói xám và cừu con vẫn có thể trở thành bạn tốt, huống hồ đây lại là một chú sói con đáng yêu.” Du Quân Hòa cầm chú sói con trong tay đưa sát lại gần chú cừu con trong tay Giang Hữu Chi, để hai con thú bông chạm nhẹ vào nhau trong chốc lát.
Giang Hữu Chi nhìn con cừu trong tay mình, lại dời ánh mắt sang gương mặt đang mỉm cười của Du Quân Hòa, không kìm được khẽ thất thần.
**
“Mặc vào.” Giang Hữu Chi cởi áo khoác đồng phục trên người, ném lên người Hà Quân Du.
Hà Quân Du cắn nhẹ phần thịt mềm trong môi, cầm chiếc áo đồng phục của đối phương, có chút lúng túng.
“Sức khỏe của cậu không tốt, mặc áo khoác vào đi. Tôi máu nóng, mặc áo thun cũng được.” Giang Hữu Chi lại nói thêm.
Hà Quân Du khựng lại một chút, rồi khẽ nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Cậu cởi chiếc áo khoác đồng phục ướt một mảng lớn trên người xuống, thay vào chiếc áo của Giang Hữu Chi, rồi vùi nửa khuôn mặt vào cổ áo, hít một hơi thật sâu mùi hương còn vương lại trên đó.
Giang Hữu Chi không chú ý đến hành động của cậu, chỉ thuận tay cầm lấy chiếc áo ướt của cậu: “Đi thôi.”
Chu Chúc Tinh đi tham dự cuộc thi Olympic toán học, mấy ngày nay không có ở thành phố A. Vì vậy, mấy ngày này Giang Hữu Chi ở cùng với Hà Quân Du.
Đến giờ tan học, hai người sóng vai rời khỏi cổng trường. Vừa bước ra không xa, một cô bé đã gọi Giang Hữu Chi lại: “Anh ơi, mua một cái đi ạ, anh ơi, mua một cái đi mà”
Giang Hữu Chi nhướng mày, cúi người nhìn cô bé chưa cao đến ngực mình, rồi lại liếc về phía bà cụ đang đứng sau cô. Bên cạnh họ có một chiếc xe đẩy nhỏ, trên xe chất đầy móc khóa hình thú.
Giang Hữu Chi nhìn những móc khóa bày trên xe, chọn hai cái: “Lấy cho cháu hai cái này.”
Hà Quân Du đứng phía sau, lặng lẽ chờ anh.
Sau khi mua xong, Giang Hữu Chi nhìn kỹ lại, mới phát hiện hai cái móc khóa mình vừa chọn là hình hai con vật, một con sói, một con cừu.
Anh đưa móc khóa con cừu cho Hà Quân Du: “Cho cậu.”
Hà Quân Du chớp mắt, nhận lấy.
“Tuy là sói với cừu, nhưng vẫn có thể trở thành bạn tốt.” Giang Hữu Chi mỉm cười nhìn Hà Quân Du, “Giống như hai chúng ta vậy.”
“…Ừm.” Hà Quân Du nhìn nụ cười của Giang Hữu Chi, thầm phản bác trong lòng, nhưng tôi không muốn chỉ làm bạn với cậu.
Hết chương 76