Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 77

Chương 77

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau khi Trần Việt và Chu Chúc Tinh trở về nhà họ Trần, Diệp Dư Xu và Trần Tuấn Anh đã đi ngủ. Hai người nhẹ nhàng rón rén quay về phòng Trần Việt. Căn phòng này hôm qua Diệp Dư Xu đã dặn dì Vương chuẩn bị thêm một chiếc gối và thay một bộ chăn ga mới, hai người ngủ chung cũng không quá chật.

“Đợi em một chút.” Trần Việt để lại một câu như vậy rồi chạy vào phòng tắm.

Chu Chúc Tinh ngồi trên mép giường, một lần nữa mở ra lá thư sinh nhật mà Trần Việt đã viết cho mình.

Trong phòng tắm, Trần Việt đang đứng trước gương, mặt đỏ bừng. Trên tường treo một bộ tai mèo và đuôi mèo trắng đen giả thật y như thật. Cậu vỗ vỗ vào má mình, lẩm bẩm: “Đừng xấu hổ, đừng thẹn thùng, đừng đỏ mặt”

Bộ tai mèo và đuôi mèo này được giao đến từ hôm qua, sáng nay cậu đã thử lắp thử theo hướng dẫn, xác nhận tai và đuôi đều có thể đung đưa thì liền giấu kỹ trong tủ phòng tắm, định tối nay sẽ tặng Chu Chúc Tinh một bất ngờ.

Hít sâu một hơi, Trần Việt lấy tai mèo đội lên đầu mình, rồi lấy đuôi mèo quấn quanh eo bằng dây cài. Nhìn hình ảnh mình trong gương với tai và đuôi mèo rung rung, cậu còn cẩn thận chỉnh lại vị trí một chút, đảm bảo hoàn hảo không tì vết.

Thực ra khi đặt mua tai mèo và đuôi mèo, Trần Việt có hơi băn khoăn không biết nên mặc gì. Cậu tra mạng, mà mấy bộ hiện lên toàn là trang phục hầu gái. Suy nghĩ mãi, cuối cùng cậu chọn một chiếc áo lót bó sát màu đen và một chiếc quần đen dáng rộng.

Trong lòng lặp lại ba lần câu “Đừng thẹn thùng”, Trần Việt lấy tay che tai mèo đang đung đưa trên đầu, tay còn lại từ từ hé mở cửa phòng tắm, khe cửa dần rộng ra, cậu cũng lướt ra như một chú mèo con.

Âm thanh nhỏ lúc mở cửa đã lọt vào tai Chu Chúc Tinh, anh đặt lá thư xuống, nhìn về phía phòng tắm, lặng lẽ đợi Trần Việt xuất hiện.

Giây tiếp theo, anh thấy Trần Việt mặt đỏ bừng, một tay che đầu, mà trên đầu… mọc ra tai mèo. Mà tai mèo còn biết động đậy! Không chỉ vậy, phía sau cậu cũng có cái gì đó đang đung đưa, ánh mắt anh dừng lại vài giây, mới nhận ra đó là đuôi mèo.

Yết hầu Chu Chúc Tinh khẽ lăn một cái.

Trần Việt cảm nhận được ánh nhìn thẳng tắp của Chu Chúc Tinh, nhất thời không dám đối diện, cậu buông tay đang che tai mèo xuống, đi đến trước mặt Chu Chúc Tinh, ngồi xổm xuống, lấy hết can đảm ngẩng đầu đối mắt với anh. Cậu nắm lấy tay anh, đặt lên tai mèo trên đầu mình, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Anh ơi, món quà đón năm mới này, anh có hài lòng không?”

Chu Chúc Tinh gần như sững sờ.

Chiếc áo bó sát màu đen trên người Trần Việt làm lộ rõ đường nét cơ thể cậu, thậm chí Chu Chúc Tinh còn có thể thấy được hình dáng cơ bụng của cậu. Cảnh tượng trước mắt này, đến cả trong mơ anh cũng không dám mơ thấy, vậy mà rạng sáng hôm nay lại thật sự nhìn thấy rồi.

Tiểu Nguyệt của anh đang đội tai mèo, mang đuôi mèo, còn biết đung đưa, ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng gương mặt xinh đẹp, dùng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh, Chu Chúc t*nh h**n toàn không thể nào ngồi yên được nữa.

“Hài lòng, đặc biệt hài lòng.” Giọng Chu Chúc Tinh bỗng trở nên khàn khàn, ánh mắt cũng mang theo một tia cảm xúc khác thường so với mọi khi.

Anh cảm nhận được đôi tai mèo trong tay đang run nhẹ, rồi đưa ánh nhìn đến cái đuôi của đối phương, “Anh có thể sờ đuôi của em không, bé cưng?”

Gương mặt Trần Việt vẫn đỏ bừng, khẽ gật đầu, “Anh muốn làm gì cũng được mà, anh.”

Chu Chúc Tinh bảo Trần Việt ngồi lên trên giường, anh nhẹ nhàng v**t v* cái đuôi sau lưng Trần Việt, “Gì cũng được thật sao?”

“Ừm.” Trần Việt sững lại một chút, rồi lại gật đầu.

Nghe câu trả lời ấy, khóe môi Chu Chúc Tinh khẽ cong lên.

“Nhưng mà… em sợ đau.” Trần Việt khẽ nói.

Chu Chúc Tinh ghé sát lại, hôn nhẹ một cái, “Anh sẽ không để em đau, để em làm chủ.”

Ngay sau đó, không để Trần Việt kịp phản ứng, Chu Chúc Tinh liền đẩy cậu ngã xuống giường, hai cánh tay chống hai bên người cậu, không nói không rằng liền cúi đầu hôn xuống.

Chiếc đuôi sau lưng Trần Việt vẫn còn run rẩy, cậu cảm nhận được sự rung động nơi thắt lưng, vừa đáp lại nụ hôn mãnh liệt ập đến từ Chu Chúc Tinh.

Đôi tay của Chu Chúc Tinh vô cùng nghịch ngợm, m*n tr*n khắp người Trần Việt, từ cổ xuống đến eo và bụng. Các đầu ngón tay linh hoạt khẽ vén áo lên, luồn vào bên trong, từ eo lần đến ngực.

“Ưm…” Bị Chu Chúc Tinh v**t v* như vậy, Trần Việt không kiềm được mà bật ra âm thanh, cậu cảm thấy bụng dưới nóng lên, rồi lại cảm nhận được phía trước eo hình như có thứ gì đó cứng cộm đang chạm vào. Sau khi nhận ra đó là thứ gì, thân thể Trần Việt lập tức cứng đờ lại trong chốc lát.

Chu Chúc Tinh đã hôn xuống cổ Trần Việt, anh m*t lấy làn da lộ ra bên ngoài của cậu, như vẫn chưa đủ, còn nhẹ nhàng cắn một cái, để lại từng dấu hôn đỏ thẫm. Bàn tay anh vẫn không ngừng lướt trên người Trần Việt, chiếc áo trên người cậu đã bị kéo lên gần như quá nửa.

“Anh… anh ơi…” Trần Việt siết chặt tay, nắm lấy bàn tay đang định tiếp tục “làm bậy” của đối phương, “Không… không thể sờ nữa.”

Cảm nhận được sự khác thường từ phía bên dưới Trần Việt, Chu Chúc Tinh bật cười khẽ, giọng trầm thấp, anh nhẹ nhàng hôn lên tai cậu, “Để anh giúp em.”

“Bé yêu, cũng giúp anh một chút nhé.” Giọng Chu Chúc Tinh khàn khàn vang lên, mang theo chút khẩn thiết.

Sau khi kết thúc, Chu Chúc Tinh nằm đè lên người Trần Việt, dùng chút lực nhưng không đặt hết trọng lượng cơ thể lên cậu. Anh vẫn còn th* d*c, khẽ thì thầm bên tai Trần Việt: “Bé yêu, đây là món quà đón năm mới tuyệt nhất mà anh từng nhận được.”

Nói xong, hai người lại trao nhau một nụ hôn thật dài.

**

Chan: Khoannnnn đứa nào công đứa nào thụ?????????? Àn tuê?????

Hết chương 77

Bình Luận (0)
Comment