Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 78

Chương 78

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Chu Chúc Tinh nằm bên cạnh Trần Việt, lại không kìm được mà hôn nhẹ lên má cậu. Trần Việt nghiêng mặt lại, rồi cùng anh trao nhau một nụ hôn nữa.

Cả hai nằm nghỉ một lúc trên giường, sau đó cùng nhau vào phòng tắm tắm rửa.

Vừa xuống giường, Trần Việt đã tháo những món đồ trên người mình ra.

Trong phòng tắm, hai người lại không kiềm được, dùng tay giúp đỡ lẫn nhau thêm một lần nữa.

Khi cảm xúc dâng cao, Trần Việt cắn nhẹ vai Chu Chúc Tinh, rồi nghe thấy anh thì thầm bên tai mình: “Lần sau lại mặc cái đó, được không?”

Giọng Chu Chúc Tinh lúc này thật quyến rũ, tay anh đang nắm lấy đứa nhỏ của cả hai người. Trần Việt nghe vậy không trả lời ngay.

“Được không, bé yêu?” Chu Chúc Tinh hôn lên d** tai cậu, nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa.

Trần Việt khẽ nhắm mắt, gật đầu, khẽ “Ừm” một tiếng.

Tắm xong ra ngoài thì đã hơn một tiếng trôi qua, tóc Trần Việt vẫn còn nhỏ nước, gương mặt và vành tai đỏ ửng, làn da lộ ra cũng mang theo sắc hồng, trên người còn vương vài dấu hôn mà Chu Chúc Tinh để lại. Cậu mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình, Chu Chúc Tinh cũng vậy.

Lần đầu tiên thấy Chu Chúc Tinh mặc kiểu đồ như thế, Trần Việt không nhịn được cười khẽ.

Chu Chúc Tinh cầm máy sấy lên, bảo Trần Việt ngồi xuống, bắt đầu giúp cậu sấy tóc.

Tóc Trần Việt vừa dày vừa mượt, vì một thời gian chưa cắt nên đã hơi dài. Chu Chúc Tinh vuốt tóc cậu, cảm giác rất dễ chịu.

Trần Việt ngoan ngoãn ngồi đó, cảm nhận đôi bàn tay lớn của Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng lướt qua mái tóc mình, cùng tiếng máy sấy vo ve bên tai.

Vài phút sau, Chu Chúc Tinh dừng lại, tóc Trần Việt đã hoàn toàn khô.

Ngay khoảnh khắc Chu Chúc Tinh tắt máy sấy, Trần Việt quay lại, đứng dậy nói: “Để em sấy cho anh.”

Chu Chúc Tinh không từ chối, ngồi xuống chỗ Trần Việt vừa ngồi.

Trần Việt sấy tóc cho anh với động tác rất nhẹ, rồi không kiềm được mà nói: “Anh ơi, tóc anh ngắn thật đấy.”

So với tóc của Trần Việt, tóc Chu Chúc Tinh đúng là ngắn hơn nhiều. Không giống sự mềm mại của tóc Trần Việt, tóc Chu Chúc Tinh sờ vào có hơi cứng, hơi gai tay, nhưng Trần Việt vẫn rất thích, chỉ cần là của Chu Chúc Tinh, cậu đều thích cả.

Sau khi cùng người mình yêu trải qua khoảnh khắc thân mật, lại nhẹ nhàng giúp nhau sấy tóc, v**t v* mái tóc đối phương, ngửi hương thơm quen thuộc từ sữa tắm giống nhau, và nghe tiếng máy sấy êm dịu. Trong khoảnh khắc ấy, Trần Việt cảm thấy tim mình thật ấm áp.

Sấy tóc xong, Trần Việt cất máy sấy, tắt đèn trần trong phòng ngủ, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, rồi cùng Chu Chúc Tinh chui vào chăn.

Hai người nằm sát nhau, đều nghiêng người nhìn đối phương.

“Vừa rồi cảm giác thế nào? Có chịu được không?” Chu Chúc Tinh vén mái tóc lòa xòa trước mắt Trần Việt, khẽ hỏi.

Trần Việt hơi ngại ngùng, nhưng vẫn thành thật gật đầu, “Chịu được.”

Về chuyện thân mật, Trần Việt cảm thấy đó là điều rất tự nhiên, không có gì phải xấu hổ. Khi hai người yêu nhau, đến một lúc nào đó tự nhiên mà thân thiết, khiến cả hai cảm thấy thoải mái và vui vẻ, đó cũng là một cách để tình cảm tiến thêm một bước.

Cậu không phải là người có nhu cầu quá cao với chuyện đó, nhưng khi thật sự cùng người mình yêu trải qua chuyện ấy, dù có chút ngại ngùng, Trần Việt vẫn cảm thấy rất dễ chịu, thậm chí còn hơi muốn được thêm lần nữa. Hơn nữa, trong lúc thân mật, cậu còn phát hiện ra một khía cạnh khác của Chu Chúc Tinh, có chút tinh nghịch, lại rất quyến rũ, Trần Việt rất thích điều đó.

“Còn anh thì sao? Anh có thấy thoải mái không?” Trần Việt đỏ tai, khẽ hỏi.

Chu Chúc Tinh mỉm cười, “Chỉ cần là em, thế nào anh cũng thấy thoải mái.”

Chỉ cần nghe thấy tiếng thở gấp gáp bên tai, nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ ấy đang phủ một lớp d*c v*ng, cảm nhận sự ngây ngô của đối phương, ngọn lửa trong người Chu Chúc Tinh lại bùng lên dữ dội.

Trần Việt mím môi, lần này không chỉ tai đỏ, mà cả gương mặt cũng đỏ bừng.

Đêm nay, cậu xem như đã “nhận diện” được một phiên bản hoàn toàn mới của Chu Chúc Tinh, rất giỏi nói mấy lời ngọt ngào gợi cảm.

“Thôi, không trêu em nữa. Mấy ngày nay chuẩn bị mấy món quà đó chắc mệt rồi, ngủ đi, bé ngoan.” Chu Chúc Tinh hôn lên khóe môi Trần Việt, rồi vỗ nhẹ lên vai cậu.

Trần Việt cũng hôn lại anh hai cái, rồi tắt đèn ngủ.

“Ngủ ngon, anh.”

“Ngủ ngon, bé yêu.”

Sáng hôm sau, khi Chu Chúc Tinh tỉnh dậy, Trần Việt vẫn còn đang ngủ. Anh nhìn gương mặt lúc ngủ của cậu vài giây, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, sau đó cẩn thận rời giường đi rửa mặt, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Diệp Dư Xu đang ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại nhìn, mỉm cười nói: “Dậy rồi à?”

Chu Chúc Tinh gật đầu, “Việt Việt vẫn đang ngủ.”

Diệp Dư Xu cũng gật đầu, “Cứ để nó ngủ thêm đi, trưa gọi dậy cũng được. Nào, ăn sáng trước đi con.”

“Ba con thì ra ngoài đánh cờ với mấy ông hàng xóm rồi.” Diệp Dư Xu vừa dọn đồ ăn lên bàn vừa nói, “Mẹ cũng không biết con thích ăn gì, nên bảo dì Vương chuẩn bị nhiều món một chút, con muốn ăn gì thì cứ chọn.”

“Cảm ơn mẹ.” Chu Chúc Tinh ngồi xuống, mỉm cười nhẹ với Diệp Dư Xu.

Bà khoát tay, cười hiền hậu: “Ăn xong mẹ dẫn con đi xem mấy tấm ảnh lúc nhỏ của Việt Việt nhé.”

Chu Chúc Tinh hơi khựng lại khi đang đưa muỗng cháo lên miệng, rồi lập tức lặng lẽ tăng tốc ăn nhanh hơn.

Diệp Dư Xu nhìn Chu Chúc Tinh, khẽ mỉm cười.

Ăn sáng xong, Chu Chúc Tinh theo Diệp Dư Xu lên thư phòng trên tầng hai. Bà lấy xuống ba quyển album lớn từ tầng thứ hai của giá sách, rồi cùng Chu Chúc Tinh ngồi xuống ghế sofa, mở quyển đầu tiên ra.

Trang bìa có dòng chữ — Ghi lại những khoảnh khắc của bé Tiểu Việt yêu dấu.

Diệp Dư Xu bắt đầu kể từ trang đầu tiên, Chu Chúc Tinh chăm chú nhìn từng bức ảnh, cùng những dòng ghi chú bên cạnh.

“Đây là ảnh chụp ngày thứ hai sau khi Việt Việt chào đời. Hồi đó mẹ sinh Việt Việt khá vất vả, Tuấn Anh đã ở bên chăm suốt cả ngày, đến mức quên cả việc đi ngắm Việt Việt luôn.”

— Bé con, hôm nay là ngày thứ hai con đến với thế giới này. Mong con lớn lên bình an, khỏe mạnh và vui vẻ. Ba mẹ yêu con.

“Đây là lúc Việt Việt được mười ngày tuổi, không còn tím tái nữa, da cũng không còn nhăn nheo, bắt đầu dần dần mở mắt rồi.”

— Không còn là con khỉ nhỏ tím tái nữa rồi, bé yêu của mẹ.

“Đây là lúc Việt Việt đầy tháng. Khi đó ai cũng bảo Việt Việt giống mẹ như đúc.”

— Bé con của mẹ đã đến với thế giới này được một tháng rồi.

“Lúc Việt Việt sáu tháng, mắt tròn xoe, da trắng nõn, thường xuyên bị nhầm thành bé gái.”

“Việt Việt một tuổi rồi, nằm sấp trên giường với vẻ mặt tội nghiệp. Khi ấy có đứa bé khác giật mất đồ chơi của nó, thế là nó nằm trên giường mím môi, như sắp khóc đến nơi.”

Diệp Dư Xu cứ thế lật từng trang, gần như kể lại mọi tấm ảnh có liên quan đến Trần Việt. Chu Chúc Tinh ngồi bên cạnh nghe rất chăm chú, nghe đến những chuyện hồi bé của Trần Việt, nhìn thấy những bức ảnh đáng yêu muốn hôn chết luôn của cậu lúc nhỏ, nụ cười trên mặt anh vẫn không hề biến mất.

Hết chương 78

Bình Luận (0)
Comment