Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 79

Chương 79

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

“Đây là ảnh Việt Việt lúc ba tuổi, trên đầu buộc một chỏm tóc nhỏ, bộ đồ bạn tặng là một chiếc váy công chúa, mặc vào nhìn cứ như bé gái vậy.” Diệp Dư Xu chỉ vào bức ảnh nhỏ Trần Việt mặc váy công chúa, đầu buộc chỏm tóc nhỏ, đang ngơ ngác nhìn vào ống kính, rồi nói với Chu Chúc Tinh.

Chu Chúc Tinh im lặng một giây, rồi hỏi: “Con có thể chụp lại tấm này không ạ?”

Diệp Dư Xu bật cười, đưa tay che miệng, “Tất nhiên là được, con muốn chụp tấm nào cũng được.”

Được sự cho phép, Chu Chúc Tinh lấy điện thoại ra, chụp lại bức ảnh đó.

Sau khi chụp xong, Diệp Dư Xu lật sang trang tiếp theo, bức ảnh đầu tiên đập vào mắt là một tấm hình chụp chung của hai cậu bé.

“Đây là ảnh Việt Việt với Nhạc Nhạc, từ nhỏ hai đứa nó đã rất thân thiết.” Bà chỉ vào cậu bé tóc xoăn với nụ cười rạng rỡ rồi nói tiếp: “Lần đầu tiên Nhạc Nhạc gặp Việt Việt, còn tưởng nó là con gái nữa cơ.”

Tiếp theo là những bức ảnh bình thường của Trần Việt thời tiểu học, đi dã ngoại, chơi với chó, ảnh sinh nhật hàng năm, và ảnh chụp cùng bạn bè.

Quyển album đầu tiên lật đến trang cuối, tấm ảnh cuối cùng là ảnh chụp tập thể tốt nghiệp tiểu học của Trần Việt. Chu Chúc Tinh nhìn một lượt, rồi nhanh chóng nhận ra Trần Việt, chỉ vào cậu bé đang cười tít mắt hỏi: “Đây là Việt Việt phải không ạ?”

Diệp Dư Xu gật đầu xác nhận.

Sau đó bà đặt quyển album đầu tiên sang bên và mở quyển thứ hai ra.

Thời tiểu học, Trần Việt vẫn còn nét phúng phính trẻ con. Sang cấp hai, gương mặt cậu bắt đầu bớt bầu bĩnh, trở nên góc cạnh và điển trai hơn. Có một vài bức ảnh bên cạnh không phải do Diệp Dư Xu hay Trần Tuấn Anh ghi chú, mà là do chính Trần Việt viết.

Lật tiếp về sau, Chu Chúc Tinh nhìn thấy vài tấm ảnh sticker kiểu màu mè sặc sỡ. Có ảnh chụp một m*nh tr*n Việt, cũng có ảnh chụp chung với Cố Tân Nhạc. Chu Chúc Tinh nhìn những tấm ảnh đó, lấy điện thoại ra chụp lại từng tấm một.

Nhưng khi nhìn đến những tấm chụp chung mà Trần Việt và Cố Tân Nhạc đứng rất sát nhau, Chu Chúc Tinh vẫn hơi cau mày. Biết rằng ghen với những chuyện cũ là trẻ con, nhưng lúc này Chu Chúc Tinh vẫn cảm thấy có chút ghen tỵ và tiếc nuối — giá như anh quen biết Trần Việt sớm hơn thì tốt biết mấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh chợt thoáng ra một câu: Nếu đem chuyện này nói với Trần Việt, chắc cậu ấy sẽ nghiêm túc mà bảo mình rằng — “Chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.”

Nghĩ đến đó, Chu Chúc Tinh thấy mọi cảm xúc không vui trong lòng cũng dần tan biến.

Album còn ghi lại chiều cao của Trần Việt, thời cấp hai là khoảng thời gian cậu lớn nhanh như thổi, có vài trang ảnh còn liên tục ghi rõ cậu đã cao thêm bao nhiêu centimet.

Lật tiếp đến giai đoạn cấp ba của Trần Việt, Diệp Dư Xu mở đến một trang, vừa nhìn liền bật cười thành tiếng.

Trang ảnh đó là ảnh chụp Trần Việt thời cấp ba, khi cậu lên sân khấu diễn kịch. Ban đầu cậu vốn là người làm hậu trường, nhưng không hiểu vì sao lại bị các anh chị đẩy lên sân khấu vào vai công chúa. Cậu mặc váy công chúa lộng lẫy, đội tóc giả vàng óng, trang điểm đầy đủ, trông chẳng khác gì một nàng công chúa thực thụ.

Có những bức ảnh chụp Trần Việt đang biểu diễn trên sân khấu, có ảnh chụp chung với toàn bộ diễn viên và tổ hậu cần, còn có ảnh chụp cùng vài cô gái khác. Bên cạnh bức ảnh chụp chung với các cô gái, Trần Việt còn viết một câu — Mỗi người đều là công chúa trong cuộc đời mình.

Tấm ảnh cuối cùng là một bức chụp lấy liền, Trần Việt trong tạo hình công chúa cầm bó hoa trên tay, đôi mắt cong cong, nở nụ cười rạng rỡ nhìn thẳng vào ống kính.

Yết hầu của Chu Chúc Tinh khẽ động đậy, rồi anh lấy điện thoại ra, chụp liên tiếp mấy tấm ảnh.

Nhìn thấy hành động của Chu Chúc Tinh, Diệp Dư Xu lại bật cười: “Hồi xếp mấy tấm ảnh này vào album, mẹ đã nghĩ, sau này nếu Việt Việt dẫn người yêu về nhà, nhất định sẽ cho người đó xem.”

“Ba mẹ không bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của Việt Việt. Con trai mẹ có suy nghĩ riêng, cảm xúc riêng, nên tụi mẹ cũng không bao giờ áp đặt suy nghĩ của mình lên nó. Ban đầu còn tưởng nó sẽ yêu sớm từ hồi đi học cơ, mà mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Sau này lên đại học chưa bao lâu, nó đột nhiên nói với mẹ, hình như nó thích con trai.”

“Ba mẹ cũng không ngại chuyện nó thích con trai hay con gái. Nhưng khi nó nói vậy, thật ra mẹ hơi lo. Xã hội bây giờ ấy mà, có nhiều đứa nhỏ dễ chạy theo phong trào, còn chưa hiểu rõ xu hướng t*nh d*c thật sự của bản thân đã vội khẳng định này kia. Mẹ sợ nó chưa nghĩ kỹ, nên hỏi nó sao lại chắc là mình thích con trai.”

Diệp Dư Xu khẽ cười, nhớ lại cảnh lúc ấy rồi nói tiếp: “Lên đại học, nó bắt đầu thích chụp ảnh, tự lên mạng mua máy cơ, ngày nào cũng đi chụp cảnh trong trường. Nó nói—”

**

“Hôm nay con nhìn thấy một đàn anh, tự nhiên có cảm giác rất mãnh liệt, muốn mời anh ấy làm mẫu cho con.” Trần Việt chống má, nói.

Diệp Dư Xu hơi bật cười: “Nhưng… con chỉ muốn chụp hình anh bạn đó thôi mà.”

Trần Việt lắc đầu, nhìn Diệp Dư Xu: “Con cũng không biết nữa. Rồi con nghĩ lại, từ nhỏ đến giờ hình như con chưa từng có cảm xúc yêu đương với con gái.”

“Thế là con lên mạng tìm mấy bức ảnh mỹ nam, phát hiện vóc dáng của họ đúng là rất hợp gu thẩm mỹ của con. Con chỉ thấy người đàn anh đó vóc dáng đẹp, nếu chụp lại sẽ rất ấn tượng.” Trần Việt lí nhí nói, “Nghĩ như vậy thì, con giống tên háo sắc, cứ nhìn chăm chăm vào thân thể người ta vậy.”

Diệp Dư Xu xoa đầu Trần Việt, dịu dàng bảo: “Chuyện đó rất bình thường, bé yêu à. Yêu cái đẹp là bản năng của con người. Mẹ đi ngoài đường, thấy cô nào vóc dáng đẹp mẹ cũng sẽ nhìn thêm vài lần.”

“Nhưng Việt Việt này, thích con trai không đơn giản là thích cơ thể của một người. Yêu nhau, ở bên nhau, lại càng không đơn giản như vậy.”

Trần Việt ngừng lại một lúc, rồi nói: “Con biết rồi mà mẹ, con sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”

“Ể, cái anh bạn đàn anh đó thật sự dáng đẹp lắm hả?” Diệp Dư Xu không nhịn được hỏi.

Trần Việt cười: “Thật ra không chỉ có dáng người đâu, mặt anh ấy cũng rất đẹp trai, cực kỳ đẹp luôn, trông giống Ngô Ngạn Tổ, năng lực cũng rất giỏi. Tính cách thì cực kỳ lạnh lùng, cảm giác chỉ cần bị anh ấy liếc một cái là muốn bị đóng băng luôn ấy.”

Nghe Trần Việt khen ngợi như vậy, Diệp Dư Xu nhướng mày, “Nghe như một anh đẹp trai cực kỳ ưu tú rồi đấy. Bé yêu, con phải học hỏi người ta nhiều vào nhé.”

Trần Việt gật đầu.

**

Sau khi Diệp Dư Xu nói xong, lông mày Chu Chúc Tinh đã nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Dáng đẹp, mặt đẹp, trông giống Ngô Ngạn Tổ, năng lực giỏi, lại còn lạnh lùng. Cái người đàn anh mà Trần Việt nói rốt cuộc là ai chứ! Không lẽ là Viên Lâm?

Khóe mắt lướt thấy biểu cảm của Chu Chúc Tinh, Diệp Dư Xu khẽ cong môi, “Có phải đang nghĩ xem rốt cuộc người mà Việt Việt muốn chụp là ai không?”

Chu Chúc Tinh mím môi, sau đó gật đầu, do dự hai giây rồi mở miệng: “Người đó… tên có hai chữ phải không?”

Ánh mắt Diệp Dư Xu hơi nghi hoặc, “Hửm?”

“…Viên Lâm?”

Nghe cái tên đó, Diệp Dư Xu bật cười bất lực, lắc đầu.

“Ngốc quá, cái người đàn anh mà nó nói chính là con đấy.”

**

Vào cái ngày thẳng thắn với Diệp Dư Xu ở quán cà phê.

“Mẹ, mẹ còn nhớ hồi con mới vào đại học, con từng nói với mẹ là có một đàn anh mà con rất muốn chụp ảnh cho anh ấy không?”

“Ừm, mẹ nhớ. Sao vậy?”

“Người đó chính là Chu Chúc Tinh.” Trần Việt đỏ cả tai.

Hết chương 79

Bình Luận (0)
Comment