Chương 80
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Việc đầu tiên Trần Việt làm sau khi tỉnh táo lại chính là với tay sang bên trái, nhưng chẳng chạm được gì cả. Cậu mơ màng gọi một tiếng “Chu Chúc Tinh”, nhưng không có ai đáp lại.
Trần Việt ngáp một cái, dụi dụi mắt rồi ngồi dậy. Nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Chu Chúc Tinh đâu, cậu liền xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trên đường vô tình nhìn thấy tai mèo và đuôi mèo trên sàn nhà, Trần Việt lập tức tỉnh táo hẳn, nhớ lại chuyện đêm qua, cậu lắc đầu, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, cậu mở cửa phòng ngủ định xuống dưới tìm Chu Chúc Tinh và ba mẹ Trần. Trong phòng khách không có ai, cậu tìm quanh cũng không thấy, bèn gọi dì Vương trong bếp lại: “Mẹ cháu đâu rồi ạ?”
Dì Vương nhìn lướt qua khuôn mặt Trần Việt, rồi ánh mắt không kiềm được dời xuống cổ cậu đầy dấu hôn đỏ, có chút ngượng ngùng mà dời mắt đi, chỉ tay lên lầu: “Phu nhân và cậu Chu lên tầng hai rồi.”
Trần Việt “ồ” một tiếng, hơi nghi hoặc không biết hai người họ lên tầng hai làm gì.
“Cậu chủ nhỏ, còn một lúc nữa mới tới bữa trưa, có muốn ăn chút gì lót dạ không?” dì Vương hỏi.
Trần Việt lắc đầu, cười nói: “Không cần đâu dì Vương, cháu vừa ngủ dậy chẳng thấy đói chút nào. Dì cứ làm việc tiếp đi, cháu đi tìm hai người họ.”
Dì Vương “vâng” một tiếng, tiếp tục công việc đang làm, không nhịn được lại lén liếc nhìn Trần Việt một cái, trong lòng nghĩ tình cảm giữa cậu chủ nhỏ và cậu Chu thật sự rất tốt.
Rời khỏi bếp, Trần Việt đang định lên lầu tìm Chu Chúc Tinh và Diệp Dư Xu thì đã thấy hai người họ một trước một sau bước xuống.
Ánh mắt cậu và Chu Chúc Tinh giao nhau, Trần Việt rõ ràng cảm nhận được trong mắt Chu Chúc Tinh là ý cười không giấu được.
Nhìn hai đứa nhỏ tình ý âm thầm dâng trào, Diệp Dư Xu cố nhịn cười, nói với Chu Chúc Tinh: “Các con nói chuyện đi, mẹ vào bếp xem chút.”
Chu Chúc Tinh gật đầu, sau đó nhanh chân bước đến cạnh Trần Việt.
“Anh với mẹ làm gì vậy?” Trần Việt nhìn Chu Chúc Tinh có chút khó hiểu, hỏi.
Chu Chúc Tinh cúi đầu, nắm lấy tay Trần Việt, vừa chơi đùa tay cậu vừa trả lời: “Mẹ dẫn anh đi xem ảnh của em.”
Trần Việt ngẩn ra: “Là ba cuốn album to đó hả?”
“Ừm.” Chu Chúc Tinh gật đầu, cười nói: “Tiểu Nguyệt hóa ra từng là một tiểu công chúa.”
Nghe câu đó, Trần Việt chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống, cậu nhớ lại mấy bức ảnh trong ba cuốn album mình mặc váy, mười ngón chân không nhịn được co lại: “Anh… anh đều thấy hết rồi?”
Chu Chúc Tinh nhìn gương mặt Trần Việt ngày càng đỏ, không nhịn được đưa tay nhéo một cái, nói: “Đáng yêu lắm, rất xinh, cực kỳ muốn… nhìn tận mắt.”
Mặt Trần Việt đỏ càng thêm đỏ.
Chu Chúc Tinh không trêu chọc cậu nữa, kéo Trần Việt cùng ngồi xuống ghế sofa.
Anh nhìn những vết đỏ trên cổ Trần Việt, lại không nhịn được đưa tay chạm nhẹ vào đó, trong đầu lại hiện lên ý nghĩ không thể khống chế được, muốn để lại dấu vết của mình trên khắp cơ thể Trần Việt.
Trần Việt nhìn động tác của Chu Chúc Tinh, khẽ vỗ tay anh một cái, nói: “Sáng nay em soi gương, phát hiện cổ đầy dấu đỏ, che cũng không che nổi…”
“Lần sau em cũng sẽ hôn đầy cổ anh toàn là dấu đỏ.” Trần Việt lầm bầm.
“Được thôi.” Chu Chúc Tinh nhướng mày, chuyện này anh cầu còn không được.
Trần Việt đang nghĩ trong đầu xem làm sao để trồng đầy dâu trên cổ Chu Chúc Tinh, thì anh lại lên tiếng: “Bé yêu.”
“Hửm?”
Nghĩ đến những lời Diệp Dư Xu nói trong thư phòng, nụ cười trên mặt Chu Chúc Tinh càng không thể giấu được. Anh dụi đầu vào vai Trần Việt, giọng nói mang theo ý cười: “Hóa ra em đã đánh giá anh cao như vậy từ sớm rồi.”
“Hả?” Trần Việt ngơ ngác.
“Đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ, dáng người đẹp, lạnh lùng cao ngạo, năng lực lại mạnh.” Chu Chúc Tinh tiếp lời, “Bé yêu, không ngờ em giỏi khen người như vậy.”
Nghe thấy những lời quen thuộc, mắt Trần Việt lập tức trừng to: “Mẹ kể cả chuyện đó cho anh rồi à?!”
“Ừm.” Chu Chúc Tinh gật đầu.
Chu Chúc Tinh ôm chặt lấy Trần Việt, hít sâu mùi hương trên người cậu, rồi nói: “Có chút hối hận rồi, hối hận vì sao lúc đó không theo đuổi em sớm hơn. Nếu sớm biết Tiểu Nguyệt của chúng ta là một người mê sắc đẹp, anh nên ngày nào cũng lượn lờ trước mặt em mười lần tám lượt.”
“Rồi để em bị anh mê chết?” Trần Việt tiếp lời.
“Vậy à?”
Trần Việt cười, vuốt nhẹ tai Chu Chúc Tinh, rồi ghé sát tai anh thì thầm: “Ừm, sớm đã bị anh mê chết rồi.”
**
Buổi tối, Trần Việt kéo Chu Chúc Tinh ra ngoài ăn tối.
Đến nhà hàng, Chu Chúc Tinh mới phát hiện bữa này không chỉ có hai người họ, mà còn có Tưởng Tùng Tầm, toàn bộ thành viên Sunbird, cùng với Giang Hữu Chi và Du Quân Hòa. Trước khi họ đến, Giang Hữu Chi đã hoà nhập rất nhanh với nhóm của Tùng Tầm.
Chu Chúc Tinh còn chưa kịp ngồi xuống đã bị đám người kia nhét đầy quà vào lòng.
“Cũng không có gì nhiều để nói, Chúc mừng sinh nhật anh Chu! Chúc anh tiếp tục phát tài, sống hạnh phúc bên A Việt!”
“Lời cảm động thì không nói nhiều nữa, chúc cậu và Tiểu Trần Việt mãi mãi bên nhau.”
“……”
Sự nhiệt tình của mấy người kia quá mức khiến Chu Chúc Tinh cũng hơi đỡ không nổi, chỉ biết không ngừng nói cảm ơn.
Sau khi ngồi vào chỗ, Giang Hữu Chi lại nói: “Bữa tối hôm nay là do Tiểu Việt lên kế hoạch, bắt chúng tôi giấu cậu suốt, tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi.”
“Biết A Việt bao nhiêu năm rồi, mà chưa từng thấy cậu ấy bỏ công sức ra chuẩn bị một màn sinh nhật hoành tráng như thế này cho tôi.” Tùng Tầm giả vờ than thở.
“Ôi trời, đừng nhắc nữa.” Nghe thấy vậy, Giang Hữu Chi vỗ tay như thể tìm được tri kỷ, bắt đầu nói: “Đêm qua là giao thừa, nguyên một vùng quảng trường trung tâm toàn là pháo hoa, còn đặc biệt xếp chữ nữa, chỉ để khiến người đẹp mỉm cười. Tôi làm anh em với cậu ta bao nhiêu năm, đừng nói là pháo hoa, đến cả một bông hoa cũng chưa từng được tặng.”
Nghe đến đây, Tưởng Tồn cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: “Tôi đệt, tôi cứ tưởng là tổng tài nhà nào chuẩn bị màn pháo hoa hoành tráng để lấy lòng vợ nhỏ, hóa ra là anh Chu!”
“Sao các người đều biết vậy?” Trần Việt gãi mũi, ngượng ngùng hỏi.
“Lúc đó tôi với Tiểu Hòa đang ở đó. Hê, sáng nay tôi còn thấy video nữa, hơn cả trăm nghìn lượt thích, bình luận toàn đoán xem là tổng tài nào chịu chi đến thế. Ai ngờ là Tổng giám đốc Chu của chúng ta.” Giang Hữu Chi khoác vai Du Quân Hòa, nói.
Mấy người còn lại đều hùa theo ồn ào, nhưng sắc mặt Chu Chúc Tinh vẫn không đổi, chỉ nhàn nhạt nói: “Em ấy thích là được.”
Một câu nói ra, cả đám lại càng náo động hơn nữa.
Không biết thế nào, câu chuyện dần chuyển sang đề tài tình cảm.
“Haiz, hồi đó tôi thích lớp trưởng lớp bên cạnh, cứ nhìn thấy cô ấy là không nhịn được muốn lại gần, lúc nào cũng muốn để lại ấn tượng tốt gì đó. Có lần đi xuống cầu thang gặp cô ấy, tôi định ra vẻ ngầu ngầu, kết quả bước hụt té cái bịch, ngã ngay trước chân cô ấy.” Tưởng Tồn vừa uống chút rượu, vừa kể.
Tưởng Tùng Tầm cười ha ha, không nhịn được mà nói đầy kích động: “Tôi thì thích mối tình đầu của mình suốt mấy năm liền, tháng trước mới tình cờ gặp lại, giờ còn đang liên lạc, đêm qua còn đón giao thừa cùng nhau nữa.”
“……”
Nghe mọi người kể chuyện tình cảm, khóe môi Trần Việt vẫn không hề hạ xuống. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Chu Chúc Tinh, đối phương trông rất thoải mái, khóe môi cũng bất giác cong lên.
Khóe mắt liếc thấy Trần Việt đang nhìn mình, Chu Chúc Tinh quay đầu lại, nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”
Trần Việt khẽ cười, lắc đầu, rồi lén dưới bàn nắm lấy một ngón tay của Chu Chúc Tinh.
Cậu cảm thấy thật tốt.
Hết chương 80