Chương 81
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
“Ơ, anh Giang đâu rồi, sao không nói gì hết vậy?” Mọi người trên bàn cơ bản đều đã kể chuyện xong, chỉ còn lại Giang Hữu Chi và Du Quân Hòa là vẫn ít nói.
Bị gọi tên đột ngột, biểu cảm trên mặt Giang Hữu Chi không thay đổi, nhưng ý cười trong mắt thì nhạt đi khá nhiều.
“Cậu ta vẫn độc thân, không có chuyện tình cảm gì để kể.” Chu Chúc Tinh bỗng lên tiếng thay anh trả lời, “Việc cậu ấy thích nhất là tan học chạy ra sân bóng rổ, không thì trốn học đi chơi game, hoàn toàn chẳng có tâm trí mà yêu đương gì.”
Lời Chu Chúc Tinh nói nghe rất thuyết phục. Tưởng Tồn trừng lớn mắt, kinh ngạc nói: “Trời ạ, ông bạn, ông có gương mặt đào hoa như thế, tôi còn tưởng ông yêu đương tới mấy mối rồi cơ!”
Giang Hữu Chi nhìn Chu Chúc Tinh trước, rồi lại quay sang Tưởng Tồn, cười nói: “Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được đâu, tung tin đồn là không tốt đâu nhé!”
Tưởng Tồn gãi mũi, cười vài tiếng: “Tôi sai rồi, sai rồi.”
Sau đó, anh lại chuyển mục tiêu lên người Du Quân Hòa: “Tiểu Du nha, em có người trong lòng chưa vậy?”
“Hẳn là không có đâu…” Nhớ lại lần trước từng tò mò hỏi Du Quân Hòa chuyện này nhưng bị từ chối khéo, Giang Hữu Chi bật cười, liếc cậu một cái rồi nói.
“Có.” Âm thanh không lớn không nhỏ của Du Quân Hòa cắt ngang lời Giang Hữu Chi.
Giang Hữu Chi quay đầu nhìn về phía Du Quân Hòa.
“Tôi có, thích nhiều năm.” Du Quân Hòa tiếp tục nói.
“Wow, em trai chúng ta hóa ra lại là một chàng trai si tình nha.” Tưởng Tùng Tầm không nhịn được cảm thán, “Thế em tỏ tình chưa?”
Du Quân Hòa cụp mắt, lắc đầu: “Người ấy không thích tôi.”
Nghe câu đó, Tưởng Tùng Tầm đập bàn, bắt đầu khuyên nhủ: “Thích thì cứ theo đuổi đi chứ! Em trai như em tốt thế này cơ mà. Nếu không biết cách theo đuổi thì nói với anh, anh bày mưu cho.”
Du Quân Hòa gật đầu, nở một nụ cười: “Vâng, cảm ơn anh Tùng.”
Chủ đề này trôi qua, cả nhóm bắt đầu nâng ly uống rượu.
Giang Hữu Chi cầm ly rượu lên, trước tiên nói với Du Quân Hòa“Trẻ con không được uống rượu” Sau đó, anh lại không nhịn được hỏi: “Sao nhóc biết người ta không thích mình?”
Du Quân Hòa nhìn anh: “Tôi chỉ là biết thôi.”
“Biết đâu nhóc biết sai thì sao?”
Ánh mắt Du Quân Hòa lóe lên: “Nếu sai, thì càng tốt.”
Nếu Giang Hữu Chi thật sự không thích cậu, cậu cũng sẽ nghĩ cách để khiến anh thích mình, dù cho tình cảm ấy có xen lẫn cả áy náy cũng được.
Trần Việt tửu lượng không tốt nên Chu Chúc Tinh gọi cho cậu một ly nho phô mai đá xay, giống với Du Quân Hòa.
Cốc đồ uống đó toàn là đá bào, Trần Việt hút từng ngụm nhỏ, lạnh quá khiến cậu nheo mắt lại, rồi đưa sang phía Chu Chúc Tinh: “Uống một ngụm đi.”
Chu Chúc Tinh nghiêng đầu uống một ngụm từ tay Trần Việt, nhẹ giọng dặn: “Uống chậm thôi, không thì buốt não đấy.”
Trần Việt gật đầu, Chu Chúc Tinh lại lấy thêm hai tờ khăn giấy, bọc ly nước lại cẩn thận rồi đưa cho Trần Việt.
Bữa ăn này kéo dài gần ba tiếng đồng hồ. Tưởng Tùng Tầm đã say đến mức không còn ra hình dạng, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Gọi cho Mịch Mịch đi… tôi nhớ cô ấy, hu hu hu…”
Ánh mắt Tưởng Tồn thì cũng mơ màng, nhưng vẫn còn tỉnh táo, cùng với Ngô Tịch dìu hai người còn lại trong nhóm Sunbird ra xe taxi.
Chu Chúc Tinh không say, nhưng cũng uống không ít, đầu có chút choáng váng.
Giang Hữu Chi thì nhắm mắt lại, hình như đã say mềm, được Du Quân Hòa đỡ lấy.
Trần Việt chủ động nhận lái xe, trước tiên đưa Giang Hữu Chi và Du Quân Hòa về nhà họ. Nghe Du Quân Hòa nói “Tôi tự lo được rồi,” Trần Việt mới yên tâm nhìn bóng dáng hai người họ khuất dần, sau đó mới lái xe về nhà.
Sau khi đặt Giang Hữu Chi lên giường, Du Quân Hòa thở hổn hển tháo giày và áo khoác cho anh, rồi ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh đang nhắm nghiền. Cậu cứ thế nhìn khoảng hai phút, thấy Giang Hữu Chi thực sự đã ngủ rồi, lúc đó mới nhẹ nhàng đưa tay lên, v**t v* gò má anh, từ trán dọc xuống đến đôi môi.
Du Quân Hòa nhìn người trước mặt, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Vài giây sau, cậu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh, thì thầm: “Ngủ ngon, Hữu Chi.”
Giúp anh đắp chăn xong, lại nhìn thêm một chút, Du Quân Hòa mới rón rén rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, người đang nằm trên giường mở mắt ra.
**
“Tửu lượng của anh Hữu Chi yếu thế từ khi nào vậy nhỉ?”
Trên đường về, Trần Việt không nhịn được mà hỏi. Tối nay đối phương uống cũng không nhiều, đời trước cậu từng thấy Giang Hữu Chi uống rượu, tửu lượng còn hơn cả Chu Chúc Tinh, sao mới uống mấy ly mà đã say?
Nghe vậy, ánh mắt Chu Chúc Tinh dời khỏi bóng phản chiếu của Trần Việt trên cửa kính, quay sang nhìn cậu, trong mắt mang ý cười: “Cậu ấy đang diễn đấy.”
“Hả?” Trần Việt trợn to mắt.
“Đứa nhỏ bên cạnh Giang Hữu Chi có gì đó kỳ lạ.” Chu Chúc Tinh nói, “Cho anh cảm giác rất giống… Hà Quân Du.”
“Du Quân Hòa, Hà Quân Du” Trần Việt lẩm bẩm hai cái tên đó, “Tên hai người họ còn là đảo ngược của nhau nữa.”
Chu Chúc Tinh gật đầu: “Cậu ấy ở bên Quân Du nhiều hơn anh, cũng hiểu đối phương hơn anh. Nếu đến cả anh còn cảm nhận được hai người họ giống nhau thì không lý nào Hữu Chi lại không nhận ra.”
“Thật ra lúc trước anh không tin vào thuyết hữu thần, không tin mấy chuyện như sống lại. Nhưng những việc đó xảy ra với anh rồi, anh không tin cũng phải tin.” Chu Chúc Tinh tiếp tục nói, “Biết đâu, Quân Du cũng đã sống lại, chỉ là đổi một cái vỏ khác.”
Trần Việt “ừm” một tiếng, gật đầu, nhưng lại hỏi một câu khác: “Nếu Tiểu Du không phải anh Quân Du, chỉ là cảm giác giống thôi, vậy chẳng phải thành kiểu văn học thế thân trong tiểu thuyết rồi sao?”
Chu Chúc Tinh khẽ cười, lắc đầu, rồi chắc chắn nói: “Hữu Chi sẽ không như vậy đâu. Một người là chính họ, cho dù người khác có giống đến đâu cũng không thể thay thế được. Một tình yêu như vậy, với ai cũng không công bằng. Hữu Chi nhìn rất rõ chuyện đó, cậu ấy sẽ không coi Du Quân Hòa là người thay thế. Tối nay giả vờ say cũng là để thăm dò thử thôi.”
Thấy Trần Việt dường như rất hứng thú với những chuyện như thế này, Chu Chúc Tinh xoa nhẹ trán, rồi nói tiếp: “Ở thành phố B có một tổng giám đốc bất động sản hơn ba mươi tuổi, hồi còn đi học có một mối tình đầu. Sau này mối tình đầu đi du học, anh ta tìm một thế thân, thế thân đó có bảy phần giống với mối tình đầu. Nuôi mấy năm, cuối cùng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Thế thân đó tự sát, mối tình đầu thì đã kết hôn và có con từ lâu rồi, còn anh ta giờ vẫn sống độc thân.”
“Quan hệ được định nghĩa bằng tiền thì làm sao có thể dùng tình yêu để đo lường?”
Trần Việt mím môi, ngập ngừng vài giây rồi lại hỏi: “Nếu một ngày nào đó em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh có đi tìm thế thân không?”
Một đời người quá dài, mà chờ đợi một người đã khuất lại quá gian nan.
Trước kia, Trần Việt chưa từng nghĩ đến những chuyện kiểu như vậy. Tình yêu khiến kẻ nhút nhát trở nên can đảm, cũng khiến người dũng cảm trở nên sợ hãi. Khi thật sự yêu Chu Chúc Tinh, Trần Việt nhận ra mình cũng biết sợ, cũng không tránh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Ví dụ như bây giờ, trong lòng cậu có một giọng nói nhỏ bảo rằng, Chu Chúc Tinh cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Nhưng cũng có một giọng khác thì phản bác, tại sao không thể chỉ yêu một mình em suốt đời.
Chu Chúc Tinh nhìn Trần Việt, khẽ cười bất lực, rồi nghiêm túc nói: “Thứ nhất, sức khỏe của em rất tốt, lại may mắn. Nên chuyện em gặp tai nạn, sau này đừng nói nữa. Nó sẽ không xảy ra với tụi mình, phì ba tiếng để trừ xui cái đã. Thứ hai, nếu em thật sự rời đi, anh cũng sẽ đi tìm em. Anh sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, không để em cô đơn một mình.”
Mặt trăng ở đâu, tinh tinh sẽ ở đó.
Hết chương 81