Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 82

Chương 82

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Trần Việt không trở về nhà ba mẹ mình, mà quay lại ngôi nhà của cậu và Chu Chúc Tinh. Trần Phạn Phạn vẫn đang ở chỗ cha mẹ Trần, Trần Việt quyết định để ngày mai đi đón con về.

“Quên không mang mấy món quà đó về rồi.” Chu Chúc Tinh vòng tay ôm lấy eo Trần Việt, áp mặt vào lưng cậu rồi dụi nhẹ lên đó.

Trần Việt cười: “Ngày mai em giúp anh mang về.”

Chu Chúc Tinh gật đầu: “Mai anh tới đón em.”

“Ừm.” Trần Việt cũng khẽ gật đầu.

Một phút sau, Chu Chúc Tinh vẫn giữ nguyên tư thế ấy. Khi Trần Việt tưởng đối phương sắp ngủ mất rồi, cậu lại cảm nhận được cánh tay Chu Chúc Tinh siết chặt thêm chút nơi eo mình, rồi nghe anh hỏi: “Về sau có thể ngủ cùng nhau không?”

Trần Việt bật cười, chẳng trách phản ứng của Chu Chúc Tinh lúc nãy lại kỳ lạ như thế, thì ra là đang đợi mình.

Cậu nắm lấy ngón tay đối phương, gật đầu: “Được chứ.”

Chu Chúc Tinh nghe Trần Việt đồng ý thì không kìm được bật cười thành tiếng, chậm rãi buông eo Trần Việt ra: “Anh đi tắm.”

Trần Việt nhìn theo Chu Chúc Tinh, giữ tay anh lại: “Uống ly nước mật ong trước đã, đợi em chút.”

Chu Chúc Tinh ngồi trên sofa, nhìn Trần Việt bước về phía bếp, rồi cũng đứng dậy đi theo vào bếp.

Anh lại vòng tay ôm eo Trần Việt từ phía sau, tựa đầu lên vai cậu, nhìn đôi bàn tay trắng trẻo, thon dài đang pha nước mật ong cho mình.

Cậu cảm thấy như mình bị bệnh rồi, một loại bệnh mà không nhìn thấy Trần Việt, không chạm vào Trần Việt là khó chịu trong người.

Không biết có phải người đang yêu ai cũng vậy không, Chu Chúc Tinh không rõ, nhưng anh chỉ thấy Trần Việt khi pha nước mật ong trông rất nghiêm túc, và anh cực kỳ thích điều đó; trên người Trần Việt, chỗ nào anh cũng muốn hôn, cũng đặc biệt thích; nếu có thể thu nhỏ Trần Việt lại thì tốt quá, như vậy có thể nhét vào túi áo, thỉnh thoảng lấy ra ôm ôm một chút.

Nếu lúc này Giang Hữu Chi và Hà Quân Du biết được mấy ý nghĩ trong đầu anh, chắc chắn sẽ sờ trán anh ba cái, nghi ngờ có phải bị người khác nhập hồn rồi không.

Sau khi Trần Việt tắm xong trong phòng mình, cậu đi sang phòng ngủ của Chu Chúc Tinh. Vốn dĩ Chu Chúc Tinh muốn tắm cùng cậu, nhưng Trần Việt nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua trong phòng tắm, lại nghĩ đến mai phải đi làm, do dự ba giây rồi từ chối.

Trên giường của Chu Chúc Tinh đã có sẵn hai chiếc gối, chắc là anh mới đặt lên khi nãy.

Trần Việt nhìn món đồ thủ công hình ngôi sao đặt trên tủ đầu giường, khẽ mỉm cười, rồi trèo lên giường, chui vào chăn, lăn qua lăn lại vài vòng để “làm ấm giường”.

Sau khi Chu Chúc Tinh tắm xong, sấy khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy cảnh tượng Trần Việt gần như đã cuộn thành một cái kén lông, đang lăn qua lăn lại trên giường, chỉ lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai rối bù lên.

Thấy Chu Chúc Tinh bước ra, mắt Trần Việt lập tức sáng rỡ, chừa ra một khoảng chỗ, rồi duỗi tay vỗ vỗ vào bên cạnh mình, nói: “Vào chăn mau, em vừa mới làm ấm rồi đấy.”

“Ừm.” Ánh mắt Chu Chúc Tinh ngập ý cười, bước mấy bước tới, trèo lên giường.

Hai người nằm rất sát trong chăn, dù nóng tới mức suýt toát mồ hôi, nhưng chẳng ai lùi lại, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

“Anh ơi, em nghĩ chắc nên nói với mấy người bạn mạng của em là em đang yêu rồi.” Trần Việt nói, “Tài khoản của em lập từ hồi đại học, rất nhiều người đã theo dõi từ những ngày đầu.”

Tài khoản Nhĩ Đông Mộc Việt lúc đầu chỉ là để chia sẻ ảnh phong cảnh, sau này Trần Việt được gọi tới giúp đội bóng rổ của khoa cơ điện chụp ảnh, ảnh chụp được đăng lên mạng và nhận được một ít lượt thích. Sau đó, cậu chụp ảnh cho vài đàn chị khóa trên, rồi mới bắt đầu làm dịch vụ chụp ảnh theo yêu cầu.

Những người từng hợp tác với cậu không ai chê bai gì, người thì đẹp, nói năng dịu dàng, tay nghề chụp ảnh cũng tốt, lại còn biết nâng đỡ cảm xúc cho người khác, giá cả lại rẻ. Vì thế tài khoản Nhĩ Đông Mộc Việt bắt đầu tăng follow từ từ, đến nay đã có 220.000 người theo dõi.

Chu Chúc Tinh là người đã chứng kiến quá trình đó từ đầu đến cuối. Khi tài khoản ấy còn chưa tới trăm follow, anh đã âm thầm dùng tài khoản MoonBaby để đồng hành cùng Trần Việt.

“Em muốn nói thì nói đi, anh tôn trọng quyết định của em.” Chu Chúc Tinh nói.

Trần Việt gật đầu, cười nói: “Thật ra trước đây em từng thắc mắc, tại sao mấy cặp đôi yêu nhau lại thích khoe tình cảm lên mạng mỗi ngày. Giờ thì em hiểu rồi, bởi vì khi yêu một người và được người đó yêu lại, chỉ muốn để cả thế giới đều biết.”

Chu Chúc Tinh cực kỳ đồng cảm với điều này. Sau khi yêu Trần Việt, anh chỉ muốn mỗi ngày nhắc tên Trần Việt 10.086 lần trước mặt người khác. Giang Hữu Chi gọi anh là não yêu đương, không, não Trần Việt.

Mà Chu Chúc Tinh lại thấy cái biệt danh đó cũng khá được.

“Em cũng quen được vài người bạn trên mạng, trong đó có một người tên là MoonBaby. Hồi em còn rất ít fan, người đó đã theo dõi em rồi. Lúc đầu em còn tưởng đó là tài khoản ảo do Nhạc Nhạc hay anh Tầm mua cho mình, suốt ngày chỉ like với gửi mấy biểu cảm hệ thống.” Trần Việt kể, “Về sau có lần ăn Tết, người đó nhắn chúc mừng năm mới cho em, lúc ấy em mới biết đó không phải bot, mà là người thật đấy.”

Chu Chúc Tinh từng bị hiểu lầm là “bot”: …

Trần Việt ngồi dậy, lấy điện thoại, mở ứng dụng mạng xã hội, rồi mở khung chat với đối phương: “Lúc mới biết anh thích em, lòng em rất rối, không biết phải làm sao, thì chính người đó đã an ủi em.”

“Vậy à.” Chu Chúc Tinh liếc nhìn màn hình điện thoại, lại quay sang nhìn Trần Việt.

“Đúng đó, hơn nữa em thấy quan điểm về tình yêu của anh ấy rất giống anh luôn.” Trần Việt nói.

Chu Chúc Tinh không nhịn được bật cười: “À, thật sao.”

Trần Việt khẽ gật đầu.

“À đúng rồi, anh, biệt danh của anh là gì? Em cũng muốn theo dõi anh một chút.” Trần Việt nhớ lại lần trước Chu Chúc Tinh từng nói đã theo dõi tài khoản của mình, liền hỏi.

Động tác của Chu Chúc Tinh thoáng khựng lại một chút, trong đầu lướt qua không ít suy nghĩ. Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh trên gương mặt Trần Việt, anh hỏi: “Thật sự muốn biết à?”

Trần Việt gật đầu.

Chu Chúc Tinh đưa tay gãi mũi, với lấy điện thoại của mình trên bàn rồi đưa cho Trần Việt, “Em tự xem đi.”

“Ừm.” Trần Việt nhận lấy điện thoại, mở khoá bằng nhận diện khuôn mặt thành công.

Mật khẩu khoá màn hình của Chu Chúc Tinh đã nói cho Trần Việt biết ngay trong vài ngày đầu họ bắt đầu hẹn hò: 000921, là ngày đầu tiên anh gặp Trần Việt.

Hành động kiểm tra điện thoại như thế này, đối với Trần Việt vẫn còn khá mới mẻ. Có điều, trong điện thoại của Chu Chúc Tinh thật sự chẳng có gì cả. Trong WeChat ngoài các cộng sự công việc thì chẳng có ai khác, ngoại trừ lịch sử trò chuyện với Giang Hữu Chi, gần như không có đoạn chat nào tán gẫu với người khác. Trong danh sách bạn bè WeChat, người duy nhất được ghim trên đầu cũng là “Tiểu Nguyệt”.

“Ngoài cái này ra, em còn được xem cái gì nữa không?” Trần Việt không nhịn được mà hỏi.

Chu Chúc Tinh khẽ kéo nhẹ chỗ nối giữa cằm và cổ của Trần Việt, nghe thấy câu hỏi thì động tác hơi khựng lại một chút, rồi lại trở lại bình thường, “Em muốn xem gì cũng được.”

Được cho phép, Trần Việt mở Weibo của Chu Chúc Tinh ra đầu tiên, đập vào mắt là một ID mà cậu vô cùng quen thuộc — MoonBaby, theo dõi 1 người, có 89 người theo dõi, tổng cộng 195 bài đăng.

Hết chương 82

Bình Luận (0)
Comment