Chương 83
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
MoonBaby, bảo bối mặt trăng.
Chu Chúc Tinh dùng tài khoản này âm thầm đồng hành cùng mình từ những ngày là một blogger vô danh, không ai quan tâm, cho đến khi có được hơn 220.000 người theo dõi. Trần Việt nhìn chằm chằm vào ID ấy, mím môi lại, ngón tay khẽ động, ấn vào trang chủ của MoonBaby.
Tất cả các bài đăng trên Weibo ấy đều được thiết lập chế độ chỉ mình xem. Trần Việt gần như chưa từng thấy tài khoản này đăng gì bao giờ, thì ra tất cả đều đã bị ẩn đi.
Giống như tình cảm mà Chu Chúc Tinh bao năm qua vẫn luôn chôn sâu trong bóng tối.
Trần Việt kéo xuống đọc từng bài một, toàn bộ nội dung các bài đăng ấy đều xoay quanh cậu. Chu Chúc Tinh ghi lại số lượng người theo dõi của cậu theo từng giai đoạn, dùng giọng điệu khen ngợi trẻ con để khen những bức ảnh Trần Việt chụp đẹp, còn chụp lại từng lần Trần Việt trả lời bình luận hoặc trò chuyện với mình.
Trần Việt lặng lẽ đọc từng dòng một, còn Chu Chúc Tinh ở bên cạnh chăm chú quan sát biểu cảm của cậu. Trong lòng anh rất bất an, sợ rằng Trần Việt sẽ giận, giận anh đã lừa dối cậu. Thế nhưng, điều anh chờ đợi không phải là cơn giận của Trần Việt, mà là khoảnh khắc thấy cậu đưa tay lên lau mắt.
Chu Chúc Tinh nghiêng người nhìn kỹ hơn, phát hiện đôi mắt của Trần Việt đã hơi đỏ lên.
Anh nhẹ nhàng đưa ngón tay vẽ vòng tròn trên mí mắt trái của Trần Việt, “Đừng lấy tay dụi mắt.”
Trần Việt ngẩng đầu nhìn Chu Chúc Tinh, giọng mang chút hối hận: “Lẽ ra em phải sớm nghĩ ra rồi. Người gọi em là bé yêu, người gọi em là Tiểu Nguyệt, đều là anh. Sao em lại không đoán được MoonBaby là anh cơ chứ.”
Cậu hít mũi, nuốt xuống vị chua xót nghẹn ở cổ họng, “Anh ơi. cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã luôn ở bên em, dưới một thân phận khác.
Cảm ơn anh đã an ủi và động viên em trong những ngày khó khăn nhất.
Cảm ơn anh vì đã yêu em.
Càng nghĩ, mũi Trần Việt càng chua xót. Cậu đặt điện thoại xuống, không nhịn được mà ôm chầm lấy Chu Chúc Tinh: “Em yêu anh nhiều lắm.”
“Anh cũng yêu em nhiều lắm.” Chu Chúc Tinh nghiêng mặt, môi áp sát vào má Trần Việt, khẽ nói.
**
Sau khi đón Phạn Phạn từ nhà họ Trần về, hai người cũng đem theo cả đống quà sinh nhật về nhà. Chu Chúc Tinh gom những phong thư chúc mừng sinh nhật lại, bỏ vào một cái hộp, rồi đặt lên tủ đầu giường trong phòng ngủ, cạnh món quà thủ công có hình ngôi sao. Những món quà sinh nhật còn lại, anh cất vào két sắt trong phòng làm việc, một cái két mới mua, dung lượng rất lớn.
Sắp đến Tết, công ty bắt đầu bận rộn hơn.
Trần Việt vừa mới chuyển vào phòng ngủ của Chu Chúc Tinh, hai người mới ngủ chung được mấy hôm thì Chu Chúc Tinh đã phải đi công tác ở miền Nam gần một tuần.
Ngày trước khi đi công tác, hai người lại một lần nữa cùng nhau thẳng thắn đối mặt trong phòng tắm, giúp đỡ lẫn nhau hai lần. Chuyện này làm nhiều lần rồi, bây giờ Trần Việt cũng đã trở nên thuần thục và tự nhiên hơn nhiều, không còn lúng túng như lần đầu tiên nữa.
Hai người vẫn chưa tiến đến bước cuối cùng, lý do cũng có nhiều. Dạo này Chu Chúc Tinh quá bận, mỗi lần về đến nhà cũng gần mười hai giờ đêm rồi. Sau khi rửa mặt xong, anh chỉ ôm lấy Trần Việt, nói vài câu rồi đi ngủ. Trần Việt chỉ có thể tranh thủ lúc buổi trưa đến tập đoàn gặp anh, nhưng đôi khi Chu Chúc Tinh phải họp suốt cả buổi trưa, Trần Việt đợi hơn một tiếng mới gặp được người.
Ngoài ra, trong lòng Trần Việt vẫn có chút căng thẳng về chuyện ấy. Chu Chúc Tinh đã ám chỉ lẫn nói thẳng với cậu vài lần rằng anh sẽ không để cậu bị đau, còn nói rõ ràng cả tư thế nữa. Nhưng Trần Việt vẫn thấy sợ. Cậu chưa từng trải qua chuyện đó, lại càng sợ làm Chu Chúc Tinh bị chảy máu. Vậy nên sau khi Chu Chúc Tinh đi công tác, Trần Việt liền bắt đầu xem video hướng dẫn trên mạng, còn đặt mua cả dụng cụ và những món cần thiết.
Chỉ là một số video hướng dẫn quay khá phản cảm, thậm chí có phần bạo lực. Trần Việt mới xem vài phút đã cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn cau mày cố gắng xem hết những video còn lại.
Vừa mới xem xong video, Chu Chúc Tinh đã gọi video call tới. Trần Việt lập tức đóng tất cả các trang web rồi mới bấm nhận cuộc gọi.
Vừa kết nối video, Chu Chúc Tinh đã thấy gương mặt đỏ ửng bất thường của Trần Việt: “Bé yêu, em nóng à?”
Trần Việt thò đầu ra khỏi chăn, rồi kéo chăn xuống một chút: “Tại đắp chăn dày quá…”
Chu Chúc Tinh không nghi ngờ gì, liền chuyển sang những chuyện khác để nói.
Trần Việt cũng nhanh chóng nhập tâm vào cuộc trò chuyện, hoàn toàn quên mất những thứ vừa xem ban nãy. Hai người cứ thế trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi bên phía Chu Chúc Tinh có người đến cắt ngang, họ mới dừng cuộc gọi.
Thì ra gọi điện thoại dài như vậy lại có cảm giác dễ chịu thế này. Trần Việt vuốt vuốt chiếc điện thoại còn nóng ran trong tay, nhìn trần nhà, không kìm được mà bật cười. Cười vài tiếng rồi lại nhớ ra Chu Chúc Tinh còn mấy ngày nữa mới về, liền không nhịn được mà thở dài, lẩm bẩm: “Bao giờ anh mới về đây…”
Đã hơn mười hai tiếng kể từ khi Chu Chúc Tinh rời đi.
Trần Việt đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Sang ngày thứ hai sau khi Chu Chúc Tinh rời đi, Trần Việt ra ngoài làm việc.
Mấy hôm trước thời tiết khá ấm áp, Trần Việt cũng không ngờ hôm nay lại đột ngột giảm nhiệt, cứ thế mặc nguyên bộ đồ lạnh muốn về chầu ông bà mà ra khỏi nhà. Vừa bước chân ra khỏi cửa, cậu đã hối hận, nhưng địa điểm hẹn chụp khá xa, lại thêm tuyến đường đó thường xuyên tắc nghẽn, thế nên Trần Việt từ bỏ ý định quay về thay đồ, lái xe thẳng đến nơi đã hẹn.
Con đường trên cao đó lúc nào cũng tắc như điên. Trần Việt nhìn dòng xe phía trước nhích từng chút một, không khỏi nghĩ: May mà mình không quay về lấy đồ.
Khi chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến giờ hẹn, Trần Việt đã đến nơi. Đây là một khu du lịch, xung quanh gần như không có cửa tiệm nào. Trần Việt đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng ngồi xuống một tảng đá bên đường, lấy điện thoại ra báo cho Chu Chúc Tinh.
Y: Đã đến vị trí công tác!
Y: Tiểu Nguyệt hôm nay cũng sẽ chăm chỉ làm việc!
Chu Chúc Tinh rất bận mỗi khi làm việc, nên Trần Việt cũng không mong anh sẽ trả lời ngay. Cậu mở app xem video ngắn, lướt vài clip giết thời gian.
Chỉ còn một phút nữa đến giờ hẹn, cô gái hẹn chụp ảnh liên lạc với cậu:
Cuốn cuộn gà và dưa leo đỏ: Aaaa xin lỗi photo nha! Tôi đang kẹt giữa đường rồi, hình như phía trước xảy ra tai nạn, chắc còn phải mười mấy phút nữa mới đến được…
Cuốn cuộn gà và dưa leo đỏ: [hình ảnh]
Trần Việt nhấn mở, là một ảnh chụp màn hình bản đồ, con đường đỏ đậm đặc quánh, đủ thấy tắc đến mức nào.
Y: Không sao đâu, không gấp, chú ý an toàn là được rồi.
Sau khi nhận được hồi âm từ đối phương, Trần Việt gửi thêm một sticker dễ thương rồi nhét điện thoại vào túi.
Tuy nói là mười mấy phút, nhưng cuối cùng Trần Việt phải đợi gần bốn mươi phút. Hôm nay thời tiết rất lạnh, Trần Việt mừng vì mình mang theo khăn giấy, nếu không nước mũi chắc đã chảy tới cằm rồi.
Sau khi cô gái đến nơi, cả hai không nấn ná thêm, lập tức bắt đầu buổi chụp hình hôm nay.
Hôm nay cô gái cũng mặc rất phong phanh, có lúc khi chụp cô còn cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi một chiếc váy để tạo dáng. Trần Việt cũng không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng chụp xong rồi kiểm tra ảnh. Sau khi xác nhận đã ổn, cậu liền bảo cô mặc áo vào.
“Hôm nay lạnh quá trời luôn á.” Sau buổi chụp, cô gái quấn chặt áo quanh người, không nhịn được mà than.
Trần Việt nhét chặt tay trong túi, gật đầu: “Ừ, lạnh thật.”
Nghĩ đến việc Trần Việt đã phải đợi ngoài trời lạnh như thế suốt một thời gian dài, cô gái cảm thấy áy náy, lại nói lời xin lỗi một lần nữa, còn ngỏ ý muốn mời cậu một ly cà phê.
Trần Việt lắc đầu, mỉm cười: “Bạn đã nói xin lỗi mấy lần rồi ấy, không sao đâu mà. Với cả hôm nay chụp rất nhanh, hợp tác cũng ăn ý nữa, tuyệt vời lắm.”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Trần Việt, lại nhìn thấy nụ cười ấm áp trên khuôn mặt cậu, cô gái có chút đỏ mặt. Đột nhiên, cô chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón giữa của Trần Việt, không nhịn được mà hỏi: “Thầy ơi, anh có người yêu rồi à?”
Trần Việt gật đầu, nụ cười trên môi càng sâu hơn: “Ừm.”
Đẹp trai thế này, quả nhiên là hoa đã có chủ rồi. Trong lòng cô gái khẽ vỡ vụn một chút, nhưng vẫn nở nụ cười tươi, nói: “Vậy chúc anh và bạn gái mãi mãi bên nhau hạnh phúc nha!”
“Ừ, cảm ơn bạn nhiều.” Trần Việt cười đáp, “Nhưng mà không phải bạn gái, là bạn trai đó.”
Mắt cô gái trừng lớn, hơi khựng lại hai giây rồi lại tươi cười nói tiếp: “Vậy chúc thầy và bạn trai mãi mãi hạnh phúc, bên nhau dài lâu nha!”
“Cảm ơn bạn, thay anh ấy cảm ơn bạn luôn nhé.”
Hết chương 83