Chương 84
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Trần Việt không lái xe về nhà mà đến nhà của Tưởng Tùng Tầm, cùng anh ấy ăn một bữa trưa.
Tưởng Tùng Tầm chọn một quán ăn, phòng riêng đã hết, hai người đành tìm đại một bàn trống.
Mới vào quán chưa được bao lâu, Trần Việt đã hắt hơi hai cái, xì mũi một lần. Nhìn bộ đồ phong phanh trên người cậu, Tưởng Tùng Tầm không nhịn được cau mày: “Tiểu Việt Việt, Tiểu Chu tổng nhà cậu không có nhà là chẳng ai lo cho cậu luôn hả? Hôm nay trời hạ nhiệt đó, sao cậu mặc phong phanh thế?”
Trần Việt vuốt vuốt mũi: “Lúc sáng ra khỏi nhà em định quay lại thay đồ, nhưng không còn kịp nữa nên đi luôn.”
“Về nhà nhớ uống một gói thuốc cảm nhé, mặc thêm đồ vào.” Tưởng Tùng Tầm thở dài, nói.
Trần Việt gật đầu.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Tưởng Tùng Tầm kể về tình hình gần đây giữa anh với Đường Mịch. Trần Việt nhìn nụ cười không giấu nổi niềm vui và ánh mắt tràn đầy yêu thương của bạn mình, không khỏi thấy mừng thay cho anh ấy.
Theo lời kể, anh và Đường Mịch đã ra ngoài hẹn hò riêng vài lần, mỗi ngày đều nhắn tin, thỉnh thoảng gọi điện thoại dài, đang trong giai đoạn mập mờ tình cảm, chỉ còn thiếu một bước vén bức màn thôi là chính thức bên nhau.
“Anh tính rồi, đợi Mịch Mịch đi công tác về là anh sẽ tỏ tình trực tiếp.” Tưởng Tùng Tầm cười hề hề, “Tuy trong đầu anh đã có hai phương án rồi, nhưng Tiểu Việt Việt, cậu vẫn phải giúp anh góp ý. Tỏ tình đâu phải chuyện nhỏ.”
Thấy Tưởng Tùng Tầm hăng hái như vậy, Trần Việt khẽ cong mắt cười, gật đầu: “Được, em giúp anh lên kế hoạch.”
“Haizz, mới là ngày thứ hai Mịch Mịch đi vắng, anh nhớ cô ấy rồi.” Một giây trước còn tràn đầy khí thế, giây sau đã xụi như hoa thiếu nắng, Tưởng Tùng Tầm lại thở dài.
Nghe đến đây, Trần Việt bỗng nhớ đến Chu Chúc Tinh đang đi công tác cùng Đường Mịch, không nhịn được cũng thở dài theo, khẽ nói: “Em cũng nhớ anh ấy.”
Thấy Trần Việt đến cả cái cánh gà chiên yêu thích cũng chẳng buồn động vào, Tưởng Tùng Tầm liền nói: “Đúng là hai cái não yêu đương ngồi chung một bàn.”
“Não yêu đương thì sao, em là não Tinh Tinh.” Trần Việt lấy đũa chọc chọc cánh gà trong bát, “Còn anh là não chị Mịch.”
“Cậu chưa nghe người ta nói à? Hai cái não yêu đương thật lòng thì mới có thể bền lâu.” Tưởng Tùng Tầm nhìn Trần Việt một cái, rồi lại nhớ đến cách Chu Chúc Tinh đối xử với cậu, khẽ chậc lưỡi: “Chậc, anh Chu cũng là một não yêu chính hiệu, hai người chắc chắn sẽ gắn bó với nhau cả đời đấy.”
Trần Việt gật đầu, mỉm cười.
Bữa trưa cũng gần xong, Tưởng Tùng Tầm ngẩng đầu lên, khẽ “ơ” một tiếng. Trần Việt đang định hỏi có chuyện gì, cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt anh, động tác khựng lại.
Tưởng Tùng Tầm cúi đầu thấp xuống, khẽ nghiêng người lại gần Trần Việt, hạ giọng nói nhỏ: “Hai người nam ngồi đằng kia kìa, cái người mặc áo len trắng ấy, chính là Lương Nhu, người lần trước bị anh Chu phớt lờ đó.”
Trần Việt khẽ nhíu mày.
Cậu đương nhiên nhận ra người đó, kiếp trước cũng đã biết sơ về một vài chuyện của hắn, dĩ nhiên, cũng từng gặp mặt vài lần.
Lương Nhu ở kiếp trước, vào năm thứ hai sau khi Trần Việt và Chu Chúc Tinh kết hôn cũng đã kết hôn với tiểu thư con gái một ông sếp tổng lớn. Không phải vì tình yêu gì cả, mà bởi vì người cha đó có quyền, có tiền, có thế lực, ở thành phố A gần như có thể sánh ngang với nhà họ Chu. Kết hôn chưa bao lâu, cô gái ấy đã mang thai.
Vị thế của Lương Nhu theo đó cũng tăng lên không ít. Ở nhà họ Chu hắn không thể lật đổ được Chu Chúc Tinh, vậy nên hắn dựa vào sức người khác, từng bước từng bước leo lên.
Trần Việt cũng từng nói chuyện đôi ba câu với Lương Nhu. Lần thứ hai gặp mặt, người kia cười tươi bắt chuyện, còn gọi cậu là anh dâu. Trần Việt nhìn cái nụ cười giả trân của hắn, cười nhạt mà không đáp lại. Hắn ta thậm chí còn hỏi chuyện trên giường giữa cậu và Chu Chúc Tinh, câu hỏi quá vô duyên, Trần Việt không buồn tiếp chuyện.
Những lần sau đó, hắn vẫn giữ vẻ ngoài ngây thơ vô tội, dắt theo cô vợ đang mang thai đến nhà họ Chu ăn cơm. Nhưng Trần Việt luôn cảm thấy ánh mắt hắn cứ dừng lại trên người mình, khiến người ta vô cùng khó chịu.
Lương Nhu có khuôn mặt thanh tú, không giống cha Chu, mà giống mẹ hắn nhiều hơn.
Trần Việt nhìn Lương Nhu ở phía xa, sắc mặt hơi đổi.
Chỉ thấy người đàn ông ngồi đối diện Lương Nhu, sau khi Lương Nhu ăn xong, rất tự nhiên giúp hắn lau vết cơm dính nơi khóe miệng, lại còn véo nhẹ má hắn một cách cưng chiều.
Trần Việt trợn trừng hai mắt, chậm rãi quay đầu: “Hắn cong à?”
Nhìn thấy cảnh đó, Tưởng Tùng Tầm cũng hơi choáng váng, chẳng lẽ bên cạnh anh lại có nhiều trai cong đến thế?
“Chắc là anh em…” Tưởng Tùng Tầm vừa nói dứt câu, lại thấy người đàn ông kia ăn luôn thức ăn mà Lương Nhu đút, liền âm thầm đổi giọng: “Chắc là vậy đó”
Anh em kiểu gì mà đút nhau ăn thế kia?
Anh em kiểu gì mà lau miệng, véo má nhau như thế?
“Thảo nào…” Tưởng Tùng Tầm không nhịn được lẩm bẩm.
“Hửm?” Trần Việt nghiêng đầu.
“Thảo nào trước đây có người đẩy thuyền hắn với anh Chu…” Tưởng Tùng Tầm nói đến đây mới nhận ra người ngồi đối diện mình chính là Trần Việt, vội khựng lại giữa chừng.
Trần Việt nheo mắt lại: “Đẩy thuyền hắn với ai cơ?”
Tưởng Tùng Tầm ho nhẹ một tiếng, âm thầm tránh ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Trần Việt: “Cái này không phải do anh nói đâu nhé, anh chỉ là vô tình lướt thấy thôi. Người ta nói hắn với anh Chu nhìn hợp nhau lắm, đáng để đẩy thuyền, chứ anh thì chả hiểu nổi có gì để đẩy. Anh cũng không xem kỹ, thấy là lướt luôn.”
“Nhưng cũng có người nói, hắn từng mang đồ tặng cho anh Chu ấy lần, chỉ là anh Chu không thèm để ý thôi. À đúng rồi, còn có người nói ánh mắt hắn nhìn anh Chu cứ như rót đầy mật ngọt ấy. Mà anh cũng chả hiểu nổi, ánh mắt thì nhìn ra cái gì chứ. Dù sao thì lúc anh Chu khiến hắn mất mặt, vẫn có không ít người nói…”
Trần Việt không ngờ lại có chuyện như vậy, không nhịn được lắc đầu: “Hắn ta còn mặt mũi mà đem đồ tới tặng? Lại còn có người đẩy thuyền hai người họ nữa à?”
Cậu không phải vì ghen, mà là thấy ghê tởm thay cho bạn trai nhà mình, nghĩ đến việc Chu Chúc Tinh mà lại bị ghép cặp với loại người như Lương Nhu, cảm giác y như món cánh gà ngon lành trong bát vừa biến thành thứ gì đó không nuốt nổi.
Lại nhớ tới những ánh mắt mờ ám của Lương Nhu trong kiếp trước cùng những gì Tưởng Tùng Tầm vừa kể, Trần Việt cảm thấy buồn nôn, như thể muốn ói hết cơm vừa ăn.
“Đồ đàn ông lừa cưới thì bị sét đánh chết đi, không được chết tử tế!” Trần Việt giận dữ nói.
Tưởng Tùng Tầm lập tức đơ người, chớp mắt mấy cái, chẳng hiểu vụ đàn ông lừa cưới có liên quan gì đến Lương Nhu.
Đồ ăn vẫn còn khá nhiều, nhưng Trần Việt không còn tâm trạng ăn uống, đợi Tưởng Tùng Tầm ăn xong, hai người liền rời khỏi quán.
Mới đi được vài bước, lại vô tình gặp một người quen.
“Tiểu Việt? Tùng Tầm?” Viên Lâm nhìn thấy hai người, ánh mắt sáng lên trong chốc lát, rồi dừng lại trên người Trần Việt.
Từ sau lần đi triển lãm mỹ thuật cùng Viên Lâm, Trần Việt cũng không gặp lại anh ta lần nào nữa. Mấy ngày trước Tết dương lịch, Viên Lâm từng mời Trần Việt đi chơi, nhưng lúc đó cậu đang bận chuẩn bị quà sinh nhật cho Chu Chúc Tinh nên đã khéo léo từ chối.
“Anh Viên? Anh làm gì ở đây vậy?” Trần Việt hỏi.
Viên Lâm mỉm cười: “Một người bạn hẹn anh đến ăn cơm.”
“Ồ, vậy bọn em không làm phiền nữa.” Trần Việt gật đầu đáp.
“À đúng rồi,” Viên Lâm như nhớ ra gì đó, “Ban đầu định nhắn hỏi em trên WeChat, giờ gặp luôn thì tiện. Thứ bảy tuần sau em có rảnh không? Tiểu Ngọc tổ chức một buổi tụ họp nhỏ, nói là muốn mọi người gặp gỡ một chút. Em cũng có thể dắt theo… bạn đời của mình đến.” Nói đến đây, ánh mắt của Viên Lâm dừng lại trên chiếc nhẫn ở ngón giữa của Trần Việt, giọng cũng khẽ hơn vài phần.
Trần Việt gật đầu: “Được ạ, mấy hôm nay anh ấy đi công tác, vài ngày nữa sẽ về, chắc kịp tham dự.”
Nụ cười trên mặt Viên Lâm nhạt đi một chút: “Vậy anh đi trước nhé, hẹn gặp em thứ Bảy tới.”
“Vâng, hẹn gặp lại anh thứ Bảy.” Trần Việt vẫy tay chào tạm biệt.
Hết chương 84