Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 85

Chương 85

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Tạm biệt Tưởng Tùng Tầm xong, Trần Việt liền đi về nhà. Trần Phạn Phạn chạy ra đón cậu, quấn lấy chân như mọi khi. Trần Việt ngồi xổm xuống, bế Trần Phạn Phạn lên rồi không nhịn được mà nói: “Phạn Phạn, hình như con lại mập lên chút rồi đó”

Phạn Phạn quay đầu đi, không buồn nghe Trần Việt nói.

“Haizz, cha Chu của con không ở nhà, ba cũng nhớ ảnh quá trời.” Trần Việt vùi mặt vào lưng của Phạn Phạn, không nhịn được mà dụi dụi.

Phạn Phạn nghe những lời sến súa này liền không chịu nổi, đạp chân một cái, nhảy khỏi vòng tay của Trần Việt, chạy ra chỗ khác chơi một mình.

Trần Việt nhìn Phạn Phạn chơi một lúc, sau đó xách túi vào phòng ngủ của mình. Tuy bây giờ cậu ngủ cùng Chu Chúc Tinh trong phòng anh, nhưng “nơi làm việc” vẫn đặt ở phòng ngủ cũ.

Đêm đầu tiên Chu Chúc Tinh đi công tác, Trần Việt không về phòng mình ngủ, mà nằm trên giường của anh, ôm chăn còn vương mùi hương quen thuộc, từ từ thiếp đi.

Ở bên nhau lâu ngày, Trần Việt chợt cảm thấy một chút cô đơn khi đối phương vắng mặt. Cậu lau lau mũi một cái, vừa định mở máy tính lên để bắt đầu chỉnh ảnh, điện thoại liền rung lên hai cái.

Trần Việt mở ra xem—

Z: Sáng nay bận suốt, không kịp trả lời tin nhắn.

Z: Bé ngoan chăm chỉ làm việc, đáng được khen.

Z: Hôm nay thành phố A trở lạnh, nhớ mặc ấm khi ra ngoài.

Z: Trưa nay nhìn em ăn ngon ghê.

Z: [mèo con lăn lộn]

Toàn bộ những tin nhắn Trần Việt gửi, Chu Chúc Tinh đều trả lời lại từng cái một, không sót câu nào. Trần Việt nhìn hàng loạt tin nhắn dài đầy quan tâm từ anh, cảm giác buồn bã trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.

Y: Anh ăn cơm chưa đó.

Z: Vừa làm việc xong, đang chuẩn bị đi ăn.

Z: Có muốn gọi video không?

Thấy câu này, Trần Việt lập tức trả lời bằng một chữ “Muốn”.

Ngay giây sau, cuộc gọi video từ Chu Chúc Tinh liền tới.

Trần Việt ấn nút nhận cuộc gọi.

Chu Chúc Tinh đang ngồi trong xe, trong xe còn có ba người khác.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trần Việt xuất hiện trong màn hình, biểu cảm trên mặt Chu Chúc Tinh dịu đi rõ rệt, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và cưng chiều.

Trong chiếc xe rộng rãi ấy, ba người đồng nghiệp còn lại đều nghe thấy cấp trên của mình đột nhiên dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn bình thường không biết bao nhiêu lần gọi một tiếng: “Bé yêu.”

Hai người trò chuyện suốt cả quãng đường, đến tận khi Chu Chúc Tinh vào nhà hàng cũng không tắt máy. Anh không muốn cúp máy, Trần Việt cũng không muốn, thế là Chu Chúc Tinh vừa ăn cơm vừa mở camera, còn Trần Việt cũng không rảnh tay, bật máy tính lên, tải toàn bộ ảnh chụp hôm nay vào.

Cuộc gọi video đó kéo dài hơn hai tiếng, mãi đến khi điện thoại của Chu Chúc Tinh báo pin yếu, hai người mới miễn cưỡng cúp máy. Khi xe đi ngang một cửa hàng thú nhồi bông, một trợ lý trong xe bỗng lên tiếng, nói muốn vào xem thử để mua một con tặng bạn gái mình.

Nghĩ đến đám thú nhồi bông ở đầu giường của Trần Việt, Chu Chúc Tinh trầm mặc ba giây, rồi cũng theo trợ lý bước vào cửa hàng. Anh đi một vòng quanh, cuối cùng tìm được ba con thú mình muốn, một con thú nhồi hình mặt trăng, một con hình ngôi sao và một con mặt trăng ôm lấy ngôi sao. Xách theo ba con thú đi ra khỏi cửa hàng, Chu Chúc Tinh không nhịn được mà tưởng tượng ra vẻ mặt của Trần Việt khi thấy món quà, khóe môi anh bất giác cong lên, ánh mắt cũng ngập tràn ý cười.

Anh không nhịn được nghĩ, chỉ còn hai ngày nữa thôi, chuyến công tác này cũng sẽ kết thúc.

Chu Chúc Tinh quyết định giấu Trần Việt chuyện mình sẽ về sớm, muốn tặng cậu một bất ngờ nho nhỏ.

Trợ lý đi sau nhìn thấy ông chủ nhà mình tươi cười rạng rỡ, không nhịn được cảm thán trong lòng — Tình cảm của sếp và người yêu thật sự quá tốt!

**

Có lẽ vì hôm trước đứng ngoài trời lạnh quá lâu, tối lại quên uống thuốc cảm, sáng hôm sau Trần Việt thức dậy thì đầu óc choáng váng, mũi nghẹt, họng đau rát không chịu nổi.

Gần đây dịch cúm A khá nghiêm trọng, cũng không biết có phải hôm qua ra ngoài không đeo khẩu trang nên mới nhiễm hay không.

Trần Việt đưa tay ra khỏi chăn sờ trán, thấy có hơi nóng.

Cậu chật vật bò dậy khỏi ổ chăn, cho Phạn Phạn ăn xong rồi lấy hộp thuốc quay lại phòng ngủ.

Đo nhiệt độ thì 38,1 độ.

Cậu không có khẩu vị, cũng không có sức dậy khỏi giường, chỉ với tay lấy điện thoại, gửi một tin nhắn “chào buổi sáng” cho Chu Chúc Tinh, sau đó mở ứng dụng nghe nhạc, phát danh sách ngẫu nhiên.

Cậu nhắm mắt lại, trong lòng thầm may mắn vì hôm qua đã cố gắng sửa xong loạt ảnh, nếu không chắc lại trì hoãn cả tuần.

Danh sách nhạc phát ngẫu nhiên, chẳng biết thế nào lại phát đến bài Bỗng Nhiên ở giữa của Mạc Văn Úy.

Trần Việt là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, nhưng Diệp Dư Xu và Trần Tuấn Anh không hề nuông chiều cậu. Ngược lại, cậu là người khá độc lập, nhất là khi ốm đau bệnh tật, cậu không hề ỷ lại vào ba mẹ. Những năm đại học, mỗi lần ốm, Trần Việt đều không nói với ba mẹ. Lần nặng nhất là kỳ thi cuối kỳ học kỳ hai năm hai, cậu sốt gần 40 độ, ăn gì cũng ói, tiêu chảy, phải nằm viện truyền dịch suốt năm ngày.

Người trưởng thành ốm đau là chuyện bình thường, một mình chịu đựng cũng là chuyện bình thường. Nhưng ngay lúc này đây, Trần Việt không kìm được mà nghĩ tới Chu Chúc Tinh. Cậu bất chợt nhớ lại lần mình sốt cao ấy, khi nằm viện truyền nước, bạn cùng phòng thay phiên nhau đến trông. Cạnh giường cậu có một cô gái cũng đang truyền dịch, đã ba ngày liên tiếp.

Thấy cô gái chỉ có một mình, Trần Việt cũng để ý chăm sóc đôi chút, lúc cô ngủ quên mà cần thay thuốc, cậu gọi y tá giúp cô. Ngày thứ ba, Trần Việt đang ngồi nói chuyện với bạn cùng phòng, liếc mắt thấy một người đàn ông dừng lại trước mặt cô gái.

Cậu nghe thấy giọng cô gái không giấu nổi niềm vui sướng: “Anh tới rồi à?!”

Cậu nhìn thấy trên gương mặt cô gái hiện lên nụ cười đầy ngạc nhiên, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống. Chàng trai ôm chặt lấy cô, lắng nghe cô gái lặp đi lặp lại câu: “Nhớ anh quá.”

“Đừng khóc nữa, mau khỏi bệnh đi, anh sẽ dẫn em đi ăn món ngon.”

“Em… em không thể ngừng được…”

Về sau cậu mới biết, cô gái mới đi làm chưa bao lâu, còn chàng trai thì làm việc ở một nơi rất xa. Cả hai đều không dư dả gì, là một cặp yêu xa. Ban đầu cô gái không muốn để chàng trai biết chuyện, sợ anh lo lắng cho mình. Không ngờ chàng trai lại ngồi suốt một ngày một đêm trên ghế cứng chỉ để đến gặp cô.

Những lúc yếu đuối nhất, người ta luôn nghĩ đến người mình yêu thương. Khi thấy người ấy xuất hiện ngay trước mặt, nước mắt làm sao có thể kìm được. Biết người mình yêu đang bệnh, còn bản thân thì ở nơi xa xôi ngàn dặm, nên buông bỏ mọi thứ, bắt chuyến tàu sớm nhất để đến bên cô.

Trần Việt ngồi một bên, thật lòng chúc cho họ mãi mãi hạnh phúc.

Khi yêu rồi, Trần Việt mới nhận ra bản thân cũng có chút “đa cảm”. Ví dụ như bây giờ, cậu cuộn mình trong chăn, ôm lấy con thú nhồi bông, hít lấy hương quen thuộc trên chăn, không kìm được mà quấn chặt hơn, như thể đang được Chu Chúc Tinh ôm vào lòng.

Bài hát vẫn đang phát:

“……

Anh lại nghĩ đến em,

Rồi lại nghĩ đến chính mình,

Tại sao anh luôn nhớ em vào những lúc yếu đuối nhất,

Anh hiểu rõ mình quá không buông nổi tình yêu em trao,

Quá quen thuộc với sự quan tâm của em, không thể tách rời,

Nhớ em là niềm an ủi hay nỗi đau?

Và giờ đây, cho dù kim đồng hồ có ngừng quay,

Cho dù cuộc đời có như bụi trần chẳng thể phân lìa,

Chúng ta có lẽ lại càng tin vào tình yêu hơn

……”

Đúng như lời bài hát, vào những lúc vô cùng yếu đuối, Trần Việt không thể ngăn mình nhớ đến Chu Chúc Tinh, hết lần này đến lần khác.

Hết chương 85

Bình Luận (0)
Comment