Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 86

Chương 86

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Trần Việt mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, liền cảm nhận được một sinh vật ấm áp đang chen vào chăn mình. Cái đuôi mềm mại lông xù cọ cọ vào má cậu. Trần Việt hé mở mắt, nhìn thấy Trần Phạn Phạn đang muốn chui vào chăn của mình.

Dường như nhận ra Trần Việt đang không thoải mái, Trần Phạn Phạn rất ngoan ngoãn đổi sang một tư thế dễ chịu hơn, sau đó nằm yên cạnh Trần Việt, lặng lẽ ở bên cậu.

Trần Việt đặt cằm lên người Trần Phạn Phạn, lại nhắm mắt lại: “Phạn Phạn ngoan thật.”

Trần Phạn Phạn “meo” một tiếng, nằm trên giường yên tĩnh bên cạnh Trần Việt.

Trong điện thoại, bài hát này nối tiếp bài hát kia. Gần trưa rồi, Trần Việt cố gắng thuyết phục bản thân, khó khăn lắm mới rời khỏi chăn được. Cậu đặt một phần cháo kê giao tận nơi, uống được một nửa, sau đó dán miếng hạ sốt lên trán, uống thuốc hạ sốt.

Làm xong hết mọi thứ, cậu lại mở điện thoại, gửi cho Chu Chúc Tinh mấy tin nhắn:

Y: Em đi ngủ trưa đây anh, nhớ ăn cơm trưa đó nha.

Y: Không được bỏ bữa đâu đó!

Y: Dạo này trời lạnh, nhớ dán thêm mấy miếng giữ nhiệt nhé.

Y: [Mèo nhớ anh]

Y: Nhớ anh rồi.

Đã hai ngày chưa được ôm hôn Chu Chúc Tinh, Trần Việt thở dài, lại mở khung trò chuyện với chị gái nhỏ hôm qua đã hẹn chụp ảnh, gửi cho chị ấy một bản ảnh.

Làm xong tất cả, Trần Việt lại chui về ổ chăn, cuộn mình thành một cục, nhắm mắt lại.

Giấc ngủ này kéo dài đến gần năm giờ chiều. Tỉnh dậy, người cậu đầm đìa mồ hôi. Trần Việt lau gò má đỏ bừng, xoa xoa cái mũi vẫn còn nghẹt, cầm điện thoại lên, gần như phản xạ mở ngay WeChat.

Chu Chúc Tinh đã gửi không ít tin nhắn:

Z: Anh cũng rất nhớ em, Tiểu Nguyệt của anh.

Z: [hình ảnh]

Z: Bữa trưa hôm nay.

Z: Ngủ đi, tỉnh rồi báo anh một tiếng nhé.

Z: Có phải hôm qua bị lạnh rồi không?

Z: Vẫn chưa tỉnh à bé yêu?

Z: Dậy rồi thì nhắn cho anh một tiếng nhé, bé yêu.

Trần Việt nhìn những tin nhắn Chu Chúc Tinh gửi đến, nở nụ cười.

Y: Em vừa ngủ dậy nè, anh ơi.

Ngay giây tiếp theo, cuộc gọi video từ Chu Chúc Tinh gọi đến.

**

Lần công tác này, mọi việc tiến hành rất suôn sẻ, hợp đồng đã ký xong, chỉ còn buổi xã giao tối nay nữa là xong. Sáng mai Chu Chúc Tinh có thể bắt chuyến bay sớm nhất để trở về thành phố A, chỉ mất hai ba tiếng là có thể gặp được Trần Việt rồi.

Bận rộn xong lúc giữa trưa thì đã gần hai giờ chiều. Chu Chúc Tinh đi ăn trưa cùng với Đường Mịch và vài người nữa.

Ăn uống gần xong, Chu Chúc Tinh ra ngoài hít thở chút không khí. Khi đang đứng trước cửa sổ thì nghe thấy Đường Mịch đang gọi điện cho Tưởng Tùng Tầm. Đường Mịch không đeo tai nghe, chọn một góc hơi khuất để nói chuyện với đối phương.

Không phải Chu Chúc Tinh cố ý nghe trộm, chỉ là giọng của Tưởng Tùng Tầm quá lớn, cách vài bước vẫn có thể nghe rõ được giọng từ đầu dây bên kia.

Anh vốn không có ý nghe, liền quay người định trở về phòng riêng.

Ngay lúc ấy, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Tưởng Tùng Tầm: “Bên em có lạnh không? Thành phố A mấy ngày nay lạnh lắm, hôm qua còn siêu lạnh nữa, đi ăn với Tiểu Việt Việt, cậu ấy mặc ít lắm, cứ hắt hơi mãi, anh bảo cậu ấy uống thuốc cảm mà không biết có uống không. Mịch Mịch, nếu em thấy lạnh trong người, nhất định tối phải uống thuốc đấy, đừng bị ốm nữa nhé, dạo này cúm đang nhiều lắm.”

Bước chân của Chu Chúc Tinh chợt khựng lại.

Về lại phòng riêng, anh lập tức nhắn cho Trần Việt một tin nhắn: “Có phải hôm qua bị lạnh rồi không?”

Trần Việt không trả lời, có lẽ đang ngủ.

Một tiếng sau, Trần Việt vẫn chưa hồi âm.

Chu Chúc Tinh nhìn khung trò chuyện trống rỗng, nhíu mày. Trần Việt chưa bao giờ ngủ trưa quá lâu, bình thường chỉ hai tiếng đổ lại, lâu lắm thì ba tiếng. Nhưng lần này ngủ mãi chưa tỉnh, có lẽ là đang không khỏe.

Nghĩ vậy, Chu Chúc Tinh lại gửi thêm hai tin nhắn nữa, rồi ngồi trong khách sạn chờ Trần Việt hồi âm.

Gần năm giờ, cuối cùng Trần Việt cũng nhắn tin lại.

Không suy nghĩ nhiều, Chu Chúc Tinh lập tức gọi video cho cậu.

Không biết có phải do sốt mà đầu óc ngơ ngẩn hay không, Trần Việt vừa bắt máy xong mới phát hiện trên trán mình vẫn còn dán miếng hạ sốt. Cậu cuống quýt lấy tay che camera, rồi nhanh chóng bóc miếng dán đang gần khô kia ra, vội vàng chỉnh lại camera quay về mặt mình.

“……Không cần che đâu, anh thấy rồi, bé yêu.” Chu Chúc Tinh thở dài, nhẹ nhàng nói.

Nhìn gò má đỏ bừng của Trần Việt, lại nghĩ đến miếng hạ sốt khi nãy trên trán cậu, Chu Chúc Tinh cau mày: “Hôm qua ra ngoài bị lạnh phải không? Sốt bao nhiêu độ rồi?”

Thấy không thể giấu được nữa, Trần Việt hít mũi một cái, ngoan ngoãn trả lời: “Chắc là… hôm qua em mặc ít quá, 38 độ. Em ngủ một giấc toát mồ hôi nhiều lắm, đỡ nhiều rồi, chắc là hạ sốt rồi.”

Chu Chúc Tinh vẫn nhìn Trần Việt đầy xót xa.

Trần Việt nở một nụ cười: “Anh ơi, không cần lo cho em đâu, chỉ là bị bệnh chút xíu thôi mà, không có gì to tát cả. Chỉ là…”

“Chỉ là, em rất rất nhớ anh.” Trần Việt bỗng nhiên ghé sát màn hình, thì thầm.

Chu Chúc Tinh nhìn Trần Việt đột nhiên lại gần như thế, không kìm được đưa ngón tay chạm nhẹ vào đôi mắt to tròn kia qua màn hình, khẽ nói: “Anh cũng nhớ em.”

Trần Việt bị sốt, vậy mà anh lại không ở bên cạnh, không thể ở đó chăm sóc cậu ngay lập tức. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, trong lòng Chu Chúc Tinh đã cảm thấy như bị kim châm một cái, nhói nhói không yên.

“Bé yêu, anh sẽ về sớm thôi. Đợi anh, được không?” Chu Chúc Tinh dịu dàng nói.

Trần Việt gật đầu, “Em sẽ đợi anh quay về. Đừng vội, cứ làm xong việc rồi hãy về. Em cũng đỡ bệnh rồi.”

Hai người cúp máy. Chu Chúc Tinh không chần chừ lấy một giây, lập tức gọi cho Đường Mịch: “Giúp tôi đặt vé máy bay tối nay, chuyến sớm nhất có thể. Buổi tiệc tối nay tôi không đi nữa, tôi sẽ giải thích rõ với Tổng Giám đốc Cố.”

Đường Mịch ngẩn ra một lúc: “Vâng, tổng giám đốc Chu, tôi sẽ đặt ngay.”

Thế nhưng vé máy bay đi thành phố A tối nay đã hết sạch, chuyến sớm nhất cũng phải đến 5 giờ sáng mai. Không thể bay, Chu Chúc Tinh bèn mua vé tàu cao tốc. Từ thành phố C đến thành phố A mất sáu tiếng rưỡi.

Chuyến tàu sớm nhất là lúc hơn 5 giờ chiều. Chu Chúc Tinh nhìn đồng hồ, không hề do dự, lập tức thu dọn hành lý vốn gần như chưa mở ra, rồi lao nhanh đến nhà ga cao tốc.

Đúng giờ tan tầm, đường xá kẹt cứng, may mà khách sạn cách nhà ga không xa lắm.

Còn cách ga vài trăm mét, xe phía trước đã kẹt cứng không nhúc nhích. Thấy vậy, Chu Chúc Tinh lập tức xuống xe, kéo vali chạy thẳng vào nhà ga.

Còn chưa đầy ba phút, anh đã kịp ngồi lên chuyến tàu cao tốc đi thành phố A.

Sau khi gọi điện với Chu Chúc Tinh xong, Trần Việt cảm thấy mình đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn chẳng muốn ăn gì. Cậu lại dán miếng hạ sốt mới, ngồi trên sofa nhìn Trần Phạn Phạn chơi một lúc.

Chu Chúc Tinh cứ vài phút lại gửi tin nhắn cho cậu, Trần Việt cũng lần lượt trả lời từng tin một.

Cứ thế giết thời gian, đến nửa đêm rồi mà Trần Việt vẫn chưa thấy buồn ngủ, có lẽ vì ban ngày đã ngủ quá nhiều.

Cậu vừa xem phim, vừa trả lời tin nhắn của Chu Chúc Tinh.

Y: Sao còn chưa ngủ, anh ơi?

Z: Ừm, không ngủ được.

Z: Tối nay ăn gì chưa? Không được nói dối đấy.

Y: Chưa, em không thấy đói.

Z: Muốn ăn gì?

Trần Việt nghĩ một lúc cũng chẳng thấy thèm món nào. Chu Chúc Tinh bèn gửi vài cái tên món ăn, Trần Việt chọn một món mà mình thích nhất trong số đó.

Z: Được.

Trần Việt nhìn chữ “Được” này, trong lòng thầm đoán có phải Chu Chúc Tinh đang đặt đồ ăn cho mình không, liền vặn nhỏ âm lượng phim lại, lắng tai nghe động tĩnh ngoài cửa.

Hơn mười phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Chắc là đồ ăn anh ấy đặt đến rồi. Trần Việt vừa hô “Đến đây”, vừa bước ra mở cửa.

Cửa vừa mở, cậu sững người tại chỗ.

Trước cửa không phải là người giao đồ ăn nào cả, mà là Chu Chúc Tinh.

Trên người Chu Chúc Tinh vẫn còn mang theo hơi lạnh, không chớp mắt nhìn Trần Việt vừa mở cửa. Một tay anh nắm tay kéo vali, tay còn lại ôm trong lòng một hộp bánh bao tôm nóng hổi mà Trần Việt nói muốn ăn.

Hết chương 86

Bình Luận (0)
Comment