Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 88

Chương 88

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Chu Chúc Tinh vừa nhắm mắt chưa đến một phút đã ngủ say. Trần Việt thì chưa buồn ngủ, cứ thế nằm nghiêng, lặng lẽ nhìn gương mặt khi ngủ của Chu Chúc Tinh.

Nghe tiếng thở đều đặn của anh, Trần Việt bỗng cảm thấy vô cùng yên lòng. Cậu không nhịn được đưa tay ra, khẽ chạm đầu ngón tay vào mặt Chu Chúc Tinh, thấy đối phương không có phản ứng gì, liền cười trộm rồi lại nhẹ nhàng véo một cái nữa.

Có vẻ Chu Chúc Tinh thực sự rất mệt rồi. Trong mắt Trần Việt ánh lên vẻ xót xa. Hóa ra trước đây cậu không hiểu, mỗi lần ba đi tiệc tùng đến nửa đêm mới về, mẹ luôn ngồi bên lặng lẽ nhìn ông, trong mắt có thứ cảm xúc mà khi đó Trần Việt chẳng thể hiểu nổi.

Giờ đây khi đã nếm trải mùi vị của tình yêu, Trần Việt mới thấu, yêu một người là sẽ không kìm được mà xót xa vì họ.

Đèn ngủ vẫn còn sáng, Trần Việt cầm điện thoại lên, mở camera chụp lại gương mặt điển trai của Chu Chúc Tinh ở nhiều góc độ khác nhau. Nhìn loạt ảnh trong máy, Trần Việt mới tắt đèn ngủ, để mặc đầu óc nghĩ linh tinh một lúc, rồi từ từ nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thở của Chu Chúc Tinh mà chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Trần Việt và Chu Chúc Tinh cuộn mình ở nhà giết thời gian. Trần Việt đã gần hết sốt, chỉ là cảm lạnh nặng hơn, thỉnh thoảng lại rút vài tờ giấy lau mũi. Vì sợ lây cho Chu Chúc Tinh, cậu còn cố ý ngồi cách ra một chút, nhưng Chu Chúc Tinh lại bá đạo áp sát lại, giọng điệu đậm chất tổng tài nói rằng anh không sợ bị lây.

Thôi vậy, Trần Việt đành âm thầm cầu nguyện bệnh mau khỏi, uống thuốc còn chăm hơn cả lúc trước mỗi khi bị bệnh.

Do đang ốm, Trần Việt gọi điện báo với Tưởng Tùng Tầm là mấy hôm tới sẽ không đến Tầm Mịch nữa.

Qua điện thoại, Tưởng Tùng Tầm còn nghe rõ tiếng nghẹt mũi của Trần Việt, liền kêu lên: “Ông trời của anh ơi, sao mà nặng vậy rồi?”

Sau đó không quên dặn cậu uống nhiều nước nóng và nhớ uống thuốc đúng giờ, rồi cúp máy, nói là đi đón Đường Mịch ở sân bay.

Cả ngày hôm đó, Trần Việt và Chu Chúc Tinh cùng xem hai bộ phim, rồi lại chơi vài ván game. Chu Chúc Tinh không chỉ học giỏi làm tốt, ngay cả chơi game cũng giỏi, vị trí nào cũng chơi được. Trần Việt chơi hỗ trợ, Chu Chúc Tinh liền chơi xạ thủ, không chỉ nhường mạng mà khi Trần Việt hết năng lượng còn chủ động đánh bùa xanh cho cậu. Nhờ vậy mấy ván đó Trần Việt toàn được bạc hoặc vàng cho vị trí hỗ trợ. Trần Việt chơi pháp sư, Chu Chúc Tinh sẽ chơi đi rừng. Rừng bên kia cứ rình rập đường giữa để bắt Trần Việt, thế là Chu Chúc Tinh liền báo thù, cướp rừng bên kia, lại còn bắt chết đối phương vài lần.

Chơi game với Chu Chúc Tinh, lần đầu tiên Trần Việt cảm nhận được cái gọi là “đại thần gánh team” là cảm giác thế nào.

Chu Chúc Tinh ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng thì vui rộn ràng. Nghe Trần Việt cứ liên tục khen “giỏi quá!”, lại nhìn thấy nhân vật của Trần Việt điều khiển cứ bám theo mình trong game, Chu Chúc Tinh cảm thấy đánh game cũng có động lực hẳn ra. Hồi trước còn hỏi Giang Hữu Chi xin bí kíp chơi game, từ đó bắt đầu luyện tập, thỉnh thoảng còn kéo Giang Hữu Chi cùng chơi vài ván.

Giang Hữu Chi cũng rất vui lòng chơi game cùng Chu Chúc Tinh. Vì hạnh phúc của anh em, anh không chỉ đặc biệt dùng tài khoản phụ để chơi cùng, mà còn đảm nhiệm luôn vai trò “huấn luyện viên game”, gần như lần nào cũng bật mic hướng dẫn kỹ năng cho Chu Chúc Tinh.

Chu Chúc Tinh là người học giỏi, chỉ chơi chưa bao lâu đã bắt đầu thành thạo dần.

Ừm, sự chỉ dạy của Giang Hữu Chi không uổng phí, sự luyện tập của Chu Chúc Tinh cũng không uổng phí. Nghe những lời khen của Trần Việt, Chu Chúc Tinh cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác “nghìn vàng đổi một nụ cười của giai nhân” là như thế nào.

Sau một ngày ở nhà, Chu Chúc Tinh lại phải đi làm.

Khi Chu Chúc Tinh thức dậy, Trần Việt cũng đã tỉnh. Cậu cảm nhận được nụ hôn nhẹ rơi xuống trán mình trước khi Chu Chúc Tinh rời giường rời đi.

Sáng nay không cảm thấy quá buồn ngủ, Trần Việt dụi mắt ngồi dậy, cùng Chu Chúc Tinh vào nhà vệ sinh rửa mặt.

“Sao dậy sớm vậy? Anh đánh thức em à?” Chu Chúc Tinh hỏi.

Trần Việt lắc đầu: “Chỉ là không ngủ được thôi.”

Hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt trong phòng tắm, rõ ràng không gian không hề nhỏ, vậy mà lại cứ thích chen sát nhau.

Mãi cho đến khi Chu Chúc Tinh đi làm, trong lòng Trần Việt mới cảm thấy có chút trống vắng. Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa ra vào, cứ như thể nhìn chằm chằm đến mức tạo ra một cái lỗ vậy.

Dì Lữ đứng bên cạnh thấy cảnh tượng này, không nhịn được cảm thán: “Ôi trời, mấy ngày không gặp, tình cảm giữa cậu Trần và cậu Chu lại tốt hơn rồi.”

Dì Lữ mấy hôm trước xin nghỉ về quê, hôm nay mới quay lại. Vừa trở lại đã thấy quan hệ của hai vị chủ thân thiết như vậy, không nhịn được mà thốt lên.

Bị người khác nói vậy, Trần Việt có chút ngại ngùng, cúi đầu uống cháo.

Sau trận ốm lần này, Trần Việt cảm thấy mình như càng không rời nổi Chu Chúc Tinh nữa. Giống như sáng nay, ngay khoảnh khắc Chu Chúc Tinh rời khỏi giường, Trần Việt không nhịn được mà bước theo vào phòng tắm cùng anh. Chỉ khi ở bên cạnh Chu Chúc Tinh, cảm giác trống rỗng trong lòng cậu mới biến mất.

**

Cuối năm, các công ty lớn bắt đầu bước vào giai đoạn bận rộn.

Đúng vào thời điểm then chốt này, cha Chu không những không giúp được gì, mà còn mang đến phiền phức, ông để Lương Nhu vào làm ở Tập đoàn Chu thị, hơn nữa còn sắp xếp cho hắn một vị trí không tệ.

Chu Chúc Tinh cảm thấy đầu óc của ba mình chắc có vấn đề trong đầu thật rồi, sắp nghỉ Tết mà còn để một người có quan hệ vào công ty.

Kiếp trước, Lương Nhu cũng vào Chu thị tầm thời gian này. Sau khi thực tập xong không lâu, hắn tìm gặp cha Chu và thế là được sắp xếp vào công ty dưới trướng Chu thị.

Cũng chính vì lần vào làm đó, không bao lâu sau, nhờ một lần hợp tác với Tổng giám đốc Vương, hắn tiếp cận được tiểu thư nhà họ Vương.

Chỉ nghĩ đến mấy chuyện rắc rối đó thôi, đầu Chu Chúc Tinh đã bắt đầu đau nhức.

“Cốc!” Có người gõ cửa văn phòng.

Nghĩ đến người ngoài cửa là ai, Chu Chúc Tinh bất giác mỉm cười: “Vào đi.”

Trần Việt ló cái đầu nhỏ vào, vừa thấy Chu Chúc Tinh là mắt sáng rỡ lên, tay xách theo hộp giữ nhiệt, bước vào văn phòng.

Gần đây Trần Việt đã khỏi bệnh, lại bắt đầu mang cơm đến cho Chu Chúc Tinh. Tuy cơm ở nhà ăn Tập đoàn Chu thị không tệ, nhưng Trần Việt cứ nghĩ đến chuyện Chu Chúc Tinh có thể ăn uống qua loa, liền quyết định ngày nào cũng mang cơm trưa đến cho anh.

Khoảng thời gian này là lúc hiếm hoi trong ngày ở công ty mà Chu Chúc Tinh có thể hoàn toàn thư giãn. Anh có thể hôn Trần Việt trên ghế sofa, có thể gối đầu lên đùi cậu nghỉ một lát, cũng có thể tâm sự mọi chuyện với cậu.

Chu Chúc Tinh ôm lấy Trần Việt, nghịch ngợm ngón tay cậu, rồi kể chuyện về Lương Nhu.

Vừa nghe đến tên Lương Nhu, Trần Việt liền nhíu mày, kể lại chuyện mấy hôm trước gặp hắn ở nhà hàng.

Nghe xong, Chu Chúc Tinh bật cười khẩy: “Kiếp trước tiểu thư nhà họ Vương chính là bị hắn lừa. Đáng tiếc là đến khi sinh con xong mới nhận ra bộ mặt thật của Lương Nhu.”

“Kiếp này sẽ không để hắn đạt được mục đích nữa.”

Nghe Chu Chúc Tinh nói vậy, Trần Việt cũng thấy yên tâm phần nào. Cậu vốn có chút lo lắng tiểu thư nhà họ Vương ở kiếp này sẽ lại bị Lương Nhu dụ dỗ, nhưng xem ra Chu Chúc Tinh đã có cách xử lý.

“Mấy hôm nữa là thứ Bảy, anh Viên rủ tụi mình đi tụ họp. Em muốn giới thiệu anh với họ, được không anh?” Trần Việt chợt nhớ đến buổi gặp mặt sắp tới, liền hỏi.

Ánh mắt Chu Chúc Tinh lóe lên: “Được chứ, vừa hay, anh cũng muốn gặp lại ‘đàn anh Viên’ mà em hay nhắc đến.”

Hết chương 88

Bình Luận (0)
Comment