Chương 89
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
(*Chương này ở raw là chương 90. Chương 89 của là phần 1 phỏng vấn nhân vật chính, chương này Chan sẽ để vào phần ngoại truyện luôn. Nên sẽ đẩy chương chính truyện lên)
Tối thứ Bảy. Trần Việt và Chu Chúc Tinh còn kéo theo cả Tưởng Tùng Tầm cùng đến địa điểm đã hẹn. Khi họ đến nơi, Viên Lâm vừa mới đến, đang đứng đợi ở cửa. Nhìn thấy Trần Việt bước xuống xe, trên mặt anh nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó chưa kịp hoàn toàn nở rộ, Viên Lâm đã thấy Chu Chúc Tinh bước xuống theo sau.
“Đây là… đàn anh Chu? Lâu quá không gặp.” Nụ cười của Viên Lâm khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, chào hỏi cả ba người.
Chu Chúc Tinh nhìn bàn tay trái mà Viên Lâm đưa ra, cũng đưa tay trái ra bắt tay đối phương, vẻ mặt như cười mà không cười, “Lâu rồi không gặp.”
Sau khi buông tay ra, Chu Chúc Tinh liền tự nhiên dùng tay phải nắm lấy tay Trần Việt.
Ánh mắt của Viên Lâm rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của hai người họ.
Cảm nhận được ánh nhìn của Viên Lâm, Trần Việt mỉm cười lên tiếng: “Anh Viên, cho phép em giới thiệu một chút, anh ấy không chỉ là đàn anh Chu, mà còn là bạn đời hợp pháp của em.”
Trên gương mặt Viên Lâm tràn đầy sự kinh ngạc, ánh mắt cũng trở nên phức tạp hơn.
Chu Chúc Tinh nhìn lướt qua biểu cảm của Viên Lâm, rồi quay sang nhìn Trần Việt: “Chúng ta vào trong đi.”
Bốn người cùng bước vào phòng riêng. Trong đó còn có mấy anh chị khóa trên khác, đều là người quen của Trần Việt và Chu Chúc Tinh. Khi biết hai người họ đang quen nhau, ai nấy đều không hẹn mà cùng tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Hai người với tính cách hoàn toàn trái ngược, trong thời đại học gần như chẳng có giao tiếp gì, giờ đột nhiên nghe tin họ đã kết hôn, khiến ai cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì.
Cuối cùng là Tưởng Tùng Tầm lên tiếng trước: “Ôi chao, mấy người đừng không tin nha, đàn anh Chu cưng Tiểu Việt Việt lắm đó. Hai người bọn họ ngày nào cũng phát cơm chó trước mặt tôi, tôi phát ngán luôn rồi đây này.” Tuy Tưởng Tùng Tầm không học cùng viện với Trần Việt, nhưng đều là thành viên trong hội sinh viên, cũng quen biết với hai ba người trong phòng.
Nghe vậy, mấy người kia lại càng bất ngờ hơn. Chu Chúc Tinh là đàn anh khóa trên, không ai là không từng nghe danh, có người từng làm việc cùng anh trong hội sinh viên. Anh nổi tiếng là nghiêm khắc ít nói, chỉ cần lại gần thôi là đã cảm thấy không khí xung quanh lạnh hơn vài độ.
Cũng có người gan lớn hỏi một câu: “Đàn anh Chu với Trần Việt là sao mà đến với nhau vậy?”
Nghe câu hỏi đó, Trần Việt mỉm cười đáp: “Là anh ấy yêu em từ cái nhìn đầu tiên đó. Em cũng thích anh ấy, rồi hai đứa ở bên nhau thôi.”
Chu Chúc Tinh chỉ yên lặng lắng nghe Trần Việt nói, đợi cậu nói xong mới khẽ cười, tiếp lời: “Thích cậu ấy, đã dùng rất nhiều cách ngốc nghếch để khiến cậu ấy cũng thích lại mình. Sau đó cậu ấy bị sự ngốc nghếch của tôi làm cảm động, rồi đồng ý ở bên tôi.”
Nhìn Chu Chúc Tinh dùng ánh mắt dịu dàng đến vậy để nhìn một người, lại còn nói ra câu dài đầy cưng chiều như thế, những người có mặt trong phòng càng lúc càng mạnh dạn, bắt đầu hỏi han thêm về chi tiết chuyện yêu đương của hai người.
Gần như mỗi câu hỏi, Chu Chúc Tinh đều trả lời ít nhiều một hai câu.
Anh nói càng nhiều, Viên Lâm lại càng im lặng.
Anh ta ngồi chếch đối diện Trần Việt và Chu Chúc Tinh, nhìn Chu Chúc Tinh ánh mắt đầy ý cười hồi tưởng lại những kỷ niệm ngọt ngào giữa mình và Trần Việt, nhìn ánh mắt long lanh đầy yêu thương của Trần Việt chăm chú nhìn Chu Chúc Tinh, nhìn Chu Chúc Tinh lặng lẽ gắp thức ăn cho Trần Việt, nhìn Trần Việt sau khi nếm món ngon thì gắp một miếng đưa đến bên miệng đối phương, nhìn Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng đưa nước uống cho Trần Việt.
Hai người họ thể hiện không khác gì một cặp đôi đang chìm đắm trong tình yêu.
Trần Việt và Chu Chúc Tinh càng ngọt ngào bao nhiêu, rượu trong miệng Viên Lâm lại càng trở nên đắng chát bấy nhiêu.
Sau bữa ăn, cả nhóm lại rủ nhau đến KTV gần đó, bắt đầu vòng hai của buổi tối.
Có lẽ vì đã uống ít rượu, mọi người trong KTV cũng cởi mở hơn. Hai ba người ôm lấy micro vừa gào vừa hát như quỷ khóc sói tru. Tưởng Tùng Tầm cũng nằm trong số đó, chọn vài bài tình ca, liên tục hát ba bài liền. Trần Việt chỉ yên lặng dựa vào Chu Chúc Tinh, lấy điện thoại ra bật camera, quay lại cảnh Tưởng Tùng Tầm đang hát.
Hầu như ai cũng lên hát một bài. Lúc ăn cơm, mấy anh chị khóa trên còn ngại không dám chọc ghẹo Chu Chúc Tinh, nhưng ăn xong lại có rượu vào, không biết ai hô lên một câu “Đàn anh Chu cũng hát một bài đi!” thế là cả đám liền hùa theo.
Chu Chúc Tinh đón lấy micro giữa tiếng reo hò của mọi người, “Vậy tôi sẽ hát một bài.”
Anh chọn bài [Người tôi hoài niệm] của Tôn Yến Tư. Anh không nhìn lời bài hát, chỉ chăm chú nhìn Trần Việt, hát từng câu một cho đến hết bài.
Bốn phút bốn mươi chín giây, thời gian của một bài hát.
Vài năm trước, Chu Chúc Tinh từng ngồi ở hàng ghế cuối khán phòng, lặng lẽ nhìn Trần Việt trên sân khấu hát bài hát này.
Vài năm sau, Trần Việt ngồi trên ghế sofa ở KTV, nhìn Chu Chúc Tinh không xa, dịu dàng nhìn cậu, hát bài hát đó.
Thì ra một bài hát lại ngắn như vậy. Khi Chu Chúc Tinh quay về ngồi cạnh, Trần Việt vẫn còn ngẩn ngơ. Cậu nhìn anh, không kìm được hỏi: “Lúc đó, là vì ngồi dưới sân khấu nghe em hát bài này, nên sau này anh mới hay nghe nhạc Tôn Yến Tư, đúng không?”
Chu Chúc Tinh gật đầu, “Đúng.”
Có người khác lại bắt đầu cầm micro hát, hai người bọn họ ngồi trong góc, lặng lẽ trò chuyện như thể không có ai bên cạnh.
“Lúc đó em ở trên sân khấu, anh ở dưới, nghe em hát bài này, anh thấy rất tuyệt…” Chu Chúc Tinh nghiêng người lại gần Trần Việt, tiếp tục: “Hồi đó, tập đoàn xảy ra nhiều chuyện rối ren, thật ra anh chẳng có thời gian làm gì cả, nhưng anh vẫn nghĩ, muốn chạy đến nghe em hát. Anh nghĩ vậy, rồi đã làm thật.”
“Bốn phút bốn mươi chín giây, thời gian của bài hát này, là khoảng thời gian anh thấy nhẹ nhõm nhất trong cả giai đoạn đó. Anh cứ tự hỏi mãi, tại sao em luôn xuất hiện trước mắt anh, trong đầu anh, vào những lúc anh cảm thấy tồi tệ nhất, khiến anh cảm thấy… thật ra mọi chuyện cũng không đến nỗi quá tệ.”
Chu Chúc Tinh mỉm cười.
Trần Việt cứ thế yên lặng lắng nghe Chu Chúc Tinh nói, không lên tiếng. Đợi anh nói xong, cậu mới quay đầu nhìn sang Chu Chúc Tinh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh: “Sau này, chúng ta sửa sang tầng dưới thành một phòng karaoke nho nhỏ nhé, được không anh?”
“Được.” Chu Chúc Tinh không hề do dự, lập tức đồng ý.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển cả của Chu Chúc Tinh, Trần Việt hít một hơi thật sâu, có chút đáng thương nhìn anh: “Anh ơi, bây giờ em thật sự rất muốn hôn anh.”
Vẻ mặt nũng nịu đó khiến Chu Chúc Tinh bật cười: “Vậy chúng ta ra ngoài nhé?”
“Vâng.”
Hai người nói với Tưởng Tùng Tầm một tiếng, rồi lấy lý do “ra ngoài hít thở chút không khí” để rời khỏi phòng hát.
Họ nắm tay nhau đi đến một góc khuất, không nói lời nào, môi đã quấn lấy nhau.
Chu Chúc Tinh lúc hôn luôn thích ôm lấy mặt Trần Việt, bàn tay luôn dùng lực rất mạnh, như thể chỉ có như vậy anh mới xác định được Trần Việt thật sự thuộc về mình. Trần Việt cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì, thậm chí còn có phần thích.
Có tiếng bước chân vang lên. Tai Trần Việt rất thính, vừa nghe thấy đã muốn rời khỏi Chu Chúc Tinh, định kết thúc nụ hôn này.
Thế nhưng Chu Chúc Tinh lại dùng thêm chút lực, không để Trần Việt rút lui, thậm chí còn đưa lưỡi vào sâu hơn.
Trần Việt cảm thấy mặt mình nóng ran, chẳng còn để ý đến tiếng bước chân nữa, hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn sâu này.
Chu Chúc Tinh thì lại nghe rõ tiếng bước chân dừng lại, rồi nhanh chóng rời đi. Anh mở mắt, liếc mắt nhìn sang phía đó, thấy bóng người vừa rời đi, liền khẽ cười lạnh trong lòng, rồi lại nhắm mắt, tiếp tục chuyên tâm hôn lấy Tiểu Nguyệt của mình.
Hết chương 89