Chương 90
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
“Hình như anh không thích anh Viên Lâm lắm.” Nụ hôn vừa kết thúc, Trần Việt tựa người vào tường, Chu Chúc Tinh đang nhẹ nhàng m*t lên cổ cậu. Hơi thở cậu có chút không ổn định, giọng nói còn hơi run rẩy.
Nghe thấy câu đó, động tác trên miệng Chu Chúc Tinh có hơi mạnh hơn, nhưng vẫn cố giữ chừng mực, không muốn khiến Tiểu Nguyệt của mình bị đau. Vài giây trôi qua, ngay lúc Trần Việt nghĩ rằng Chu Chúc Tinh sẽ không trả lời, thì đối phương mở miệng: “tm, không thích.”
“Không thích em ở gần hắn như vậy, không thích bên cạnh em còn có người anh khác, không thích hắn cứ luôn ở cạnh em.” Chu Chúc Tinh buông cổ Trần Việt ra, nhẹ giọng nói bên tai cậu, giọng nói thậm chí có phần ấm ức.
Lần đầu tiên nghe Chu Chúc Tinh nói chuyện bằng giọng điệu như vậy, Trần Việt thấy có chút mới lạ. Nhưng sau cảm giác mới lạ đó là một nỗi áy náy và đau lòng dâng lên trong lòng. Chu Chúc Tinh là người hay giữ mọi chuyện trong lòng, nhưng từ khi hai người ở bên nhau, anh đã trở nên cởi mở hơn nhiều. Thế nhưng dùng giọng điệu uất ức thế này để bộc bạch nỗi lòng, đây là lần đầu tiên Trần Việt chứng kiến.
Cậu ôm lấy Chu Chúc Tinh, nhẹ giọng nói: “Em chỉ có một người anh là anh thôi.”
“Nếu anh không thích em gần anh ấy quá, thì em sẽ tránh xa anh ấy một chút, được không?” Trần Việt lại nói.
Chu Chúc Tinh gật đầu, khẽ đáp: “Được.” Nơi Trần Việt không nhìn thấy, anh ấy khẽ nở một nụ cười.
Nhóm người hát hò tới gần mười hai giờ đêm, Tưởng Tùng Tầm uống đến mức sắp say khướt. Nếu không phải Chu Chúc Tinh kéo lại, có lẽ anh ấy đã ôm chầm lấy Trần Việt vài lần rồi.
Lúc chia tay, Viên Lâm gọi Trần Việt lại. Anh ta đã uống vài ly, những tình cảm thường ngày giấu sâu trong lòng giờ đây hiện rõ hơn bao giờ hết dưới tác dụng của cồn. Trần Việt nhìn vào đôi mắt của anh ta, hơi sững lại, tay trái bị Chu Chúc Tinh nắm lấy. Cậu nghiêng đầu nhìn sang, Chu Chúc Tinh đang mỉm cười với cậu: “Sao vậy?”
Trần Việt siết chặt tay Chu Chúc Tinh: “Anh Viên Lâm có chuyện muốn nói với em. Anh đợi em một lát nhé.”
Chm.” Chu Chúc Tinh thả lỏng tay đang nắm Trần Việt ra, cảm giác khó chịu còn chưa kịp trỗi lên thì đã bị một nụ hôn nhẹ trên má của Trần Việt dập tắt. “Đừng suy nghĩ nhiều, anh yêu. Em quay lại ngay.”
Nói xong, Trần Việt buông tay Chu Chúc Tinh ra, mỉm cười với người vẫn đang ngẩn người kia, rồi quay người đi về phía Viên Lâm.
Viên Lâm nhìn trọn cảnh ấy trong mắt, trong lòng cảm thấy đắng chát, dường như nỗi đắng đó lan từ tim mà ra.
Trần Việt bước đến trước mặt Viên Lâm, nhìn thấy viền mắt anh ta đỏ hoe, khẽ mím môi: “Anh Viên Lâm.”
“Anh ấy đối xử với em rất tốt.” Im lặng vài giây, Viên Lâm bỗng mở lời: “Anh ấy rất yêu em, em cũng rất yêu anh ấy.”
Nghe câu đó, Trần Việt khẽ gật đầu, mỉm cười: “Không phải em đã sớm nói với anh rồi sao, anh ấy rất tốt. Kết hôn với anh ấy, em thực sự cảm thấy đó là một quyết định đúng đắn. Trong cuộc hôn nhân này, em rất hạnh phúc. Anh cũng thấy đấy, anh Viên, bọn em bây giờ đều sống rất tốt.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.” Viên Lâm cụp mắt xuống.
Dừng lại hai giây, anh ta lại ngẩng đầu, hít sâu một hơi, không biết có phải do men rượu hay không mà những cảm xúc bị kìm nén tận sâu trong tim lại trỗi dậy ngay lúc này: “Tiểu Việt, thật ra anh luôn cảm thấy mình rất yếu đuối. Yêu một người mà mãi không dám nói ra… Anh…”
“Anh Viên.” Trần Việt lần đầu tiên chủ động cắt ngang lời anh ta.
Cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhẹ giọng nói: “Có những lời, thật ra bây giờ đã không cần phải nói ra nữa rồi. Anh từng hỏi em thích kiểu người như thế nào, lúc đó em đã nói rằng, em thích người toàn tâm toàn ý đặt em lên hàng đầu, thứ em cần là sự thiên vị. Bây giờ em đã gặp được người đó rồi, không phải ngẫu nhiên, mà là định mệnh. Em và anh ấy, giữa bọn em như có một mối nhân duyên nào đó, dù có làm lại từ đầu, em vẫn sẽ yêu anh ấy.”
“Anh Viên, anh là một người rất tốt, đối xử tốt với bạn bè, với tất cả mọi người, sau này anh cũng sẽ gặp được một người rất tốt, một người phù hợp với anh.” Trần Việt tiếp tục nói: “Những chuyện tình cảm trong quá khứ ấy, bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Ai rồi cũng phải tiếp tục hướng về phía trước, đúng không?”
Viền mắt của Viên Lâm gần như đã đỏ rực, nhưng anh vẫn cố gắng nở một nụ cười: “Đúng vậy, ai cũng phải tiếp tục hướng về phía trước.”
**
Viên Lâm vẫn giữ nguyên tư thế ấy, nhìn theo bóng lưng Trần Việt rời đi, chạy về phía một người khác.
Anh nghĩ, bao nhiêu năm như vậy rồi, mình vẫn đến muộn một bước.
Anh nhìn thấy Trần Việt nghiêng đầu, nở nụ cười với Chu Chúc Tinh, bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu ấy. Khi đó, Trần Việt với đôi mắt cong cong nói với anh: “Chào đàn anh Viên, em là Trần Việt, cán bộ mới đến.”
Sau đó họ cùng làm việc, dần dần trở nên thân thiết. Viên Lâm hiểu rõ, trong lòng Trần Việt, anh chỉ là một người bạn, nếu đi xa hơn thì giống như người nhà. Mà người nhà thì không thể trở thành người hiểu, anh hiểu rõ điều đó. Trần Việt chưa từng có ý nghĩ yêu đương gì với anh cả.
Thế nhưng, trong lòng anh vẫn luôn giữ lại một chút hy vọng, hy vọng một ngày nào đó Trần Việt sẽ thích anh, dù chỉ một chút thôi. Viên Lâm luôn cho rằng, chỉ cần thời gian đủ lâu, chỉ cần mình kiên nhẫn chờ đợi, thì sẽ có thể dần dần chiếm lấy Trần Việt. Nhưng đối phương lại chưa từng cho anh cơ hội ấy.
Trần Việt giờ đã có bạn đời hợp pháp, vì người đó mà từ bỏ việc đi Anh.
Thì ra, khi Trần Việt yêu một người, trên mặt sẽ có biểu cảm như vậy, thẹn thùng, lại như đang nũng nịu. Đôi mắt ấy chỉ khi nhìn về người kia mới ngập tràn yêu thương.
Viên Lâm khẽ nhúc nhích, bước chân rẽ về hướng ngược lại với Trần Việt.
Màn độc diễn này, cuối cùng cũng đã hạ màn.
Trần Việt ngồi trong xe, bên cạnh là Chu Chúc Tinh, phía trước là tài xế thay lái và Tưởng Tùng Tầm.
Từ khi Trần Việt quay lại bên Chu Chúc Tinh sau cuộc nói chuyện với Viên Lâm, Chu Chúc Tinh vẫn im lặng, chỉ nắm tay cậu không nói một lời, cũng không nhìn cậu.
Trần Việt lén liếc hai người phía trước, rồi ghé sát tai Chu Chúc Tinh, khẽ nói: “Anh ơi, ra là anh là một vua dấm chua nhỏ đấy.”
Chu Chúc Tinh ngước mắt nhìn cậu, cũng thì thầm đáp lại: “Người của anh, sao lại không được ghen?”
Biểu cảm đáng yêu ấy khiến Trần Việt bật cười “phụt” một tiếng.
Chu Chúc Tinh lúc ghen thật sự rất khác biệt. Bình thường bên ngoài thì lạnh lùng, chẳng muốn nói nhiều một câu, vậy mà trước mặt Trần Việt lại biến thành một bình dấm nhỏ đáng thương, ấm ức thừa nhận mình đang ghen.
“Em đã nói với anh Viên Lâm…” Trần Việt ngừng lại, môi áp sát vào tai đối phương một giây, rồi nhanh chóng rời ra: “Em chỉ có một mình anh là anh thôi.”
Ánh mắt Chu Chúc Tinh thay đổi, không kìm được, muốn hôn Trần Việt ngay lúc đó.
Anh kéo áo khoác phủ lên đầu cả hai người, trong bóng tối, anh tìm được môi của Trần Việt, trao cho cậu một nụ hôn mang vị bia đọng lại.
Tưởng Tùng Tầm ngồi ghế phụ: …
Tài xế thay lái: Tôi không thấy gì cả.
Hết chương 90