Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 91

Chương 91

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau thứ Bảy, Chu Chúc Tinh lại bắt đầu bận rộn, còn Trần Việt thì rảnh rỗi, mỗi trưa đều chạy đến tập đoàn Chu thị mang cơm trưa tình yêu cho Chu Chúc Tinh. Liên tục mấy ngày như vậy, toàn bộ nhân viên trong tập đoàn đều biết người yêu của sếp là một người cực kỳ đẹp trai và có tính cách vô cùng dịu dàng.

Gần đây Giang Hữu Chi bận tới mức đầu bù tóc rối, giữa trưa vừa mới được nghỉ một chút lại phải nhìn Chu Chúc Tinh và Trần Việt thể hiện tình cảm, về nhà không nhịn được liền phàn nàn với Du Quân Hòa. Sau khi nghe chuyện, Du Quân Hòa như có điều gì đó suy nghĩ, ngày hôm sau, Giang Hữu Chi đã thấy Du Quân Hòa xách hộp cơm màu hồng xuất hiện ở sảnh tầng một của tập đoàn.

Thế là hay rồi, nhân viên tập đoàn không chỉ tám chuyện về Chu Chúc Tinh và Trần Việt, mà giờ còn bắt đầu tám sang Giang Hữu Chi và Du Quân Hòa.

Thấy trong nhóm trò chuyện lời đồn lan đến tận nhà bà ngoại, Giang Hữu Chi không nhịn được nữa, phải lên tiếng đính chính tin đồn.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Tôi vẫn đang ở đây, mọi người có thể bớt bớt lại được không?

Vừa gửi tin xong, một loạt dấu hỏi hiện lên màn hình như bão quét qua mắt Giang Hữu Chi.

Chưa đầy một giây sau, dòng chữ “Bạn đã bị Tháng Hai của Tháng Mười Hai chụt chụt chụt xóa khỏi nhóm chat” hiện lên.

Giang Hữu Chi trừng to mắt, thật vô lý hết sức!

Vì chuyện đưa cơm, Trần Việt và Du Quân Hòa cũng dần quen thân. Điều khiến Trần Việt thấy kỳ lạ là Du Quân Hòa hay mặc mấy bộ đồ phá cách, nhưng thực ra lại là người có tính cách hiền hòa, thậm chí còn hơi đảm đang. Cơm trưa mỗi ngày mang đến cho Giang Hữu Chi vậy mà đều là do cậu tự nấu.

Trần Việt đem chuyện này kể với Chu Chúc Tinh, nhưng Chu Chúc Tinh lại chẳng ngạc nhiên chút nào. Giang Hữu Chi sau khi nếm thử cơm của Du Quân Hòa thì càng thêm tin tưởng vào suy đoán “Du Quân Hòa chính là Hà Quân Du”, còn chủ động nhắc đến chuyện này với Chu Chúc Tinh.

Giang Hữu Chi từng ăn cơm Hà Quân Du nấu, không thể nào không nhận ra mùi vị cơm của Du Quân Hòa giống y hệt. Trong lòng hai người đều ít nhiều hiểu ra điều gì đó, nhưng đều lựa chọn không vạch trần.

Thế là mỗi ngày Trần Việt cứ nghe chút tám chuyện, thỉnh thoảng gặp Du Quân Hòa thì trò chuyện vài câu, hai người thậm chí còn kết bạn liên lạc với nhau. Buổi trưa ăn cơm cùng Chu Chúc Tinh trong công ty, nhìn Chu Chúc Tinh gối đầu lên đùi mình ngủ trưa một lát, buổi tối lại đi qua Tầm Mịch một vòng.

Những ngày có lịch chụp, Trần Việt sẽ không đến tìm Chu Chúc Tinh, mà mặc ấm đi làm, sau đó về nhà chỉnh sửa ảnh, lặng lẽ đợi Chu Chúc Tinh tan làm về nhà.

Khi Chu Chúc Tinh đi công tác, Trần Việt xem video hướng dẫn, những “dụng cụ” mà cậu đặt mua cũng đã về đến nơi. Đây là lần đầu tiên cậu mua gel bôi trơn và bao, không có kinh nghiệm nên mua luôn nguyên một hộp to. Mua xong nhìn cái hộp lớn ấy, Trần Việt hơi đỏ mặt, cất nó vào tận sâu trong tủ quần áo trong phòng ngủ.

Ngoài ra, ba con gấu bông Chu Chúc Tinh mang về từ chuyến công tác, gấu bông hình ngôi sao và hình mặt trăng được đặt hai bên giường của họ, còn gấu bông ngôi sao ôm mặt trăng thì được để cạnh nhà nhỏ của Trần Phạn Phạn. Trần Phạn Phạn rất thích gấu bông này, suốt ngày nhào lên nó rồi ôm lấy chơi không buông.

Trần Việt còn mua rất nhiều thứ trên mạng, toàn là đồ trang trí trong nhà. Cậu mua một bảng nỉ, dự định làm một bức tường ảnh, đặt ngay ở phòng khách, vừa vào cửa là có thể thấy được. Nhìn tấm bảng vẫn còn trống trơn, Trần Việt nghĩ không lâu nữa bức tường này sẽ được lấp đầy bởi những bức ảnh chụp chung giữa mình và Chu Chúc Tinh.

Ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, Trần Việt liền bắt đầu bày biện những món đồ nhỏ ấy. Cứ thế, cậu dần dần lấp đầy phòng ngủ của Chu Chúc Tinh, từ những mô hình nhỏ đến những mẫu lớn. Căn phòng vốn không có mấy hơi người giờ đã được biến thành một nơi ấm áp.

Mỗi ngày tan làm, Chu Chúc Tinh đều có thể nhìn thấy những thay đổi trong nhà. Có thể là một góc nào đó bỗng xuất hiện kệ để Shin Cậu bé bút chì, có thể là lọ hoa trên bàn đã được thay bằng một bó hoa tươi, hoặc có thể là trong phòng lại có thêm một mô hình mới.

Ngôi nhà thuộc về Trần Việt và Chu Chúc Tinh, cứ như vậy được từng chút từng chút lấp đầy bằng tình yêu.

Vài ngày trước kỳ nghỉ Tết, Chu Chúc Tinh dùng chút thủ đoạn khiến cuộc gặp đầu tiên giữa tiểu thư họ Vương và Lương Nhu không được như mong muốn của Lương Nhu. Chuyện Lương Nhu mập mờ với đàn ông cũng bị đưa đến tai cha Chu. Việc cả hai con trai đều là đồng tính đã trở thành cú sốc lớn đối với ông, khiến huyết áp tăng vọt, tức giận đến mức phải nhập viện.

Khác với kiếp trước, sau khi kết hôn với Chu Chúc Tinh được hai tháng, Trần Việt vẫn chưa một lần đến nhà họ Chu. Khi biết con mình kết hôn, cha Chu đã nổi trận lôi đình. Đến khi biết người kết hôn là một người đàn ông, ông càng tức giận đến mức uống mấy viên thuốc mà vẫn không kìm được, cuối cùng đuổi thẳng Chu Chúc Tinh đi.

Mẹ Chu từng khuyên bảo Chu Chúc Tinh hai lần, nhưng đối phương rất kiên định nói: “Cả đời này con chỉ cần em ấy.” Có lẽ vì trong lòng có phần áy náy với con trai, lần đầu tiên mẹ Chu không đứng về phía chồng, chỉ cố gắng thốt ra một câu: “Con hạnh phúc là được.”

Nhưng khi bà đề nghị Chu Chúc Tinh dẫn Trần Việt về nhà một chuyến, anh vẫn từ chối. Lúc đó anh và Trần Việt còn chưa thực sự ở bên nhau, cũng không muốn để Trần Việt thấy lại cảnh tượng lần đầu tiên đến nhà họ Chu ở kiếp trước. Cho đến tận bây giờ, cả cha mẹ Chu cũng chưa từng nhắc lại chuyện này.

Thực ra Chu Chúc Tinh hiểu rõ, chỉ vì vẫn còn Lương Nhu. Chừng nào trong người Lương Nhu vẫn mang dòng máu của cha Chu, ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ. Giống như kiếp trước, sau khi biết Chu Chúc Tinh kết hôn với đàn ông, cha Chu dần chuyển hướng sự chú ý sang Lương Nhu. Nhưng do Chu Chúc Tinh quá xuất sắc, ông cũng chẳng đấu lại. Về sau, Lương Nhu kết hôn với tiểu thư họ Vương và sinh được một đứa con trai, lúc đó cha Chu mới chính thức để Lương Nhu mang họ Chu.

Trong lòng cha Chu, ai có lợi cho ông ta, ai là con dao sắc bén nhất mà ông có thể dùng, thì ông ta mới thiên vị người đó. Còn tình cảm với ông ta chỉ là thứ hư vô mờ nhạt.

Trong thương trường đầy đấu đá và tranh đoạt, trái tim của Chu Chúc Tinh cũng trở nên dần tê dại. Khi còn nhỏ, anh từng sợ rằng mình sẽ trở thành một người giống như cha Chu là một thương nhân máu lạnh vô tình, trong mắt chỉ có lợi ích, hoàn toàn không có tình cảm.

Nhưng sau này anh gặp được Trần Việt, anh mới nhận ra, thì ra trong lòng mình không chỉ là một vùng hoang mạc, thì ra nó có thể biến thành một đồng cỏ xanh, có thể tràn đầy hoa thơm cỏ ngọt. Thì ra anh cũng có thể yêu một người, một người hoàn toàn khác biệt với mình, người khiến anh không kiềm được muốn biết về thói quen sinh hoạt của người đó, muốn từng chút một tiến lại gần người đó.

Một hòn đá khi được sưởi ấm, nhìn kỹ lại thì ra không phải đá, mà là một trái tim bị đóng băng. Khi lớp băng tan đi, trái tim ấy vẫn đang đập thình thịch.

Chu Chúc Tinh không muốn để Trần Việt hiểu về những trò tranh đấu trong thương trường, cũng không muốn đối phương bị cuốn vào những chuyện bẩn thỉu trong gia đình mình. Anh không muốn Tiểu Nguyệt của mình bị vấy bẩn. Mặt trăng, vốn nên thuần khiết không tì vết.

Không đến nhà họ Chu như ở kiếp trước, Trần Việt dù có chút thắc mắc nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Chu Chúc Tinh.

“Ba anh tức quá phải nhập viện rồi.” Chu Chúc Tinh ngồi trên sofa, nửa ôm Trần Việt trong lòng, kể lại chuyện của Lương Nhu.

Chưa để Trần Việt kịp phản ứng, anh đã nói tiếp: “Nhân dịp này, anh dẫn em đến bệnh viện gặp ba mẹ anh một chút, được không? Đời này, ông ấy còn chưa gặp được con dâu của mình đâu.”

“Hả?” Trần Việt chớp mắt, rồi khẽ gật đầu.

Hết chương 91

Bình Luận (0)
Comment