Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 92

Chương 92

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết, Chu Chúc Tinh liền cùng Trần Việt đến bệnh viện thăm cha Chu. Cha Chu đang nằm trên giường bệnh, mẹ Chu ngồi bên cạnh, cả hai đều không nói một lời. Chu Chúc Tinh dừng lại một giây trước cửa phòng, siết chặt tay Trần Việt, rồi đẩy cửa bước vào.

Mẹ Chu nhìn thấy Chu Chúc Tinh trước tiên, vẻ mặt vừa hiện lên chút vui mừng thì lập tức trở nên cứng đờ khi nhìn thấy Trần Việt đứng phía sau anh. Giây tiếp theo, bà vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa bên trán, gượng cười: “Đây là Tiểu Việt phải không?”

Cha Chu nằm trên giường bệnh, thấy Chu Chúc Tinh dẫn theo một người đàn ông, tức đến muốn mở miệng nói, nhưng lại cố nhịn, nhắm mắt không nói thêm gì.

“Chào dì ạ.” Trần Việt cũng nở một nụ cười.

Trước khi biết chuyện hồi nhỏ của Chu Chúc Tinh, kiếp trước Trần Việt và mẹ Chu vẫn xem như hòa thuận, ấn tượng về bà cũng không tệ. Ngoài những lúc phát bệnh thì không bình thường, những lúc khác bà luôn giữ vẻ dịu dàng, chẳng chủ động nói gì, cũng chẳng để bụng chuyện gì. So với cha Chu, Trần Việt vẫn thích ở cạnh mẹ Chu hơn.

Nhưng sau khi biết bà từng làm những chuyện đó với Chu Chúc Tinh, trong lòng Trần Việt bắt đầu thấy khó chịu, cũng nảy sinh một chút bất mãn với mẹ Chu.

“Ba con không sao đâu, bác sĩ nói là do tức giận quá, cần phải hạ hỏa thôi.” Mẹ Chu nói với Chu Chúc Tinh, lại liếc nhìn cha Chu đang nằm nhắm mắt trên giường bệnh, rồi lại nhìn sang Chu Chúc Tinh, như muốn nói gì đó mà lại ngập ngừng.

Làm mẹ con bao nhiêu năm, Chu Chúc Tinh dĩ nhiên hiểu bà muốn nói gì — ba con không muốn nhìn thấy hai đứa, tốt nhất là đi đi.

Anh gật đầu: “Nếu không sao thì con đi đây. À, đây là thực phẩm bổ dưỡng do Tiểu Việt mang đến cho ba, để ở đây cho ba bồi bổ. Con không xuất hiện trước mặt ông ấy nữa.”

Vừa nói, Chu Chúc Tinh vừa đặt hộp quà xuống đất.

Trần Việt cũng thuận miệng nói lời tạm biệt.

Thấy hai người rời đi, mẹ Chu lại liếc nhìn cha Chu, mím môi, rồi đẩy cửa phòng ra, định gọi Chu Chúc Tinh lại.

Nhưng khi đẩy cửa ra, không thấy bóng dáng Chu Chúc Tinh đâu, chỉ thấy Trần Việt đang đứng ở cửa. Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Việt quay đầu lại, thấy người đến là ai thì lễ phép mỉm cười: “Dì ạ.”

Mẹ Chu gật đầu: “Chúc Tinh đâu rồi?”

“Anh ấy đi vệ sinh rồi ạ, cháu đợi một lát. Dì có chuyện gì sao?” Trần Việt đáp.

Nghe vậy, mẹ Chu chỉ “ồ” một tiếng, rồi nói: “Không có gì…”

Hai người đứng cùng nhau lặng đi một lúc. Mẹ Chu không kìm được bắt đầu quan sát đối phương , Trần Việt có gương mặt rất ưa nhìn, từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào để chê.

Mẹ Chu mím môi, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Ở bên nhau rồi, có hạnh phúc không?”

Câu hỏi này có hơi đột ngột, nhưng Trần Việt vẫn gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Rất hạnh phúc. Anh ấy rất yêu cháu, cháu cũng rất yêu anh ấy.”

“Hôn nhân, chẳng phải nên là kết tinh của tình yêu hay sao?” Trần Việt nhìn mẹ Chu, nói: “Nếu giữa hai người không có tình yêu, vậy kết hôn để làm gì? Chỉ để nối dõi tông đường thôi sao? Không có tình yêu thì thật sự quá đau khổ. Nếu vì cố chấp theo đuổi tình yêu của một người không yêu mình mà đánh mất người thực sự yêu mình, vậy thì quá ngu ngốc rồi. Dì thấy có đúng không ạ?”

Mẹ Chu im lặng hai giây, ngập ngừng “ừm” một tiếng.

Nhìn vẻ mặt của mẹ Chu, Trần Việt thầm thở dài trong lòng.

“Trước đây không lâu là sinh nhật của anh.” Cậu chợt lên tiếng, mẹ Chu sững lại một chút, “Anh Hữu Chi nói với cháu, anh ấy đã rất lâu rồi không tổ chức sinh nhật. Sinh nhật là một ngày tốt lành, tại sao lại không thể mừng. Cháu thật sự không hiểu nổi, nên cháu muốn chuẩn bị cho anh ấy một bất ngờ sinh nhật thật tuyệt vời. Khoảnh khắc anh ấy nhận được món quà, trông cứ như một đứa trẻ, cháu rất vui, vui vì anh ấy thích món quà của cháu, nhưng cháu cũng rất buồn, rất xót xa, xót xa vì bao nhiêu năm qua, anh ấy chưa từng có một sinh nhật thực sự nào cả.”

Trần Việt hít một hơi sâu, nói tiếp: “Lần trước cháu dọn đồ trong thư phòng, tình cờ lật ra một cái ngăn kéo. Ở tận đáy ngăn kéo là một lá đơn xin học, thời gian là năm anh ấy học năm ba đại học. Quản lý một tập đoàn lớn như vậy thật sự rất vất vả. Ở độ tuổi hơn hai mươi, anh ấy từ bỏ ước mơ đi du học, từ bỏ ngôi trường đại học mà anh ấy yêu thích, từ bỏ cả cơ hội học lên cao, không chút do dự mà ở lại thành phố A.”

“Không ai từng hỏi anh ấy nghĩ gì, cũng chưa từng ai nghĩ đến việc anh ấy mệt mỏi ra sao. Anh ấy chỉ có thể không ngừng leo lên, không ngừng chứng minh với người khác rằng anh ấy có thể làm được.” Trần Việt hít mũi, giọng nghẹn lại, “Anh ấy không nói ra, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy, trong lòng anh ấy luôn giấu rất nhiều chuyện. Nhìn bên ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra lại vô cùng lương thiện. Rõ ràng đã 25 tuổi rồi, nhưng thật ra… vẫn chỉ là một đứa trẻ rất thiếu tình thương.”

Trần Việt cụp mắt xuống, khóe mắt đỏ lên, “Dì ơi, cháu nói những điều này không phải vì gì cả, cháu chỉ muốn nói rằng, Chu Chúc Tinh thật sự rất tuyệt. Anh ấy không phải là con trai của ai, không phải người thừa kế gì cả, không phải tổng giám đốc nào hết, bỏ hết những danh phận đó đi, anh ấy vẫn có thể làm tốt nhất.”

“Chắc không có người mẹ nào là không yêu con mình. Dù suốt bao năm qua có dùng sai cách, vẫn còn cơ hội để bù đắp.”

Nói xong những lời đó, mẹ Chu không đáp lại gì nữa, chỉ cúi đầu xuống, không thấy rõ vẻ mặt, cũng không biết đang nghĩ gì.

Chu Chúc Tinh bước ra từ góc hành lang, liếc nhìn mẹ mình đang cúi đầu, lại nhìn sang Trần Việt. Anh không hỏi gì cả, chỉ nắm lấy tay Trần Việt, để lại một câu: “Đi trước.”

Mẹ Chu vẫn không đáp lại.

Đợi đến khi hai người kia đi xa được mấy mét, bà mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe. Nhìn bóng lưng của họ, bà khựng lại một chút. Hai người tay trong tay, ai nhìn vào cũng thấy là một đôi rất xứng đôi.

Bóng lưng của Chu Chúc Tinh giờ đây đã cao lớn như thế rồi, từ một đứa trẻ tí hon ôm lấy chân bà ngày nào, giờ đã trở thành một chàng trai cao hơn mét tám. Trên khuôn mặt bao năm lạnh lùng ấy, nay cũng hiện rõ nét dịu dàng yêu thương.

Tựa như bao năm qua, bà chưa từng thực sự nhìn lại đứa con trai của mình.

Thật ra ban đầu, khi mang thai Chu Chúc Tinh, bà rất mong chờ đứa trẻ này ra đời. Đây là kết tinh tình yêu giữa bà và chồng, là báu vật nhỏ của gia đình. Thế nhưng hiện thực lại không như vậy. Đứa trẻ này, ngay từ lúc chào đời, đã giống như một sai lầm, một biểu tượng cho cả cuộc đời sai lầm của bà với cha Chu.

Bà nhớ lại sinh nhật cuối cùng từng tổ chức cho Chu Chúc Tinh, ánh mắt lạnh lẽo của nó, trên mặt còn hằn dấu tay, và câu nói sắc bén nhưng là sự thật mà nó buông ra. Có lẽ, chỉ khi Chu Chúc Tinh thực sự bắt đầu thất vọng, bà mới dần nhận ra lỗi sai của chính mình. Bà muốn bù đắp, nhưng lại không biết phải làm sao. Cả đời bà gần như chỉ xoay quanh cha Chu, còn đối với con trai, đối với những người khác, bà giống như một đứa trẻ không biết gì, chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Bà nhớ lại mỗi lần bệnh tình phát tác, Chu Chúc Tinh luôn là người ở bên cạnh, luôn bình tĩnh xử lý mọi tình huống, luôn ở lại bên bà cho đến khi bà hồi phục.

Chu Chúc Tinh là một người rất thông minh, dù không dựa vào gia đình, cũng có thể tự mình mở ra một con đường riêng. Từ bỏ lý tưởng, khi còn chưa đầy hai mươi lăm tuổi đã gánh vác trách nhiệm lớn trong tập đoàn Chu thị, có thể là vì muốn chứng minh bản thân, nhưng cũng còn một lý do khác mà bà đã hiểu rõ từ lâu.

Sau khi bà kết hôn với cha Chu, ông ấy đã dựa vào năng lực xuất sắc để nắm quyền điều hành tập đoàn của gia đình bà, rồi dần dần mở rộng quy mô. Tập đoàn Chu thị ngày nay không chỉ có công lao của cha Chu, mà còn là cả phần tài lực và nền tảng từ gia đình bà. Chu Chúc Tinh nhất định phải giành lại được tập đoàn Chu thị là vì không muốn cơ nghiệp bên nhà mẹ bị người ngoài cướp mất.

Sau này khi Chu Chúc Tinh lớn lên, bà bắt đầu cố gắng học cách quan tâm như những người mẹ khác, nhưng học mãi vẫn không tốt. Mỗi lần nhìn thấy sự lạnh nhạt trong câu trả lời của Chu Chúc Tinh, bà lại cảm thấy thất vọng. Nhưng nếu Chu Chúc Tinh thật sự lạnh nhạt, thì tại sao mỗi lần bà phát bệnh, nó lại luôn nắm chặt tay bà, không rời nửa bước mà chăm sóc bà?

Bà lại nghĩ đến những lời Trần Việt vừa nói, đưa tay lau nước mắt trên mặt, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng hai người khuất khỏi tầm mắt, trong lòng như có sóng to gió lớn nổi lên cuồn cuộn.

Hết chương 92

Bình Luận (0)
Comment