Cùng với tiếng quát, Húc Họa và Doanh Trì đồng thời xoay người, nhìn thấy ngoài cửa có một người tập tễnh đi tới… chính là Hướng Tiêu Qua!!!
Doanh Trì lập tức ý thức được điều bất thường, nhanh chóng bỏ ‘Công Đức Đan’ trong tay xuống, nhảy phắt ra đằng sau như vừa bị đạp trúng đuôi.
Húc Họa nhẹ giọng than thở:
“Phụ thân cần gì như vậy chứ.” Hướng Tiêu Qua đi lại chậm chạp, chân như rót chì, mỗi bước đi đều tốn cực kỳ nhiều sức.
Râu tóc ông run run, thật lâu sau mới cố hết sức mở miệng:
“Ngươi muốn làm gì?!” Ý cười trên mặt Húc Họa dẫn như ngọc chạm đá khắc tô điểm cho dung nhan, không còn ấm áp như trước đó, mà hiện ra một loại lạnh lùng đáng sợ. Nàng nhìn Doanh Trì, thong thả nói:
“Nuốt đi!” Doanh Trì làm gì dám nuốt nữa, là Ma tôn, trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, núi thây biển máu gì cũng đã gặp; nhưng lúc này hắn lại cảm thấy tim đập như trống chầu. Hắn không nói lời nào, định bỏ chạy có cờ, nhưng lại bị chân thân thánh kiếm của Húc Họa sau lưng cản đường.
Lưỡi kiếm khổng lồ vây chặt hắn và Hướng Tiêu Qua trong chính sảnh.
Doanh Trì rốt cuộc hỏi:
“Khôi thủ muốn thế nào?” Húc Họa nhặt ‘Công Đức Đan’ bị hắn ném xuống bàn khi nãy lên, từ tốn đi về phía hắn,
“Tại sao không nghe lời?” Doanh Trì thụt lùi từng bước một, Hướng Tiêu Qua vẫn đang thở hổn hển, Doanh Trì đành hỏi ông:
“Hướng lão, trong tay nàng rốt cuộc là cái gì?” Mặc dù Hướng Tiêu Qua không có được bao nhiêu tu vi, nhưng trong tam giới, luận kiến thức, chẳng ai vượt qua ông cả. Nếu nói bây giờ còn một người từng gặp Công Đức Đan, đó nhất định là ông.
Hướng Tiêu Qua như đang chống chọi với một loại cấm chế nào đó, lúc này ngay cả đứng cũng không vững,
“Là một phần sức mạnh của thánh kiếm.” Doanh Trì không hiểu, tại sao Húc Họa lại muốn lừa hắn nuốt sức mạnh của thánh kiếm?
Hướng Tiêu Qua nói:
“Nàng ta hiện đang gặp lôi kiếp, không phải vì nàng ta có hành động nghịch thiên, mà là thiên địa chẳng dung được loại sức mạnh không thuộc về tam giới như vậy của thánh kiếm.” Doanh Trì hơi hiểu ra,
“Cho nên nàng muốn bổn tọa nuốt đan dược này, sau đó đỡ lôi kiếp cho nàng?” Hướng Tiêu Qua lắc đầu,
“Đỡ lôi kiếp?! Nàng ta được Khôi thủ tiền nhiệm Sắc Vô Phi đúc cho một thể xác Ma khôi, khiến Thiên đạo không cách nào phân biệt, nay vì sinh con nên mới lộ lẩy, bị Thiên đạo nhìn thấy. Nếu bây giờ ngươi nuốt đan dược này, trong thân thể ngươi sẽ toàn là sức mạnh của thánh kiếm. Lấy thần thức mạnh mẽ của nàng ta, đoạt thân thể ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay.” Doanh Trì lập tức đổ mồ hôi lạnh đầy người, hắn trầm giọng hỏi:
“Đoạt xá?!” * Đoạt xá có nghĩa là một thần hồn cường đại cưỡng ép chiếm cứ thân thể của thần hồn nhỏ yếu hơn
Hướng Tiêu Qua gật đầu,
“Phải, đoạt xá.” Ông quay sang Húc Họa, nói như đinh đóng cột,
“Đoạt thân thể ngươi, sau đó dùng hồn phách ngươi trấn giữ Nhược Thủy sau khi Thủy Không Tú tử vì đạo.” Doanh Trì không khỏi lùi về sau thêm một bước, Húc Họa vẫn giữ nụ cười ma quỷ trên mặt, từng bước tới gần,
“Cần gì phá hư chuyện tốt của ta chứ, phụ thân. Chỉ cần hắn nuốt viên thuốc này, ta liền có thể lừa gạt Thiên đạo, mà cửa sông Nhược Thủy cũng sẽ tiếp tục có người trấn giữ. Ngài xem, chỗ kia đâu nhất định phải là ta đi, đúng không?” Hướng Tiêu Qua hỏi:
“Lấy năng lực của Thủy Không Tú mà cũng chỉ giữ được Nhược Thủy hơn năm trăm năm. Bây giờ pháp trận đã sắp hết chống đỡ nổi, đổi thành hắn thì có thể trấn giữ được bao nhiêu năm chứ?” Bị Húc Họa lẫn chân thân thánh kiếm đồng thời bao vây, Doanh Trì muốn tránh cũng không thể, chỉ qua vài chiêu giao thủ, hắn đã bị nàng khống chế. Nàng nói:
“Hai trăm năm? Ba trăm năm? Bao lâu thì cũng là được một thời gian. Đến thời điểm lại đổi người khác thôi, Huyền môn nhiều người như vậy, thay phiên phòng thủ có gì không đúng nào?” Hướng Tiêu Qua nói:
“Nhưng thần thức bọn họ không đủ mạnh, hai ba trăm năm sau, chờ đợi bọn họ chỉ có thể là kết cục tiêu vong bên trong Nhược Thủy. Hài tử à, tam giới không chịu nổi tổn hao như vậy đâu!” Húc Họa tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh, ngang ngược bóp cằm Doanh Trì buộc hắn mở miệng ra,
“Chưa thử sao biết được?!” Thấy Doanh Trì sắp nuốt đan dược tới nơi, Hướng Tiêu Qua quả quyết đi tới bên cạnh bàn, trên bàn còn một viên linh đan khác. Ông phí sức mở hộp ngọc ra, Húc Họa quay đầu lại, ông đưa tay cầm đan dược trong hộp lên, nói:
“Lúc đó là ta và Thủy Không Tú gieo xuống nghiệt quả, bây giờ nếu ngươi khăng khăng muốn dùng cách thức này kéo dài thời gian ở lại thế gian, vậy ta đồng ý dùng tận sức mình kéo dài kỳ hạn tự do cho ngươi. Nhưng hài tử ơi, ngươi gọi ta một tiếng ‘phụ thân’, vậy coi như phụ thân cầu xin ngươi, sau khi hết kỳ hạn hãy trở về Thận Vạn Đại Sơn đi có được không?” Húc Họa nổi giận,
“Bớt nhiều lời vô ích! Ta không phải đồ vật, ta có quyền quyết định mình sẽ ở đâu! Ông là thá gì mà dám can thiệp vào chuyện của ta?!” Nàng tung ra một chưởng, thân thể Hướng Tiêu Qua vốn đã sắp đến cực hạn, đương nhiên không chịu nổi một chiêu như vậy, lập tức bay vèo như một món đồ rách, văng *bịch* vào tường, từ trong miệng tuôn ra máu tươi *ồng ộc*.
Vẻ mặt Húc Họa như được bao phủ bởi băng sương lạnh giá,
“Lão già, đối với thân thể của ông, một chút hứng thú ta cũng không có.” Hướng Tiêu Qua nói không ra lời, nhưng vẫn nắm chặt đan dược. Húc Họa chẳng chút lưu tình, cướp lại đan dược trong tay ông, sau đó lại hùng hổ đi tới trước mặt Doanh Trì.
Mặt Doanh Trì đã trắng không còn giọt máu, hắn miễn cưỡng cười hỏi:
“Khôi thủ cần gì như thế, chẳng lẽ không có cách nào nhẹ nhàng hơn giải quyết chuyện này sao?” Không ngờ Húc Họa lại mỉm cười nói:
“Thực ra bổn tọa cũng cảm thấy ép buộc chẳng hay ho gì. Biện pháp khác à, đúng là cũng có, nhưng không biết Ma tôn có nguyện ý phối hợp một chút không.” Doanh Trì đương nhiên không muốn đi trấn giữ Nhược Thủy, bèn nói ngay:
“Mời Khôi thủ nói! Chỉ cần bổn tôn đủ khả năng, cho dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ.” Húc Họa nhẹ nhàng mân mê hai viên đan dược, nói khẽ:
“Không nghiêm trọng vậy đâu, thực ra có một nhân tuyển càng thích hợp trấn giữ Nhược Thủy hơn ngươi.” Doanh Trì là người thông minh cỡ nào chứ, chỉ chớp mắt đã phản ứng lại,
“Khôi thủ muốn nói…” Húc Họa không chờ hắn nói ra tên người nọ, đã điềm nhiên tiếp lời:
“Chỉ là bổn tọa và y ít nhiều có chút tình cảm. Nếu nói thẳng ra, e rằng không hay cho lắm.” Doanh Trì vỡ lẽ,
“Hiểu rồi, bổn tôn lập tức trở về truyền lời cho hắn, nhất định sẽ chú ý lựa lời!” Húc Họa nói:
“Nhưng hôm nay Ma tôn đến đây kéo dài thời gian, tạo điều kiện cho Cửu Uyên tiến đánh Họa Thành. Bổn tọa làm sao có thể tin Ma tôn sẽ y lời hành sự chứ?” Thì ra nàng đã sớm phát giác.
Doanh Trì tuy ngạc nhiên, nhưng lại không ngốc, đương nhiên nghi ngờ Húc Họa che giấu quỷ kế gì đó. Nhưng nếu nàng xuất chân thân ra, bọn Thiên Cù Tử tất nhiên không phải là đối thủ của nàng, Ma tộc cũng hiển nhiên không cách nào chống lại, cừa sông Nhược Thủy lại không thể không có người trấn thủ, một mình đến Tinh Thần Hải lại nhiều khả năng gặp nguy hiểm, cho nên đương nhiên liên thủ mới là thượng sách rồi.
Chẳng qua, chậc, làm sao nhân vật phản diện lại biết được mấy chiêu như kéo dài thời gian vậy nhỉ? Nhân vật phản diện phải hung hăng, chỉ biết hùng hổ lấy thịt đè người thôi chứ?
Hắn hỏi:
“Nói vậy, Khôi thủ muốn thế nào mới chịu tin tưởng?” Húc Họa từ tốn đưa đan dược bị Hướng Tiêu Qua cướp đi ban nãy cho hắn,
“Bổn tọa đặc biệt vì Ma tôn mà chuẩn bị viên tiên đan này, sau khi ngươi nuốt vào, bổn tọa chắc chắn có thể yên tâm.” Doanh Trì lạnh cả tim, không ngờ nàng đã sớm chuẩn bị sẵn hết. Hắn hết cười nổi,
“Xin hỏi Khôi thủ, viên đan dược này có tác dụng gì?” Húc Họa cười khẽ,
“Cần biết nhiều như vậy làm gì? Ngươi còn lựa chọn nào khác sao?” Doanh Trì quay đầu, nhìn thoáng qua thánh kiếm sau lưng… Hắn không có.
Nhưng hắn còn muốn thử giãy giụa, nên nói:
“Bổn tôn đồng ý cùng Khôi thủ ký Khế Ước Thần Ma, nhất định sẽ thuyết phục Thiên Cù Tử…” Hắn chưa nói tròn câu, Húc Họa đã nghiêm nghị quát:
“Nuốt hay chết, chọn đi!” Doanh Trì ngậm tăm, đón nhận viên đan dược kia, từ từ nuốt xuống bụng. Húc Họa nhìn chằm chằm hắn nuốt xong, mới nói:
“Đi thôi. Nhớ kỹ, ‘Công Đức Đan’ trên tay bổn tọa có khả năng giúp tăng mạnh công lực, ai nắm giữ công lực này, ngay cả trấn giữ Nhược Thủy cũng thừa sức.” Doanh Trì còn cách nào khác sao? Hắn đành nói:
“Bổn tôn hiểu rồi.” Húc Họa gật đầu,
“Hiểu là tốt rồi, đi sớm về sớm.” Dứt lời nàng lập tức nhận ra bất ổn, liền thành thật sửa lời:
“À, bổn tọa quên, nếu không thành công, ngươi gần như cũng không về được.” Rồi nàng nghiêm túc nói:
“Ma tôn lên đường may mắn.” Doanh Trì tức đến muốn thổ huyết.
Chờ hắn đi khỏi, Hướng Tiêu Qua rốt cuộc hít thở lại bình thường, nhưng trên dưới toàn thân ông đều run rẩy, dáng vẻ như vừa trúng gió,
“Ngươi không thể làm thế, Thiên Cù Tử chính là thuốc an thần của Cửu Uyên, mất đi y, thực lực Huyền môn chắc chắn bị hao tổn nặng nề. Đến lúc đó nếu Ma tộc thừa cơ tiến đánh Huyền môn, hậu quả khó mà lường được.” Húc Họa nói:
“Phụ thân rèn nên ta là để trấn giữ Nhược Thủy. Chỉ cần Nhược Thủy vẫn còn, đê không sụp, đương nhiên xem như bổ tọa không hề phụ nhờ vả của phụ thân rồi. Còn Huyên môn thế nào, có liên quan tới bổn tọa sao?” Râu tóc Hướng Tiêu Qua cũng rung động kịch liệt,
“Nhưng ngươi biết rõ Thiên Cù Tử đối với ngươi… Sao ngươi nỡ… Chẳng lẽ ngươi không thấy được, y đã tận tâm tận lực ra sao để phục hồi Xá Thế Liên Đăng ư?” Húc Họa nói:
“Ta đương nhiên thấy, đương nhiên cũng rất cảm động. Nếu y tận tâm tận lực với ta như thế, vậy chắc hẳn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng giúp ta trấn giữ Nhược Thủy một chút, đúng không phụ thân?” Hướng Tiêu Qua ho ra một mẩu thịt nát, tựa như một phần phổi vừa bị vỡ,
“Đừng gọi ta phụ thân! Ngươi đã sa vào Ma đạo, không thuốc nào cứu được nữa.” Húc Họa so vai,
“Chính đạo Ma đạo gì đó, ta đều không quan tâm. Ta trải qua vạn năm cô độc, chịu đựng hơn ngàn năm thiêu đốt trong lò rèn, mong ước cũng chỉ có hai chữ ‘tự do’ mà thôi. Mục tiêu đã rõ ràng thì chú ý mấy chuyện vặt vãnh làm gì thêm phiền. Ta sẽ một mực tiến về phía trước, đến khi nào đạt được mục đích mới thôi. Kẻ nào ngăn cản ta, đều chết!” Hướng Tiêu Qua khẽ gật đầu,
“Nếu ngươi đã quả quyết như vậy, cũng tốt… cũng tốt… Ngay từ đầu ngươi đã lợi dụng Thiên Cù Tử rồi, đúng không?” Húc Họa lắc đầu,
“Không hẳn. Ban đầu ta muốn dùng Hướng Mang đúc kiếm, khiến phụ thân ngài đời đời kiếp kiếp hưởng thụ cảm giác đạt được vinh quang trên sự đau đớn tột cùng của con ruột mình.” Hướng Tiêu Qua không nhịn được rùng mình, trong mắt bật ra vẻ hoảng hốt như vừa gặp phải một con quái vật.
Trong mắt Húc Họa hiếm khi xẹt qua một tia hận thù, nhưng nàng nhanh chóng xua tan nó. Trên khuôn mặt mỹ nhân khuynh thành tuyệt thế lại xuất hiện nụ cười mỉm dịu dàng, nàng nói:
“Về sau ta phát hiện cách đó bất thành, hắn quá yếu, chỉ là một phàm nhân, ném vào lò kiếm liền hóa thành một luồng khói xanh, đúc được thành loại kiếm gì chứ?” Hướng Tiêu Qua gầm lên:
“Người ngươi hận là ta và Thủy Không Tú! Cớ gì muốn giận chó đánh mèo lên người khác!?” Húc Họa nghiêm mặt nói:
“Bởi vì Thủy Không Tú sớm muộn gì cũng tiêu vong trong cửa sông Nhược Thủy thôi, mà ông cũng đặt một chân xuống lỗ rồi. Ta ôm một bụng tức không có chỗ phát tác, đương nhiên phải soạn vài phương pháp âm độc một tí để xả giận rồi.” Hướng Tiêu Quả dùng hết toàn lực đứng bật dậy,
“Ta đã đồng ý với ngươi, ngươi có thể dùng chính ta trấn giữ Nhược Thủy, vì sao ngươi còn khăng khăng nhất định phải là Thiên Cù Tử?!” Húc Họa cười ngặt nghẽo,
“Thân thể rách nát này của ông sao có thể so sánh với y chứ?” Nàng mân mê viên đan dược còn lại trong tay,
“Trong viên đan dược này có một phần sức mạnh của chân thân ta. Y tu vi thâm hậu, thiên tư hơn người, có vật này tương trợ, nói không chừng có thể ngoan ngoãn làm vật trấn giữ Nhược Thủy những hai ngàn năm. Ta cũng không muốn tốn quá nhiều công sức, cứ vài trăm năm lại phải đi quản đống nước bẩn chết tiệt trong Nhược Thủy đâu.” Hướng Tiêu Qua nghiến răng,
“Ngươi sẽ không được như ý! Ta sẽ không để ngươi thực hiện được!” Hai người đang nói chuyện, đằng sau đột nhiên có người đi vào, hương khổ trúc lành lạnh trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ chính sảnh. Húc Họa không quay đầu lại cũng biết người vừa tới là ai.
Hướng Tiêu Qua giành lời trước:
“Thiên Cù Tử, ngươi…” Vừa nói tới đây, cổ ông bỗng đau buốt, không cách nào lên tiếng nữa.
Húc Họa chậm rãi xoay người lại, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi đến rồi, Huyền Chu.” Thiên đạo đặt ngươi giữa đường đạo của ta, tựa như muốn dùng ngươi làm kiếp nạn.
Như vậy, liền thử nhìn xem, giữa ngươi và ta… ai là kiếp nạn của ai đi.
- -----oOo------