Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 74

Bản thể của Thiên Cù Tử, áo trắng tóc đen, sau lưng vẫn đeo kiếm vác tranh, tua rua chuôi của Định Hồng Trần nhẹ nhàng m0n trớn vai chàng. Nam tử tựa như một bức tranh, từ đầu đến cuối chưa bao giờ thay đổi.

Chàng đi thẳng tới, Húc Họa không hề động. Dân số của Họa Thành sụt giảm, pháp trận không còn ngăn được chưởng viện sáu nhánh Cửu Uyên nữa.

Khế ước Thần Ma còn đó, một khi số lượng Ma khôi trong Họa Thành ít hơn sáu phần mười, nàng sẽ lập tức bị lôi trở về trong pháp trận của cửa sông Nhược Thủy trên Thập Vạn Đại Sơn.

Nhưng Ma khôi vốn yếu ớt, nàng không có khả năng bảo vệ được tất cả mọi người.

Thiên Cù Tử đến gần, gần tới mức Húc Họa chỉ khẽ vươn tay là có thể chạm vào vạt áo trắng thêu hoa văn chìm đặc trưng của Cửu Uyên trên người chàng. Hai mắt nhìn nhau, Húc Họa không hề nói gì. Chàng lại đưa tay tiếp nhận viên đan dược còn thừa trong tay nàng, Hướng Tiêu Qua liên tục lắc đầu, ú ớ muốn nói gì đó, song vô luận thế nào cũng không thốt nên nửa lời.

Thiên Cù Tử không nhìn ông, mà chỉ chăm chú nhìn người trước mặt, hồi lâu sau, chàng nhẹ giọng nói: “Bất cứ lúc nào, chỉ cần là nàng có chuyện, đều không cần thông qua Doanh Trì chuyển lời.”

Húc Họa hơi đỏ mặt, hỏi: “Đồ cẩu kia nói huỵch toẹt hết rồi?”

Đương nhiên rồi, Thiên Cù Tử tuy trông chân chất, nhưng tuyệt đối không hề ngu xuẩn. Doanh Trì ngẫm tới ngẫm lui, cuối cùng cảm thấy mình chỉ có thể ăn ngay nói thật, thế là nói thẳng với Thiên Cù Tử rằng: Khi nhân số ở Họa Thành xuống dưới sáu phần mười, nàng quả thật sự sẽ bị kéo về cửa sông Nhược Thủy. Trong tay nàng có một viên đan dược, sau khi ăn nó vào sẽ có thể thừa kế sức mạnh của thánh kiếm, đủ khả năng trấn giữ Nhược Thủy.

Thiên Cù Tử nghe xong liền vứt nửa tá Ma khôi vừa bắt được, chạy ngay đến đây.

Năm ngón tay của chàng nhẹ nhàng vu0t ve viên đan dược trong tay, cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn mãnh liệt bên trong, khẽ nói: “Ta đi rồi, sức mạnh của thánh kiếm tất nhiên sẽ suy giảm mạnh, nàng không thể tiếp tục tùy hứng, gây thù chuốc oán khắp nơi như trước nữa.” Giọng chàng bình tĩnh, tựa như một trượng phu đang nhắn nhủ ái thê ở lại trông nhà trước khi đi xa, “Sau khi đứa trẻ trong thần mộc Bất Hủ chào đời, nàng có thể tự chăm sóc thì thôi, còn nếu như thấy phiền, vậy cứ mang nó đến Tiên tông Cửu Uyên, tùy tiện giao cho ai cũng được, nhưng tốt nhất đừng giao cho sư phụ ta. Ông ấy không có nhiều hảo cảm với nàng, e sẽ chia cách tình cảm giữa hai mẹ con nàng. Còn về bọn Cuồng Dương và Cửu Trản Đăng, bọn họ là chưởng viện, không thể ở lại Họa Thành mãi, Hề mỗ có thể mặt dày xin Khôi thủ thả họ về núi Dung Thiên không?”

Húc Họa nhất thời chưa kịp đáp lại, Thiên Cù Tử đã nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Họa Họa, lại gọi tên ta một tiếng đi.”

Húc Họa ngước mắt chăm chú nhìn chàng, trong con ngươi trong trẻo sáng như sao phản chiếu rõ ràng hình bóng chàng, nàng nhẹ giọng gọi: “Huyền Chu.”

Thiên Cù Tử khẽ cười, “Tuy ta chưa từng đến cửa sông Nhược Thủy, nhưng cũng có thể tưởng tượng trong đó tịch mịch lạnh lẽo thế nào. Có một tiếng gọi này giắt lưng, ước chừng cũng không cần quan tâm tam giới bên ngoài, thế gian xa gần lạnh ấm thế nào nữa làm gì. Ta đi đây.”

Chàng xoay người muốn đi, Húc Họa cụp mắt nhìn xuống, trong mũi khẽ *ừm* một tiếng.

Chàng bật ra tiếng cười sang sảng, cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Bên ngoài Họa Thành, Điển Xuân Y vẫn đang chờ tin tức từ Thiên Cù Tử, thần mộc Bất Hủ rất khó đối phó, chưa kể còn được linh mạch bổ sung linh khí, phá pháp trận này cực kỳ tốn thời gian. Y đứng dưới gốc thần mộc, ngước nhìn thai nhi được cành lá bao kín, hỏi: “Đây là con của Thiên Cù Tử thật sao?”

Hề Vân Thanh bên cạnh dù đang bị khống chế, nhưng vẫn một mực ngẩng cao đầu, dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, nghe vậy cũng chỉ nói: “Đừng mơ moi được gì từ miệng ta, muốn đánh muốn giết cứ việc! Bà đây mà kêu đau tiếng nào sẽ đi bằng đầu!”

Điển Xuân Y ngắm ‘bà cô’ trước mắt mình, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Đám Ngọc Lam Tảo bên cạnh chỉ che miệng cười trộm, không ai nói thêm gì nữa. Dù sao bị sư điệt nhục mạ thẳng mặt thật sự quá mất thân phận, chưa kể còn không thể tính sổ, cớ gì phải tự làm khổ mình?

Trong pháp trận Điển Xuân Y xếp đặt ngoài thành đã vây bắt được rất nhiều Ma khôi bên trong. Mặc dù lúc trước Thiên Cù Tử tính được Sắc Vô Phi sẽ lập Khế Ước Thần Ma với Húc Họa, quy định cụ thể số lượng Ma khôi trong thành, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu thì cũng chỉ là suy đoán.

Chỉ có thể bắt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, từ từ thăm dò giới hạn cuối cùng mà thôi.

Mà Thiên Cù Tử bị Doanh Trì dùng chỉ vài ba câu thuyết phục, chạy tới Tinh Thần Hải lâu như vậy vẫn không có tin tức, tất cả đều không khỏi thấy sốt ruột.

Chờ thêm một lúc nữa, đằng xa loáng toáng xôn xao, đệ tử Âm Dương Viện kêu lên: “Chưởng viện ra rồi!”

Nhóm Điển Xuân Y, Ngọc Lam Tảo và Bất Động Bồ Đề đều chạy nhanh tới, Ngọc Lam Tảo hỏi: “Thế nào?”

Thiên Cù Tử nói: “Mọi chuyện đã có hướng giải quyết, Khôi thủ cũng đã đồng ý thả con tin. Chúng ta tạm thời có thể trở về trước.”

Điển Xuân Y do dự, “Hướng giải quyết?”

Thiên Cù Tử mỉm cười, “Trở về hẵng nói.”

Không ai nghi ngờ chàng, nếu mọi chuyện có thể giải quyết trong hòa bình, đương nhiên là không gì bằng rồi. Điển Xuân Y tiện tay nhấc Hề Vân Thanh tới, định dẫn theo về luôn. Thiên Cù Tử nhìn thoáng qua, lại nói: “Để con bé lại Họa Thành đi.”

Điển Xuân Y không hiểu nổi, “Đây chính là đệ tử của ngươi đó, bỏ à?”

Thiên Cù Tử nói khẽ: “Thần trí con bé không được rõ ràng, ở lại Họa Thành cũng tốt.”

Sư phụ người ta đã nói như vậy, Điển Xuân Y còn có thể ý kiến gì? Thế là tiện tay vứt Hề Vân Thanh lại.

Tại Tinh Thần Hải, Húc Họa gỡ bỏ cấm chú trong trên người Hướng Tiêu Qua, trong miệng Hướng Tiêu Qua đều là máu, lẩy bẩy không nói nổi thành lời. Húc Họa chế giễu: “Như vậy mà còn muốn đi trấn giữ Nhược Thủy?”

Hướng Tiêu Qua run rẩy nói: “Ngươi chưa bao giờ là vật sống cả, bởi ngươi vốn dĩ không hiểu con người sống vì cái gì.”

Húc Họa cười mỉa, “Xin lỗi vì ta đã như vậy. Cút đi, bảo cả bọn Mộc Cuồng Dương, tất cả lập tức rời khỏi Họa Thành! Nếu còn để cho ta nhìn thấy ông, coi như nguyên liệu luyện Công Đức Đan thật sự lên bàn sẵn rồi.”

Hướng Tiêu Qua tuy giận, nhưng biết nàng có ý thả người, nên vẫn tập tễnh xoay mình đi tới Dược phường ngay. Làm gì thì làm, mang bọn Mộc Cuồng Dương ra khỏi Họa Thành trước đã.

Húc Họa cũng không để ý tới ông nữa, vừa mới ra khỏi Tinh Thần Hải liền gặp tiểu ác ma đang tất cả chạy vào.

Tiểu ác ma liếc thấy nàng bèn vội vàng thưa: “Sư tôn, người Tiên tông Cửu Uyên rút hết rồi, nhưng bọn họ nhốt tộc dân của chúng ta trong một pháp trận ngoài thành, ta không giải được.”

Húc Họa sờ đầu nó, “Ta biết rồi.” Nàng ngẩng đầu thoáng nhìn bầu trời thăm dò thời tiết, trời trong xanh mát mẻ, không hề thấy dấu hiệu của gió sét.

Húc Họa yên tâm, nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem thử thế nào.”

Trên núi Dung Thiên, nhóm Thiên Cù Tử trở về đến nơi. Bởi vì sức chiến đấu của Ma khôi thật sự không mạnh mẽ gì, nên lần vây thành này chẳng thương vong mấy.

Tái Sương Quy chờ đã lâu, giờ rốt cuộc mới có tin tức nên lập tức hỏi: “Sao rồi?”

Thiên Cù Tử nói: “Nàng ấy đã đồng ý thả bọn Mộc Cuồng Duông, không cần lo lắng.”

Tái Sương Quy hầm hầm nói: “Ta hỏi chuyện này hồi nào? Ta muốn hỏi, lúc đó Sắc Vô phi lập Khế Ước Thần Ma với Húc Họa, có phải liên quan tới số lượng Ma khôi ở Họa Thành không? Ngươi rốt cuộc định giải quyết sao về cửa sông Nhược Thủy?”

Thiên Cù Tử đáp: “Cửa sông Nhược Thủy cũng đã có cách xử lý, sư tôn yên tâm.”

Tái Sương Quy nửa tin nửa ngờ, “Thật chứ?”

Thiên Cù Tử trấn an ông: “Sư tôn nên tin tưởng ta.”

Tái Sương Quy *hừ* một tiếng, trước khi gặp Húc Họa, Thiên Cù Tử nói gì ông cũng tin hết, còn rất vững tin cơ.

Thiên Cù Tử không nói thêm gì khác, gọi Hề Vân Giai tới Khổ Trúc Lâm. Sư đồ hai người có mấy lời muốn nói, Tái Sương Quy dẫu lo, nhưng cũng không quấy rầy. Đêm xuống, Mộc Cuồng Dương, Quân Thiên Tử, Phó Thuần Phong, Cửu Trản Đăng, ngay cả hóa thân Thiên Cù Tử và Hướng Tiêu Qua đều cùng nhau quay trở về núi Dung Thiên.

Tái Sương Quy mau mắn sai đệ tử Âm Dương viện sang giúp đỡ, mặc dù y thuật của họ không so được với Y tông, nhưng vốn là dân tạp tu, giúp luyện đan hay giúp phục hồi binh khí tí chút đều không thành vấn đề.

Hướng Tiêu Qua bị thương khá nặng, tất cả sợ vị Khí thành này cứ vậy tiêu đời. Cho nên Quân Thiên Tử quên ăn quên nghỉ, lập tức bắt tay chữa thương cho ông.

Mà chưởng viện chín nhánh vì ban đầu để vào được thánh vực Thiên Ma, trong người đều có rót ma tức, mặc dù ỷ vào công lực thâm hậu, nhưng tích tụ lâu ngày không hề tốt, cho nên vẫn phải mau mau đẩy ra.

Thế là trên dưới núi Dung Thiên đều bận đến sứt đầu mẻ trán.

Trái lại, Khổ Trúc Lâm lại vô cùng thanh tĩnh.

Hề Vân Giai xuôi tay đứng nghiêm, không rõ vì sao sư tôn đột nhiên giao mớ sách vở này cho mình. Cậu không biết nên làm sao, “Sư tôn?”

Thiên Cù Tử nói: “Sách trong Tàng thư thất ngươi đều xem qua rồi, chỉ còn mỗi gian này. Trong đây có rất nhiều công pháp kỳ quái, ngươi rảnh thì có thể đọc, nhưng những loại pháp thuật nghịch thiên thế này, tốt nhất đừng sử dụng, bằng không nhân quả phải chịu đều chỉ hại mà vô ích.”

Hề Vân Giai mơ hồ thấy bất an, “Vân Giai có sư tôn chỉ dạy, đương nhiên sẽ không sinh tà niệm.”

Thiên Cù Tử thở dài, “Vi sư cũng không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh ngươi chỉ dạy. Vân Giai, ngươi trưởng thành rồi.”

Hề Vân Giai vội vàng quỳ xuống, nói: “Sư tôn, có phải đệ tử phạm lỗi gì không?”

Thiên Cù Tử phất phất tay, ra hiệu bảo cậu đứng dậy, “Không có. Xưa nay ngươi xử sự đoan chính, hiền hòa với tất cả mọi người, là tấm gương của chúng đệ tử Âm Dương viện. Hôm nay vi sư giao phó những gì, ngươi phải luôn nhớ kỹ.”

Hề Vân Giai dập đầu, thưa: “Đệ tử tuân mệnh.”

Thiên Cù Tử khẽ gật đầu, “Được rồi, ngươi đi đi.”

Chàng ngồi ngay ngắn trên ghế đá trong viện, chờ đến khi Hề Vân Giai ra khỏi Khổ Trúc Lâm mới thở dài một hơi, lấy giấy bút ra, bắt đầu viết thư.

Tối hôm đó, trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn, gió tuyết ngập trời.

Thiên Cù Tử chậm rãi đi tới, kính Vạn Hồi lại bắt đầu ung dung xoay tròn, một lát sau, giọng Thủy Không Tú từ bên trong vọng ra: “Sao ngươi lại đến đây? Có manh mối của thánh kiếm chưa?”

Thiên Cù Tử đi đến trước mặt y, y nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường, “Ngọc bội chưởng viện của ngươi đâu?”

Chưởng viện chín nhánh Cửu Uyên xưa nay luôn đeo ngọc bội chưởng viện bên mình, chưa từng rời xa, nhưng bây giờ bên hông Thiên Cù Tử lại trống không. Thiên Cù Tử né tránh không đáp, lại nói: “Trước mắt đệ tử có một biện pháp có thể cứu tông chủ ra khỏi Nhược Thủy.”

Thủy Không Tú không để ý tới chàng, chỉ lặp lại câu hỏi: “Ngọc bội chưởng viện của ngươi đâu?”

Thiên Cù Tử dường như hoàn toàn không nghe thấy y, chỉ nói: “Thân thể tông chủ vẫn hoàn hảo chứ?”

Thủy Không Tú cả giận quát: “Ta đang tra hỏi ngươi đấy! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?! Khốn thủ Nhược Thủy chính là nghiệp quả tự ta gieo xuống trước đây! Ngươi không mang thánh kiếm đến, dự định giúp ta thoát thân kiểu gì?! Chẳng lẽ muốn vì một mình ta, ta và ngươi sẵn lòng nhìn cửa sông sụp đổ, tam giới bị hủy?!”

Thiên Cù Tử mỉm cười, nói: “Cửa sông sẽ không tan vỡ, tam giới cũng nhất định bình yên vô sự. Tông chủ tuy có tư tâm, nhưng nói cho cùng thì cũng đã che chắn cho tam giới được hai ngàn năm yên bình. Công đức vô lượng, dù có ác nghiệp cũng sẽ gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an.”

Thủy Không Tú như quá giận mà phải bật cười, y xưa nay ở trước mặt Thiên Cù Tử luôn rất khoan dung, nhưng giờ lại gầm lên: “Nói láo. Ngươi rốt cuột đến làm gì?!”

Thiên Cù Tử đi đến dưới tháp, bỗng đưa một tay vào trong tay áo lấy ra một viên đan dược. Thủy Không Tú sửng sốt, viên đan dược trắng bạc toàn thân, sáng óng ánh, cách pháp trận y cũng có thể cảm giác được loại sức mạnh khiến người khác kinh hãi kia.

Mà Nhược Thủy tựa như cảm ứng được cái gì, bắt đầu nổi sóng cuồn cuộn. Thủy Không Tú bị sức ép đè nặng, lập tức khổ sở vô cùng, “Thiên Cù Tử, ngươi muốn làm gì?!”

Thiên Cù Tử quay đầu lại liếc nhìn ánh tà dương nơi chân trời, e rằng về sau sẽ không được thấy cảnh sắc nhân gian này nữa.

Thủy Không Tú nói trước đây mình cùng Hướng Tiêu Qua đúc kiếm trấn giữ Thiên Hà là gieo nghiệp quả. Nhưng mười tám năm trước, chàng dùng cấm thuật giúp nàng tái tạo lại thân thể, tụ tập thần hồn, sao lại chẳng phải là nghiệp quả chứ?

Chàng hơi ngửa đầu, bỏ đan dược vào trong miệng. Bầu trời lập tức nổi mây cuộn gió.

Thủy Không Tú đột nhiên ý thức được cái gì, thất thanh kêu lên: “Thiên Cù Tử, ngươi…!!!” Lời còn lại bị nhấn chìm trong sóng dữ của Nhược Thủy.

Thiên Cù Tử chỉ cảm thấy từng luồng từng luồng kiếm khí bắn loạn trong cơ thể, ngay cả thần thức cũng muốn vỡ vụn. Chàng chịu đựng đau đớn khủng khiếp, dựa vào tu vi vô thượng của mình khiến chân bước tới, sau đó đưa tay mở tháp Luân Hồi ra.

Tay áo quét tuyết, chàng chậm rãi tiến vào trong tháp. Ở khắc cuối cùng góc áo trắng biến mất sau ngạch cửa, sóng cuộn trong Nhược Thủy càng trào dâng dữ dội hơn.

Thiên Cù Tử khẽ nhếch bờ môi mỏng, đường hoàng tiến thẳng về phía trước.

Không cần hâm mộ bọn họ có thể lưu lại nhân gian lâu dài, từ nay về sau nàng cũng có thể tự mình trải nghiệm. Hãy chiêm nghiệm vẻ đẹp và khiếm khuyết của nhân gian, không cần vấn vương cảnh sao rơi, bể dâu biến chuyển nữa.

Nguyện nàng thỏa lòng với những gì nhìn thấy, đạt được tâm niệm bấy lâu.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment