App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 12

Cao Yến trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trong lòng xấu hổ, Tần Linh hỏi thì không giấu diếm, vô cảm nói: “Đúng vậy, cha tôi đánh tôi, tôi chạy ra ngoài giải sầu, em trai tôi tìm tới tôi, mắng tôi không làm người khác bớt lo.

Đã nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy mình đã quá mệt mỏi, nhịn đủ rồi nên đã cãi nhau với nó hai câu.

Nó hẳn là không nghĩ rằng tôi dám nói lại nó, nên nó cũng giống như cha tôi muốn đánh tôi.

Lúc xô xát thì nó đẩy tôi xuống sông.



Cao Yến tự giễu mình cười: “Nước lạnh quá, tôi vất vả trèo lên, em tôi đang  trên bờ nhìn tôi.

Tôi nghĩ rằng dù tình cảm không tốt nhưng chúng tôi cùng chung huyết thống, em trai tôi lại biết bơi, nó bơi giỏi, kiểu gì cũng kéo tôi lên.

Nhưng nó sợ, nó không dám xuống nước, vì mùa đông nước quá lạnh, nó sợ hãi chạy về nhà gọi cha mẹ tôi, chờ cho đến khi bọn họ đến, đã quá muộn.



Tần Linh hỏi cô: “Cô hận họ sao?”

Cao Yến mỉm cười, “Tôi không muốn hận, tôi quá mệt mỏi rồi.” 

Cô chỉ lặng lẽ đứng như vậy, hai mắt trống rỗng nhìn hướng nhà, thật lâu sau, đột nhiên ngồi xổm xuống, che mặt khóc, “Tôi có thể làm sao? Dù sao cũng là cha mẹ ruột, dù tôi có ghét họ đến đâu, dù có thất vọng thế nào đi chăng nữa thì dù sao họ cũng đã sinh ra tôi.

Tôi hận bọn họ, tôi hận em trai tôi, và tôi thậm chí còn muốn bắt em trai tôi đi để họ không còn âu yếm con trai nữa.

Nhưng tôi không thể làm được! Tôi sợ họ già rồi không ai quan tâm! Sao tôi thấp hèn quá! “

Cao Yến một bên khóc tức tưởi, một bên hắc khí bay ra, cô gái tốt bụng này giấu nỗi oán khí trong lòng, sau khi nói ra nỗi lòng của mình, oán khí mới chậm rãi tản ra.

Tâm trạng của cô dao động, oán khí càng ngày càng trầm trọng, nói không hận là không thể chẳng qua cô có lòng đè nén oán hận của mình. 

Thấy cô khóc xong có dấu hiệu hắc hóa, Tần Linh sờ sờ đầu cô, “Cô gái, đừng khóc, cha mẹ cô sẽ có ra sao thì cũng tự mình làm, cho dù cô không để em trai cô phải trả mạng thì sau này họ cũng không khá lên được.

Bởi vì trời thương cô, người xấu đều có nhân quả báo ứng, em trai cô bất hiếu, hơn nữa công an cũng không bỏ qua cho hắn, nếu cha mẹ cô có thương tình bao che đậy tội ác thì họ cũng không chạy thoát được.

Cao Yến không thể ngừng khóc, nhưng oán khí của cô ấy không còn tuôn ra nữa. 

Tần Linh nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa, tôi giúp cô rút cuộc hôn sự này trước, nói chuyện khác đi, được không?”

Cao Yến ngẩng đầu nhìn Tần Linh gật gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, cười xấu hơn khóc, “Cảm ơn anh, anh thật tốt đẹp mắt, thật tốt quá!”

Tần Linh bật cười, cô gái này thật là. 

Vương Tử Hoàn ngồi xổm sang một bên, nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Tần Linh, lại nghĩ đến người dũng mãnh đánh quỷ, không khỏi lắc đầu, tương phản thật to lớn, đáng sợ!

Tần Linh bắt hai ma nam về lại vẽ một vòng, “Hai người ngồi xổm là được rồi.”

Hai quỷ nam sợ hãi bị đánh, lập tức ngồi xổm trong vòng không dám nhúc nhích. 

Tần Linh quay lưng lại, trong tay cầm chiếc ô giấy dầu màu đỏ đánh hai người bọn họ, vòng qua bọn họ hai lần, ghét bỏ nói: “Hai người bị ngốc phải không? Các ngươi như thế này không thể hù dọa bọn họ.

Nhất định phải nắm trọng yếu của bọn họ, hai người họ liền nghe lời, ngày mai sẽ hoàn tiền cho nhà các ngươi.

Hai quỷ nam vừa nghe còn có thể như vậy, tự nhiên hiểu ra, tiếp thu chỉ điểm, hai quỷ nam đã tìm thấy Cao Tiến, nhập xác và đưa Cao Tiến về nhà, đồng thời để cha mẹ hắn xem linh hồn hắn bị bắt đi.

Cha mẹ của Cao Tiến như phát điên, lúc này không khỏi lo lắng sợ hãi, lao vào hai con quỷ, “Buông con trai ta ra, ngươi muốn làm gì? Con trai ta không có lỗi, Tại sao các ngươi lại bắt nó?! “

“Không hoàn tiền, chờ thu thập xong thi thể con trai ngươi!”

“Đúng! Nhặt xác đi!” 

Lúc nghĩ đến việc hoàn trả lại tiền, cha mẹ của Cao Tiến liền không nỡ, hai bên gia đình đã đưa hơn 20 vạn tệ, cộng với ba chỉ vàng, cũng gửi mười món quà mười, tất cả đều được trả lại hơn 50 vạn.

Với số tiền này, bọn họ có thể trả bớt tiền mua nhà cho con trai ở quận lỵ, số tiền còn lại cộng với tiền tiết kiệm của gia đình trước đó có thể cho con trai mình mặt mày rạng rỡ cưới vợ.

Đều trả lại, họ không còn gì!

“Nếu không trả tiền, chỉ có thể chờ chết!”

“Đúng! Phải chết!” 

Lúc này, cha mẹ Cao Tiến như mất trí, khóc lóc làm khó, mẹ anh hỏi: “Có thể hoàn lại tiền cho một người được không? Toàn bộ tro cốt của con gái tôi đã bị gia đình các người mang đi hết rồi! Không thể hoàn trả hết được!”

Cha của hắn nói: “Tôi sẽ đưa tiền cho các ngươi! Hãy thả con trai tôi ra! Chúng tôi không muốn con gái tôi, trả con trai cho chúng!”

Tần Linh đang xem náo nhiệt, nghe đến đây vỗ vỗ ngực, “Không được, tôi rất tức giận, muốn đánh bọn hắn.”

Vương Tử Hoàn đã xắn tay áo, “Đây là lời của con người sao? Tại sao lại có cha mẹ như vậy?!” 

Oán khí của Cao Yến tăng lên gấp bội, cô tức giận chạy đến, mắt đỏ hoe hỏi: “Luôn luôn là con trai! Con trai! Con trai! Vì sao các ngươi thích con trai như vậy, sao không bóp chết con khi con mới sinh ra luôn đi! “”

Cao Tiến lúc này mới phản ứng lại, khi nhìn thấy chị gái mình, lời đầu tiên là: “Chị ơi! Cứu em với!”

Oán khí của Cao Yến bùng lên khắp người, cô phẫn uất hỏi: “Vào lúc này bảo tao cứu mày? Khi mày đẩy tao xuống nước, ai đã cứu tao? Tại sao mày không cứu tao!”

Cao Tiến lắc đầu nói: “Em không cố ý! Em sợ ngã xuống! Nước lạnh quá chị ơi, chị là chị của em, chị không nên cứu em sao?”

Hắn ta đã quen ta đòi lấy rồi, hai quỷ nam chịu không nổi nữa, một người cho hắn một đấm, “Mày có còn là người sao?”

“Đồ chó! Đồ cặn bã!” 

Cha mẹ của Cao Yến cũng đã nhìn thấy cô, lúc này cũng giống như nhìn thấy vị cứu tinh, “Tiểu Yến, con cứu em trai của mình đi, họ sắp giết em trai của con rồi!”

“Chị ơi, cứu em với! Em sai rồi! Em xin lỗi! Em không muốn chết!”

Cao Yến tuyệt vọng hỏi: “Các ngươi không nghe hắn nói hắn đẩy ta xuống sông sao? Hay là các ngươi luôn biết nhưng bởi vì hắn là con trai và bởi vì ta vô dụng, các ngươi không quan tâm đến sống chết của ta, để mua cho nó một căn nhà, các ngươi còn bán tro cốt của ta đi một nửa!! ” 

Cha mẹ của Cao Yến sợ đến mức không dám nói, cả người run lên không dám nhìn Cao Yến, nhìn như vậy thì ra họ đã biết sự thật từ lâu rồi.

Cao Yến tuyệt vọng túm tóc Cao Tiến, lôi đi như một con chó chết, nghiến răng nói: “Ta không sống được, các người đừng mong sống sót! Ta muốn nó được chôn cùng ta!”

Tần Linh thở dài, Cao Tiểu Yến tốt bụng này, bị ép chết rồi mà sợ cha mẹ già đi không ai nuôi, lại bị gia đình cặn bã ép thành Nữu Hỗ Lộc ‘Yến’.

Sau rạng sáng, vì con trai, hai người không thể không đi từ hôn.

Nhà đàn trai bị tức điên lên, trực tiếp báo cảnh sát.

Khi điều tra, cảnh sát phát hiện cha mẹ của Cao Yến đã chia tro cốt của cô thành hai phần, chia một nửa tro của cô cho người thân, nửa còn lại cho riêng mình, đồng thời tìm thấy hai phần âm thân.

Cảnh sát không nói nên lời: “Chỉ để mua nhà cho con trai, cưới vợ mà lại làm hại con gái thế này? Không những phải trả lại tiền mà còn phải bồi thường nữa, biết không? “

Cha mẹ của Cao Yến tái mặt, họ không dám nói nhiều vì sợ cảnh sát phát hiện ra rằng cái chết của con gái không phải là một vụ tự tử. 

Cảnh sát xử lý vụ án cũng có con gái, thấy bọn họ như vậy hỏi rất nhiều, “Con gái các người chết như thế nào? Chỉ mới mấy ngày, các người liền gả đi.

Bỏ được sao?”

Cả hai người đều giật mình, rồi vội nói: “Tự tử, rơi xuống sông chết đuối”.

“Đúng, đúng, con bé nhảy xuống sông chết đuối.” 

Cảnh sát cau mày và phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn với họ, “Các người đang căng thẳng về điều gì?”

Cao Phú nhanh chóng giải thích: “Không phải lo lắng, không phải căng thẳng, bà ấy thương tâm, con gái đi rồi, thương tâm quá.”

Chưa nói đến việc cảnh sát có thể không nghĩ nhiều đến chuyện này, nhưng càng nói lại càng đáng ngờ, những kẻ có thể giết con gái và bán tro cốt cho hai gia đình riêng biệt, loại người này có thể biết thương tâm như vậy sao? 

Lúc này, Tần Linh đi tới cổng đồn cảnh sát, nói với Cao Tiến trên xe: “Mày đi tự thú đi, chị gái mày đang nhìn theo đấy.

Đầu thú hoặc đem mày đi.”

Vương Tử Hoàn ghét đá hắn một cái, “Cút khỏi xe của lão tử! Cút ngay!” 

Sau khi Cao Tiến đi vào, hắn ta thú nhận trực tiếp với cảnh sát, “Tôi đến tự thú.

Tôi đã đẩy chị gái tôi xuống nước.

Cái chết của chị gái tôi không phải là tự tử.

Tôi nhận tội, accs người có thể bắt tôi”

Đúng lúc cha mẹ hắn đi ra, nghe con trai nói cũng không thể tin được, không ngờ rằng con trai mình không chỉ tỉnh rồi mà còn tìm đến đồn cảnh sát.

Nhưng những lời này, có thể nói sao?

Hai vợ chồng lo lắng chạy tới, che miệng con trai, “Con đang nói cái gì vậy! Có thể nói nhảm như thế này sao?” 

Cao Tiến sợ hãi nói: “Nếu con không nói sự thật, chị gái sẽ bắt con đi, cha, mẹ, con không muốn chết.”

Cha mẹ của Cao Tiến ngay lập tức kêu lên, “Nghiệp chướng! Cao Yến làm chị như thế nào? Lại đi hại em trai của mình?” 

“Đã chết còn không yên, làm mất tiền, làm cả nhà không yên, còn hại chết em nó.

Tôi làm sao lại sinh ra thứ như vậy?”

Cảnh sát mặt lạnh tanh kéo họ lên, người chết là chết mà cha mẹ còn mắng chửi như thế này thì quả là hiếm có trên đời.

Bọn họ chuẩn bị điều tra chuyện này, đều bị giảm bớt, “Hết thảy đều ở đây, nói chi tiết đi.”

Nếu những gì Cao Tiến nói là sự thật, hắn ta chắc chắn sẽ phải ngồi tù.

Nếu cha mẹ hắn ta là người trong cuộc thì cũng phải chịu trách nhiệm hình sự. 

Trên đường lái xe chở Cao Yến trở về, Vương Tử Hoàn vẫn còn tức giận nói: “Tôi tức đến nổ phổi! Loại này cha mẹ khi về già ắt mọc sâu có giòi! Đến già cũng không có ai nuôi!” “

“Nhân quả báo ứng, về già họ sẽ trả hết nợ.” Tần Linh nhìn Cao Yến cảm thấy thật đáng tiếc, “Họ ép cô kết hôn là vi phạm pháp.

Cô nên kiện họ, gọi cảnh sát, hoặc nhờ Liên đoàn Phụ nữ để được giúp đỡ.



Cao Yến cầm phù trấn hồn Tần Linh đưa cho cô, ngồi trong xe khuất nắng, nhàn nhạt nói: “Tôi không biết, tôi chưa học qua.”

Cô ấy ít đi học, cô không biết rằng cô có thể dùng pháp luật để tự bảo vệ mình. 

Tần Linh thở dài, tội nghiệp con bé.

Lúc này cho rằng sự việc đã giải quyết xong, hệ thống nên khen thưởng, nhưng hiện tại hệ thống lại vô cùng yên tĩnh.

Tần Linh lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng, thấy hệ thống hiển thị nhiệm vụ đã hoàn thành 70%.

Tần Linh bất mãn hỏi hệ thống: “Tại sao chỉ là 70%? Còn muốn cái gì?”

Hệ thống: “Chắc là … chấp niệm chưa xong?”

Tần Linh suy nghĩ một chút, lẽ ra là cháu trai của đại thúc mà Cao Yến không thể buông tay, người yêu thuở nhỏ của cô.

“Cô gái, cô có muốn nhìn thấy cậu bé đó không?” 

Cao Yến sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu, “Làm sao anh biết hắn?”

Tần Linh mỉm cười, “Bởi vì tôi là đại sư, thần cơ diệu toán.”

Cao Yến đỏ mặt, “Anh ấy không thể nhìn thấy tôi.

Tôi đã đến thăm anh ấy vài lần, nhưng anh ấy không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy tôi nói chuyện với anh ấy.”

Tần Linh cười hỏi: “Nếu như tôi có thể cho hai người gặp mặt, cô muốn nói cái gì?”

Cao Yến ngượng ngùng nói: “Tôi muốn anh ấy sống tốt.

Tôi đã nói với anh ấy rằng tôi sẽ đi đầu thai.

Tôi sẽ không đợi anh ấy, để anh ấy tìm một cô gái để kết hôn, sống một cuộc sống tốt đẹp, và quên tôi đi.”

Cuối cùng thì cô vẫn tốt bụng như vậy.

Tần Linh cười nói: “Đêm nay tôi sẽ đưa cô đi gặp hắn, có thể báo mộng cho hắn được không?”

Đôi mắt Cao Yến  sáng lên, “Thật sao?” 

Tần Linh gật đầu, trịnh trọng nói: “Tôi không bao giờ nói dối người tốt.”

“Cảm ơn!” Cao Yến trở nên căng thẳng, kéo váy cưới của cô, có chút áy náy, “Tôi không muốn mặc loại váy này, có thể thay được không?

“Ừ, tôi đi mua cho cô, cho cô mặc đẹp.”

“Không,” Cao Yến từ chối, khuôn mặt ửng hồng “Quần áo bình thường cũng được.

Có xấu xí cũng không sao.

Tôi không muốn anh ấy nhớ đến tôi và trì hoãn cuộc sống sau này.”

Tần Linh thở dài, chỉ đầu ngón tay lên trán Cao Yến, “Cô gái, tôi sẽ phong ấn phúc khí mà kiếp này cô chưa dùng hết, để dành cho kiếp sau.”

Vào buổi tối, sau khi Tần Linh đưa Cao Yến vào trong mộng, hệ thống nhắc nhở: “Còn có hai tên quỷ nam kia bị lừa.

Bọn họ bị lừa, hẳn cũng nên thuộc về cậu cứu.”

Tần Linh suy nghĩ một chút, đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Tôi gọi bọn họ qua, hỏi bọn họ có muốn kết hôn không?”

Hệ thống: “……”

Cậu đúng là nhân tài!

*Nỗ Hỗ Lộc Yến chế từ Nỗ Hỗ Lộc Thị (Chính là Châu Hoàn trong phim Châu Hoàn truyện đó mấy bạn)
Bình Luận (0)
Comment