App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 13

Tần Linh gọi hai quỷ nam đến bên cạnh, vẽ một vòng tròn cho hai người, hai quỷ nam nhìn nhau rồi tự động đi tới ngồi xổm trong vòng tròn không cần Tần Linh nói, đặc biệt hiểu chuyện.

Tần Linh ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm bọn họ, như một người bạn cũ hỏi bọn họ: “Các ngươi định làm gì? Các ngươi vẫn muốn kết hôn sao?”

“Không kết, kệ vậy đi.” Lần này minh hôn này khiến cả hai sợ hãi.

Tần Linh hỏi: “Hai người còn bao nhiêu năm nữa mới có thể đầu thai? Quỷ sai nói cho các ngươi biết sao?”

“Tôi còn lại 50 năm.” 

“Ta không có nhiều lắm, 47 năm.”

Tần Linh nhìn người này, lại nhìn người kia một chút, nghiêm túc đề nghị: “Dù sao cũng chỉ là tìm một người bạn đồng hành, quan tâm nam nữ làm gì? Hai người cứ thử xem sao.

Làm quỷ mà để 40, 50 năm trôi qua một mình thật nhàm chán.



Cả hai người đều sững sờ, rồi liếc nhìn nhau, cùng đánh nhau, cùng nhau gây rắc rối, họ đã thực sự thiết lập một tình hữu nghị sâu sắc và ngầm hiểu nhau.

Trôi qua thế nào bây giờ?

Cả hai đều không nói gì, như thể đang suy nghĩ về tính khả thi.

Trái lại Tần Linh bị sợ hết hồn, “Tôi nói đùa thôi, hai người tưởng thật à?”

Hai người nhanh chóng giải thích: “Không có!”

“Không phải!” 

Cả hai đều quay đầu sang một bên, nhưng ánh mắt có chút lảng tránh, lộ vẻ xấu hổ.

Tần Linh cau mày, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nói như vậy, tôi nghĩ hai người có thể ở cùng nhau, trong nhà có thể tiết kiệm tiền.”

Vương Tử Hoàn bên cạnh dở khóc dở cười, tính tình của ông chủ Tần, chưa bị đánh sao? 

Tần Linh thắp nén nhang cho bọn họ “Tôi không quan tâm đến chuyện hôn sự, hai người tự bàn bạc đi.

Tôi thực sự nghĩ hai người hợp nhau … Được rồi, không nói chuyện nữa, hai người có muốn nói chuyện với người trong nhà không, tôi cũng cho các người vào báo mộng.”

“Nếu có thể, ta muốn nói với ba mẹ, đừng tìm con dâu cho ta, để dành tiền nuôi thân.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.

Vốn dĩ khi tôi chết, bọn họ không ai chăm sóc, lại đem tiền tiêu trên người tôi, không đáng.

Để bọn họ dùng cho chính mình, chừa chút tiền dưỡng lão, đừng chịu khổ.”

Tần Linh nhìn bọn họ phấn khích vỗ tay, “Ai chà! Hai người thật xứng đôi, cùng chung ý kiến.

Có muốn bái đường tại chỗ không?”

Cả hai con quỷ đều lắc đầu, ai lại ở trong vòng bái đường? Có bệnh a!

Vương Tử Hoàn thật sự muốn đánh Tần Linh, nợ hay không nợ đây. (khúc này mình cũng không hiểu )

Tần Linh tiếc nuối đưa ra một tấm bùa hộ mệnh, “Ngươi cầm lấy, sau khi xé ra thì có thể dùng, đi vào giấc mộng mười phút, chỉ có thể dùng một lần.”

Hai người đều rất cảm kích Tần Linh, nếu không có cậu, trong nhà đã bị lừa gạt, bọn họ thành quỷ cũng không sống yên ổn.

Nếu như cậu không chưng vẻ mặt hưng phấn muốn cho bọn họ kết hôn, hai người bọn họ còn muốn cúi đầu hai lần cảm tạ cậu, bây giờ hai người nhìn nhau, quên đi, chỉ cúi một lần thôi.

Tần Linh nhanh chóng vung tay lên, “Được rồi được rồi, kết thúc buổi lễ, tất cả tiết kiệm ha.”

Hai quỷ: “…”

Sau khi mọi chuyện kết thúc, hệ thống: nhiệm vụ tân nương quỷ đã hoàn thành 100%

Thưởng: 100 tích phân.

4×10 điểm công đức

Thưởng thêm: ô giấy dầu đỏ sửa chữa, sửa lỗ hỏng …

Tần Linh cười gằn, “Ít như vậy? Mày là Chu Bái Bì à?!”

Hệ thống: “Ta còn tính cậu trai kia là một người cho cậu đó.

Không phải lúc nào cũng có nhiều người như nhiệm vụ đầu tiên đâu, nên tôi đã nói rằng kiếm tiền lập nghiệp, làm từ thiện cũng có thể được công đức.

” 

Tần Linh đổi tích phân lấy tiền, chế nhạo, “Quyên góp tiền? Mày đừng có mơ, đây là ta thật vất vả kiếm được.

Ta còn ở trong lều! Mày phải bồi thường tổn thất tinh thần cho ta, cộng thêm tiền xăng! Cho ta ít nhất là tám nghìn! “

Hệ thống muốn hộc máu, nó lấy đâu ra 8.000 tệ, nó lại không thể đến công trường chuyển gạch.

Sau khi suy nghĩ, hệ thống chợt nhớ ra, xem ra nó thật sự có cách kiếm tiền, nhưng không biết có bán được không.

Về đến nhà, cửa hàng vẫn đóng cửa, Mục Huyền Cảnh chưa về, Vương Tử Hoàn muốn về nhà một chuyến, Tần Linh tắm rửa sạch sẽ, nằm trên chiếc giường ấm áp mềm mại, thoải mái duỗi ra.

Đây mới là nơi người ngủ, lều trại và những thứ khác đều là cặn bã. 

Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: “Đi ra ngoài ba ngày liền kiếm lời mười vạn, trói chặt cùng ta không thiệt thòi.” Ý đồ khiến Tần Linh rõ ràng, đòi nó tám ngàn là có không đạo đức đến cỡ nào.

Tần Linh mở mắt ra, “Ta còn ở trong lều, ăn mì gói, ăn gió nằm sương, mày chừng nào thì trả ta tiền?”

Hệ thống: “… Cậu kiếm lời nhiều tiền như vậy, còn cần nhiều tiền hơn nữa để làm gì?”

“Vô nghĩa, kiếm tiền là để tiêu, tiêu càng nhiều càng tốt, như vậy sẽ rất hạnh phúc.” 

Hệ thống không nói nên lời, lần đầu tiên thấy vừa ăn cắp vừa la làng thế này, logic lại không hề mâu thuẫn chút nào. 

Tần Linh ngủ một giấc đến tự tỉnh, nghe đến tiếng chìa khóa mở cửa, cậu nhắm hai mắt cũng biết là ai trở lại.

Người anh em này đi ra ngoài một chuyến, sát khí lại càng nặng.

Cậu cầm dép đi ra ngoài xem, lúc đi thì Mục Huyền Cảnh chỉ cầm theo một cái ba lô, nhưng trở về lại có rất nhiều túi lớn nhỏ, Mục Huyền Cảnh cởi áo khoác ra, thấy cậu, khóe miệng nhếch lên một cái, ” Dậy chưa? Tôi mua bữa sáng rồi.



Tần Linh nhìn thấy trên bàn hộp đồ ăn, nhíu mày, có mùi thơm. 

Nhìn những chỗ hộp đóng gói ở đây, Tần Linh cười hỏi: “Anh đi mua hàng à?”

Mục Huyền Cảnh đem hành lý trở về phòng, “Đều là của cậu, ăn ít thôi, đừng chậm trễ ăn cơm.”

Tần Linh trong nháy mắt kinh ngạc, đưa cho cậu? Cậu cầm viên kẹo lên nhìn, mùi vị mà cậu thích.

Nhìn tất cả các loại đồ ăn vặt, cũng là món yêu thích của cậu.

“Sư phụ của tôi nói cho anh hà?” 

“Không, tôi nhìn vừa mắt liền mua một ít, không phải cậu nói rằng tôi nhớ mang theo đặc sản sao?”

Tần Linh đột nhiên nhớ tới mình quên mất chuyện đặc sản, bởi vì muốn trở về ngủ, nên tay không trở về.

Tần Linh trực tiếp thú nhận, “Đặc sản tôi không mua.

Tôi nghĩ chúng không ngon lắm.

Trưa nay tôi mời anh ăn cơm đi.”

Mục Huyền Cảnh không ngạc nhiên, “Được.”

Đối phương sảng khoái như vậy, Tần Linh cũng cảm thấy tâm lý sảng khoái, cười hỏi: “Ăn đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn phương Tây hay đồ ăn Nhật Bản và Hàn Quốc?”

“Đồ ăn Trung Quốc.” 

“Chà, tôi cũng thích đồ ăn Trung Quốc.”

“Vậy thì cả hai chúng ta đều có sở thích giống nhau.” Mục Huyền Cảnh nghiêm túc nói: “Có thể sống chung với nhau”.

Ông chủ Tần vừa mới mai mối cho người khác, cậu nghĩ mình cũng vừa mới nói qua những lời tương tư, Mục Huyền Cảnh tuy không biết nhưng vẫn có chút ngượng ngùng nên nhanh chóng đổi chủ đề, “Tiện thể, anh lấy đâu ra tiền?”

Miệng cậu kén chọn, những món ăn vặt này không hề rẻ, một lần làm cơm trả nợ người, rồi một thân sát khí trở về, nghĩ như thế nào đều cảm thấy được… Không an toàn.

Mục Huyền Cảnh nhẹ nhàng giải thích: “Tôi đã được trả lương rồi.” 

Tần Linh có chút lo lắng, “Việc làm của anh … có hợp pháp không?”

Mục Huyền Cảnh bị chọc cười, anh nở nụ cười, cặp mắt đào hoa có một đường cong hoàn mỹ, loại khí lạnh trên người khiến người sống cách xa vạn dặm có chút phai nhạt đi, sát khí dị thường hù người đều không nồng đậm như vậy nữa.

Tần Linh sững sờ, anh cười lên rất đẹp, chẳng trách lúc nào anh cũng không thích cười, cười thì làm ăn được gì? (cái cuối mình chém á)

Mục Huyền Cảnh bỡn cợt nhìn cậu, “Đừng lo lắng, ăn đi, tiền lương do nhà nước trả.” 

Tần Linh thở phào nhẹ nhõm, không trách bên trong sát khí còn có công đức, cũng không phạm pháp hay phạm tội, có thể yên tâm mà ăn.

Càng làm Tần Linh không nghĩ tới chính là, lúc ăn cơm, Mục Huyền Cảnh chọn đồ ăn đều là món cậu thích ăn, “Thật là trùng hợp, hai chúng ta đều có khẩu vị giống nhau.”

Mục Huyền Cảnh suy nghĩ một chút, “Cho nên, hai ta thật sự rất hợp duyên, thích hợp để sống cùng nhau.”

Tần Linh lúng túng cầm đồ uống lên nhấp một ngụm, nếu như hai người thẳng nói chuyện phiếm thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng cậu không thẳng nên có chút ngượng ngùng.

Tần Linh ho khan một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng, híp mắt kính nhìn Mục Huyền Cảnh cười, “Tôi cũng cho rằng rất hợp duyên, cùng dưới một mái nhà…”

Tần Linh có chút nói không được nữa, có chút ê răng.

Mục Huyền Cảnh đã bắt đầu nhặt rau cho cậu, gắp tất cả những thứ cậu thích, “Mau ăn đi, nói những câu khách sáo đó có thể no sao?”

Tần Linh mỉm cười, ai chà, cùng người thật nói chuyện thật thú vị. 

Ở bên ngoài ăn gió nằm sương hai ngày, sau khi trở về được ăn cơm ngon, với tâm trạng như vậy, Tần Linh vui vẻ ăn nhiều, ăn xong liền muốn tiêu tiền.

Mục Huyền Cảnh tốt tính đi cùng với cậu, xem cậu bỏ ra hơn 10 vạn để đặt may một bộ lễ phục Đường thêu tay, sau đó bỏ ra hơn 10 vạn để mua một vài bộ quần áo đẹp, còn giúp cậu xách đồ, anh còn đi cùng cậu mua rất nhiều đồ chơi nhỏ hiếu kỳ nhưng vô dụng.

Cuối cùng, nhìn cậu bỏ ra năm nghìn tệ để chơi với chiếc hộp mù, nhặt một đống búp bê trông kỳ lạ, đều giúp cậu mang chúng về nhà.

Dọc đường về nhà, sắc mặt dịu dàng hết chỗ nói rồi, không hề có một chút mặt lạnh nào, còn khen cái đống đồ hỏng mà cậu mua dễ nhìn.

Tần Linh cảm động lôi kéo cánh tay Mục Huyền Cảnh, nói một cách chân thành, “Người anh em, anh là người duy nhất khen tôi mua đồ dễ nhìn, bạn bè của tôi đều nói rằng tôi tiêu tiền mua rác.”

Mục Huyền Cảnh trịnh trọng nói: “Đó là bởi vì họ không có thẩm mỹ.

Thần chết mang liềm này rất đẹp trai.

Nó có sừng, sừng vẫn đen.

Người thích nó đều có phẩm vị.”

Tần Linh cảm giác được một mũi tên ‘Biu’ đâm vào tim mình, nắm lấy tay Mục Huyền Cảnh xách đồ, mạnh mẽ nắm tay, biểu tình nghiêm túc: “Tương lai chúng ta sẽ là bạn của nhau! Sau này chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi mua sắm.! “

Mục Huyền Cảnh mỉm cười và gật đầu, “Được, tôi sẽ đi cùng với cậu.” 

Hệ thống nghe không nổi nữa, nhân loại nguy hiểm này cư nhiên ở trước mặt ký chủ biểu hiện hiền lành như vậy, sao lúc hắn một tay bóp chết bốn ác quỷ lại không để ký chủ thấy đi! Hắn cũng hấp thụ oán khí của những ác quỷ đó! Hắn ta tâng bốc còn chuyên nghiệp hơn nó! tui!

Sự thực chứng minh Tần Linh mua này đó đồ chơi nhỏ chính là vì khiến chính mình vui vẻ, hai ngày chơi đủ rồi, sau đó liền bán chúng trên Xianyu.

Hệ thống tức giận đến mức giơ chân, nếu quyên tiền thì có thể kiếm lời bao nhiêu công đức lận đó? Hoàn thành nhiệm vụ sớm không phải là tốt sao? Đồ phá của! 

Hệ thống dời những thứ vừa làm đến trước mắt Tần Linh, tức giận nói: “Tôi làm cái này, cậu bán đi, có tiền sẽ cho cậu, còn lại tôi sẽ quyên góp để kiếm công đức.”

Đây là lần đầu tiên Tần Linh nhìn thấy đạo cụ được làm tinh xảo và chân thực như vậy, đây là một ma nữ có kích thước như thật, cô ấy mặc một chiếc áo choàng lớn màu trắng với oán khí màu đen quấn quanh người, khuôn mặt đặc biệt gớm ghiếc, thất khiếu chảy máu.

Con ngươi đang phồng lên, như thể chỉ cần trợn mắt có thể rơi ra ngoài.

Phát hiện có người nhìn mình, cổ búp bê đó khẽ quay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Linh.

Hệ thống giải thích: “Nó có thể cảm ứng được nhiệt độ con người.”

Nhìn thẳng vào nhau, con búp bê đột nhiên lao về phía Tần Linh, vốn dĩ cách đó chưa đến một mét, nhưng Tần Linh không kịp phản ứng, vào lúc này, một luồng sáng đen chợt lóe lên, “bốp” một tiếng, đầu búp bê rơi xuống đất, đôi mắt trợn trừng lên, chết không nhắm mắt.

Hệ thống: “Ahhhhh!!!” 

Tần Linh chớp mắt liền nhìn thấy Mục Huyền Cảnh đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn hình nhân với vẻ mặt đằng đằng sát khí, lúc thì sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen lạnh như băng, xem bất luận là đồ vật gì cũng giống như vật chết, sát khí bức người, như một hung thần giết người không chút cảm xúc.

Thậm chí dùng sát khí vô hình làm lưỡi dao, Tần Linh lập tức trong lòng hồi hộp, người này, thật là đáng sợ… Sau đó trái tim cậu lại ấm lên, đối phương là cứu cậu sao?

Nhìn thấy đầu con rối rơi xuống đất không có oán khí, Tần Linh có chút dở khóc dở cười, “Đây là con rối.”

Mục Huyền Cảnh đi tới gần cậu, nắm lấy cổ tay Tần Linh, kéo cậu ra phía sau, không yên lòng đá vào đầu cái kia, “Có oán khí.”

Tần Linh nhìn chằm chằm bóng lưng, sửng sốt một hồi, cảm giác này quen thuộc đến khó hiểu. 

Hệ thống xù lông kêu lên trong đầu Tần Linh: “Tôi chỉ chỉ nhét vào trong đó một chút oán khí, một chút, một chút thôi, chỉ đủ hù người, vừa nhìn thấy mặt trời liền biến mất! Thế mà hắn giết mất rồi! Giết rồi!! Tôi còn muốn làm thêm một cái khác! “

Tần Linh giật giật khóe miệng liếc nhìn bóng lưng của Mục Huyền Cảnh,Mục Huyền Cảnh không có thời gian suy nghĩ nữa, dùng hai ngón tay véo vài sợi tóc, đem cái đầu cao su tới nơi cái cổ, trong lòng nói: “Khổ cực mày, sửa lại một chút.”

Mục Huyền Cảnh có chút lúng túng, “Tôi có phải làm sai không?”

“Không sai, anh là bảo vệ tôi, tôi cũng không phải không biết phân biệt, ” Tần Linh cười nói: “Không nhìn ra, thân thủ anh lại tốt như vậy, đúng rồi, hồn phách của anh dường như đã ổn định hơn một chút.” Nói đến đây, Tần Linh nắn nắn cánh tay của Mục Huyền Cảnh, người Mục Huyền Cảnh trông rất gầy, sắc mặt cũng tái nhợt, cậu không ngờ cơ bắp lại rắn chắc  như vậy.

Hình như anh ta có cơ ngực, không biết có cơ bụng nào không, Tần Linh không tiện mò, ánh mắt viết đầy ước ao.

Cậu dành hết thời gian tập thể dục để ngủ và chơi game, ông trời quả nhiên sẽ không cho không cậu một thân thể cơ bắp.

Mục Huyền Cảnh bị đôi mắt cậu nhìn đến tê dại, không thể giải thích được nghĩ đến trước đây … Đôi mắt anh tối sầm lại, ho khan một tiếng, “Cậu làm hương dùng quá tốt.”

Tần Linh nhớ tới một lượng lớn hương bị lấy đi kia, lập tức liền không cười được nữa.

Hệ thống đau lòng, vui sướng cho người khác, công việc thuộc về bản thân. 

Sau khi làm lại cái đầu cho con rối, Tần Linh đăng con rối lên Xianyu, bán nó với giá 18 nghìn, số lượng có hạn.

Hệ thống đáng thương nói với cậu: “Tôi cho cậu tám vạn, còn lại phải đưa cho tôi.”

Tần Linh cười híp mắt, “Ta thay mày đăng bán trên mạng, còn phải mặc cả với người mua.

Mày không thể cho tôi một nửa phí vất vả sao?”

Hệ thống uất ức muốn chết, “Tôi giữ lại làm từ thiện, tôi muốn kiếm công đức, hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt.

Khi quyên góp, tôi cũng viết tên của cậu.

Tôi cũng là nhân viên bán thời gian … Tôi khổ quá  mà.”

Nói mãi, hệ thống thật muốn khóc, nếu như có thể giải trói, nó khẳng định đi liền bây giờ, tuyệt không quay đầu lại.

Tần Linh dịu dàng dỗ dành nó: “Bé con, đừng khóc, khi khóc lông sẽ không đẹp đâu.” 

Nhìn thấy mặt của Tần Linh đột nhiên tới gần, hệ thống đột nhiên hiểu được tại sao con người lại bị thần sắc mê hoặc.

Tần Linh dỗ dành nó: “Chỉ cần làm thêm mấy cái là được.

Làm càng nhiều thì càng kiếm được nhiều.

Tương lai ta sẽ giúp mày bán hàng.

Chúng ta chia 50:50, tài sản ổn định biết bao.”

Hệ thống:???

Tần Linh dặn nó, “Còn có, đừng quên giao kèo.

Ta làm sáu nhiệm vụ, mày sẽ cho ta một khẩu bazooka.

Thực ra, mày hẳn có rất nhiều đặc quyền đúng không.

Chúng ta sau này cứ từ từ khai phá.”

Hệ thống trực tiếp quỳ xuống, “Hợp tác của chúng ta chấm dứt từ đây! Cậu nhanh chóng nhập một nguyện vọng, kiểm tra xem cần đổi bao nhiêu điểm để giải trói! Tôi xin cậu! Buông đôi tay nhau ra! “

Tần Linh nắm lấy cái đuôi của nó, “Thân mến đừng đi, ta rất có hứng thú với hàng cao cấp trong đó, định cho sư phụ mấy cái chơi, chúng ta tâm sự nào.” 



Có một chủ nhà ma vừa hay thiếu loại đạo cụ đáng sợ như vậy, sau khi nhìn thấy giới thiệu về con rối ma nữ, liếc mắt liền chọn ngay.

Đầu tiên, quá tinh xảo, quá giống như thật, mấy con rối trên thị trường cũng không thật như thế.

Hơn nữa, đặt nó vào một nơi hắc ám, nó sẽ trở nên âm u khủng bố, hét lên với mọi người “Giết ngươi, giết ngươi”,  sẽ khơi dậy nỗi sợ bên trong của mọi con người.

Hơn nữa, nó còn để lại trên cơ thể người một khuôn mặt quỷ, rõ ràng như một hình xăm, sau ba đến năm phút dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt quỷ sẽ biến mất, nhưng hiệu quả hù dọa như vậy là đủ rồi.

Nhắc nhở là vật phẩm này không được phơi nắng, sau khi phơi sẽ trở thành con rối trang trí, mất hết các công năng,  chỉ có thể tự mình đi lấy hàng.

Giá bán: 18.000 tệ (~64,062,605 VND)

Chủ nhà ma bị cái giá này khuyên lui bởi giá này quá đắt, đạo cụ đắt nhất mua của người khác cũng mới lên nghìn, cái này giá 18 nghìn, hắn còn phải tự lấy hàng.

Công việc kinh doanh của hắn luôn không nóng không lạnh, hiện tại có nhiều nhà ma lắm, tầng tầng lớp lớp mà lá gan của mọi người càng ngày càng lớn, không có trò mới không muốn chơi, đều muốn những trò đã vào được nhưng không ra được.

Lấy 18,000 tệ mua một cái đạo cụ như thế, hắn không nỡ.

Tuy nhiên, cái này đạo cụ làm quá thật, kỹ thuật lập trình cũng cao.

Nó vẫn có thể in mặt mặt quỷ lên người, phơi nắng một chút thì biến mất.

Kỹ thuật này, nghề nhà ma này còn chưa được nghe qua, nếu mua về được sẽ trở thành đặc sắc lớn, nói không chừng có thể khiến việc kinh doanh của hắn cải tử hồi sinh. 

Thấy giá cả lên xuống không ngừng, hắn không nhịn được chat riêng với người bán: Xin lỗi,có thể rẻ hơn được không?

Tần Linh mở ra nhìn một chút, đáp: Không thể, tôi cũng không vội, nếu không bán được tôi có thể tự giữ.

Chủ nhà ma: Nói thật là dạo này tiền hơi eo hẹp, ông chủ ơi, ông có thể giảm giá cho tôi được không? 

Tần Linh: Không có bán chịu, không giảm giá là tôn chỉ phục vụ của chúng tôi.

Hệ thống hít sâu một hơi, dùng móng vuốt kéo Tần Linh ra, “Ông chủ, sau này bán đồ thỉnh cậu đừng nói chuyện, cám ơn.”

Giở trò cho lắm vào, cuối cùng vẫn là nó bán! Ký chủ như vậy có tác dụng gì!(‘Tui’ đó không phải là tui – xưng hô đâu, Từ “tui” trên mạng có nghĩa là “muốn nôn”, khi trò chuyện, cư dân mạng đã tạo ra nhiều biểu tượng cảm xúc khác nhau và thêm từ tượng thanh “tui” để nhổ mọi người.)

*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc.

Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động.
Bình Luận (0)
Comment