Khi Bành Văn Văn nhìn thấy Lạc Văn Nam, người kia vừa mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, trên người còn treo một túi máu, vẫn đang truyền dịch nhưng người đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Điều kỳ lạ là Lạc Văn Nam đổ máu nhiều như vậy, ngoại trừ vết mổ, trên người anh không có vết thương nào khác.
Hơn nữa, khối u trong dạ dày hình như đã lớn, giống như lúc trước, bác sĩ lo lắng, sao có thể phát triển nhanh như vậy?
Trong tình huống này, bác sĩ không dám thực hiện thêm một ca phẫu thuật nào cho hắn, muốn tổ chức một cuộc họp để tập trung thảo luận trước khi thực hiện cho hắn.
Tuy nhiên, cha mẹ của Lạc Văn Nam tin rằng người trong bệnh viện muốn giết Lạc Văn Nam, bỏ lại đồ vật đã lấy ra từ trong bụng hắn về lại.
Họ yêu cầu cảnh sát tìm ra sự thật càng sớm càng tốt.
Cảnh sát nhất thời cũng không tìm ra lý do tại sao chuyện này lại xảy ra.
Qua video giám sát thì thấy mặt Lạc Văn Nam trở nên dữ tợn sau một hồi, bụng thì ngày càng to ra.
Cảnh sát bài trừ có người tự mình động thủ, nguyên nhân cụ thể còn cần được điều tra lại.
Cha mẹ của Lạc Văn Nam vì bảo vệ sự an toàn của con trai mình, đã thuê một hộ lý nam trông coi cả ngày lẫn đêm.
Nhìn thấy Bành Văn Văn, Lạc Văn Nam cho rằng anh ta gặp ảo giác, “Cô tới đây để mang tôi đi sao?”
Hộ lý thấy hắn ta nói chuyện thì sợ đến mức da đầu tê dại, bệnh nhân này cứ như bị thần kinh, gầm gầm gừ gừ, nếu không phải nhiều tiền, hắn cũng không muốn nhận.
“Anh không sao chứ? Có muốn gọi bác sĩ cho anh không?”
Lạc Văn Nam sốt sắng hỏi: “Anh không nhìn thấy cô ấy sao?”
Hộ lý nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt, kiên trì nhìn theo ánh mắt Lạc Văn Nam, “Ai? Không có ai mà.”
Bành Văn Văn cười nhạo Lạc Văn Nam, không ngờ khi gặp lại, người mà cô ấy thích lại trở nên như thế này, một ông chú luộm thuộm, râu ria xồm xoàm, bụng lớn, trông không giống nam thần như mong đợi.
Lớn lên xấu? Hay là mắt của mình quá tệ, chẳng những không xem trọng nhân phẩm, mà dáng vẻ còn xấu như vậy, thế mà cô còn có thể thích lâu như vậy?
Bành Văn Văn thất vọng, cô cảm thấy khi còn sống mình quá ngu, tại sao cô lại nghĩ hắn đẹp trai, giỏi giang, anh tuấn?
Khuôn mặt căng thẳng của Lạc Văn Nam tái xanh, trên môi không còn chút máu, cùng với cơn đau trên bụng, hắn gần như không thể khiêng nổi.
“Bành Văn Văn, làm ơn bỏ qua cho tôi đi.
Tôi thực sự không cố ý.
Tôi lúc đó quá sợ, tôi mới nói dối em.
Không ngờ họ lại đối xử với em như vậy, không ngờ em lại nghĩ quẩn như vậy.
Tôi thích em.
Tôi thật sự rất thích em, em bỏ qua cho tôi đi! “
Bành Văn Văn thờ ơ nhìn hắn ta nói hưu nói vượn, thời điểm làm người, cô dễ bị lừa, nhưng lúc làm quỷ, cô ấy có thể dễ dàng phân biệt những cảm xúc khác nhau của con người, cho dù là tốt hay xấu.
Bành Văn Văn chán ghét, “Anh nói dối, anh còn nói dối quỷ, thật ghê tởm!”
Lạc Văn Nam uể oải ngụy biện, “Tôi không nói dối em.
Lúc đó tôi không nói cho em biết, là bởi vì tôi quá sĩ diện.
Khi đó, tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Những năm qua tôi đã rất hối hận, vẫn luôn hối hận … “
“Ta cũng hối hận, hối hận muộn như vậy mới trở về tìm ngươi báo thù, thứ trong bụng ngươi chính là con trai của ta, ta cũng không biết là con ai, đưa ngươi đi.” Bành Văn Văn đứng ở cửa sổ, trước khi đi nói cho hắn biết: “Nó là oán hận nhất là nó không được sinh ra, vậy ngươi có thể sinh ra nó, chờ nó sinh ra ta trở về tìm ngươi.”
Lạc Văn Nam mang theo một thân máy móc muốn xuống giường, “Bành Văn Văn! Em đừng đi! Em mang nó đi! Tôi thật sự rất thích em! Tôi thích em! Em bỏ qua cho tôi đi!”
Hộ lý không thể giữ hắn lại được nên đã nhanh chóng gọi cho bác sĩ, tiêm cho hân thuốc an thần, lúc này mới yên tĩnh lại.
Sau khi Bành Văn Văn trở về liền rầu rĩ không vui, Tần Linh hỏi: “Ngươi làm sao không vui? Chả nhẽ là bị khinh bỉ à?”
Bành Văn Văn ủ rũ nói: “Quá thất vọng.”
Tần Linh cảm thấy thích thú.
“Thiếu nữ khi thanh xuân hồ đồ sẽ cảm thấy có người làm người rung động, giống như bóng đèn tròn phát sáng, nóng rực, chỉ cần liếc mắt liền thấy người đó chói mắt, như thể cả thế giới đều không có ai tốt như vậy.
Chờ đến tuổi đôi mươi, đã trải đời, gặp gỡ vài người rồi mới biết lúc đó mình thiển cận như thế nào, nên các cô gái cố gắng đừng yêu sớm, nhất là lứa tuổi dưới mười tám ấy, bởi vì sau khi lớn lên sẽ cảm thấy người đó không xứng.”
Nếu như trước đây Bành Văn Văn nghe thấy lời này, cho dù cô ấy không dám nói trực tiếp, trong lòng cũng sẽ phản bác lại, bây giờ cô cảm thấy điều này quá đúng, bây giờ cô thực sự cảm thấy Lạc Văn Nam không đáng để cô thích.
Khi đó, cô quá ngu ngốc, chỉ ngìn vẻ bề ngoài, không biết được lòng người.
Tần Linh nhìn cửa sổ nói: “Các huynh đệ, đến giờ chơi rồi.”
Mấy con quỷ vẫy tay với Tần Linh rồi vui vẻ bay đi.
Sau khi dùng thuốc an thần, Lạc Văn Nam chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng, hắn cảm thấy có người dùng sức kéo tóc mình rất mạnh, da đầu đau nhói.
Lạc Văn Nam mở mắt ra, nhìn thấy một người mang vớ lụa lơ lửng trên người hắn, nháy mắt với hân, Lạc Văn Nam hơi sững sờ, nghi ngờ mình đang nằm mơ.
“Bé con, tỉnh rồi sao?” Đại ca quỷ này bị xe tông chết, gãy cổ, đầu vẹo đến bây giờ, lồng ngực hõm xuống, lộ cả trái tim đẫm máu.
Chính hắn hoàn toàn không cảm nhận được, như không có việc gì sờ sờ trái tim, sờ một cái, máu phun xì xì, hệt như đài phun nước nhỏ.
Chắc hắn cảm thấy mình đặc biệt lãng mạn, không ngừng nháy mắt với Lạc Văn Nam.
Bên cạnh hắn có một con quỷ, trên huyệt thái dương có một cái hố to, bạch não không thể lau sạch, vì không cho óc chảy ra, hắn chỉ có thể ngoẹo cổ, nghiêng mắt thấy người. Hắn cà cà óc của chính mình, sau đó liếc mắt nhìn khuôn mặt của Lạc Văn Nam, “Ông chủ Tần nói, trước khi ngươi tự thú, chúng ta có thể tùy tiện chơi, chơi chết luôn cũng được.
Cầm lấy, lau mặt đi, lớn lên cũng không tệ đó.”
Lạc Văn Nam sợ hãi trợn mắt lên, quỷ!!!
“Nơi nào không tệ? Ông chủ Tần không phải đã nói hắn ta là một người đẹp trai sao? Người như hắn ta đều gọi là mỹ nam.
Tôi còn tưởng rằng hắn đẹp cỡ nào, nhưng không ngờ tới là mặt hàng này.
Người như vậy ta không thể hạ thủ được, các ngươi lên trước đi.” Một âm thanh thiếu nợ vang lên bên gối, Lạc Văn Nam quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt xanh mét, chiếc lưỡi già nua, hai tròng mắt đỏ như máu sắp lồi ra, con quỷ treo cổ đang nằm cùng gối với hắn.
Đối phương dùng một tay kéo nhãn cầu ra, đưa vào miệng liếm máu trên nhãn cầu, rồi lại nhét vào trong hốc mắt, rồi dùng tay kia kéo tóc, đánh thức hắn, chính là con ma này.
Lạc Văn Nam sợ đến mức muốn chạy trốn, nhưng lúc này hắn không thể nhúc nhích được, muốn hét lên, con quỷ dính óc che miệng hắn lại, không cho hắn phát ra âm thanh.
bàn tay ma quái bịt miệng cậu lại, khiến cậu không thể hét lên được nữa.
Hắn nhìn thấy hộ lý ở bên giường bên chơi game, hoàn toàn không phát hiện ra, hắn muốn gây tiếng động để thu hút sự chú ý của đối phương, nhưng lại phát hiện tay chân của mình đã bị bốn con ma kia giữ chặt.
Lạc Văn Nam kinh hãi giãy giụa, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Nỗi tuyệt vọng muốn troins nhưng không trốn được khiến gan mật hắn như muốn nứt ra, tim như muốn nổ tung.
Lúc này một tiếng thô lỗ quát: “Cướp cái gì cướp! Ta là lão đại, ta lên trước, những người còn lại xếp hàng đi, cởi áo quần của hắn cho lão tử!
Một đám quỷ hưng phấn bắt đầu kéo quần áo của Lạc Văn Nam, Lạc Văn Nam cảm thấy mình buồn nôn khi có tay lướt qua trên người mình, buồn nôn muốn nôn, liều mạng giãy dụa, tưởng như muốn tự tử.
Nhưng mà, hắn cự quậy không dứt được.
Quỷ treo cổ lấy điện thoại di động ra, ranh mãnh nói: “Ta quay video, hắn dám nói ra, chúng ta sẽ gửi cho tất cả yêu ma, để cho khi hắn chết đi, trực tiếp trở thành siêu sao phim cấp 3 trong quỷ giới.”
Có quỷ động viên, “Ông chủ, cố lên! Dù sao ông chủ Tần đã nói, chỉ cần không tự thú, chúng ta đùa đến chết cũng sẽ không trách chúng ta.”
Lạc Văn Nam cuối cùng bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, đám quỷ mới buông tha cho hắn, con thì lau tay, con thì xoa mặt, “Buồn nôn chết rồi, ta không diễn nổi nữa.”
“Sao ngất đi nhanh vậy, vậy còn chưa sợ hãi đâu?”
“Ta cũng diễn không nổi nữa,ở quỷ giới, ta cũng chính là diễn viên tuyến mười tám, diễn như vậy đã không tệ.”
“Đừng nói nhảm, cầm tiền nhanh đèn của ông chủ Tần thì phải làm việc cho tốt, nhanh lên, đánh thức hắn dậy, tiếp tục hành động!”
…
Lạc Văn Nam bị những quỷ này liên tiếp bạt tai, sau khi tỉnh lại, Lạc Văn Nam hoàn toàn suy sụp, “Ta tự thú! Các ngươi buông tha ta! Ta tự thú!!”
Không chút do dự, Lạc Văn Nam đã tự mình gọi điện báo cảnh sát, thay vì vũ nhục dằn vặt, đến chết sau vẫn không thể giải thoát, hắn tình nguyện ngồi tù!
Khi cảnh sát đến, Lạc Văn Nam kể toàn bộ vụ án đã xảy ra hơn mười năm trước, mắt đỏ hoe, thậm chí còn quên cả cơn đau trong bụng, hắn như phát điên lên, “Tôi ích kỷ, sợ hãi, chỉ là để lợi dụng tình yêu của cô gái thích tôi, tôi khiến một cô gái 17 ngu ngốc bị một đám sâu rượu lưu manh cưỡng dâm! Tôi thấy vậy nhưng cũng không quay lại cứu cô ta chứ đừng nói là gọi cảnh sát, vì lúc đó tôi đang nghĩ, nếu mình cứu cô ta mà cô ta nói ra chuyện này thì làm sao bây giờ? Người khác sẽ nghĩ gì về tôi? Nếu bị cưỡng hiếp tập thể, cô nhất định không dám nói ra, cô ta không biết xấu hổ sao? Tôi từ lâu đã hiểu cô ta, cô ta là gia đình đơn thân, nhút nhát, tự ti, cô có thể nói với ai? Cô ta dám nói cho ai? “
Nhìn vẻ mặt của hắn, cậu cảnh sát nhỏ vừa đến thực tập muốn cởi đồng phục cảnh phục tẩn hắn một trận, “Mười bảy tuổi, cô ấy mới mười bảy!”
“Thì sao?” Lạc Văn Nam cười điên cuồng, “Cậu không biết cô ta phiền phức như thế nào đâu.
Lúc nào cô ta cũng lén lút nhìn tôi, rõ ràng nghèo túng như vậy, còn dám yêu thích tôi? Cô ta giống như chuột trốn trong lòng đất.
Các ngươi không cảm thấy bị một con chuột ái mộ, rất buồn nôn sao?”
Mặt của hai cảnh sát đang ghi chép tái mét, mẹ nó đây là tiếng người à?
Cha mẹ Lạc Văn Nam đã choáng váng.
Con trai họ từ tiểu học đã học tập tốt rồi, ôn văn nho nhã, nói chuyện có lễ phép, bằng hữu thân thích đều sẽ khen.
Hàng xóm sẽ lấy hắn làm hình mẫu cho con cái họ.
Hắn làm sao có thể, hắn làm sao có thể nói ra những lời này?
Mẹ Lạc Văn Nam rơm rớm nước mắt bước tới, “Con trai, con đang nói cái gì vậy? Con bị sốt? Sốt đến hồ đồ à? Con đừng nói nữa, mẹ sợ.”
Lạc Văn Nam hét lên: “Đừng đến đây! Nhìn thấy bà là tôi buồn nôn rồi! Các người chẳng qua chỉ đang nuôi một đứa con trai mà các người thích, mặc kệ tôi muốn cái gì! Hiện tại các người rất buồn sao, đứa con các người lấy làm kiêu ngạo sao lại biến thành thế này, hahaha … “
Lạc Văn Nam cao hứng cười lớn vài tiếng, “Con trai của các người còn làm rất nhiều chuyện, mỗi một vụ kiện cũng có thể làm cho các người kiêu ngạo! Khi biết cô ta chết rồi, tôi vui mừng rất lâu, bởi vì cô ta chết rồi, không thể đứng ra nói ra chân tướng nữa! Tôi an toàn rồi!”
Mẹ của Lạc Văn Nam sau khi nghe xong thì run lên bần bật, được người cha mặt tái mét đỡ lấy, hai vợ chồng già chịu đả kích quá nặng, không còn sức để nói nữa.
Lạc Văn Nam tiếp tục điên cuồng: “Vừa mới tốt nghiệp, tôi đã tìm ra nhóm lưu manh đó, bởi vì so với tội lừa gạt thì tội hiếp dâm tập thể của chúng nghiêm trọng hơn, nên tôi lợi dụng nhóm lưu manh để giúp tôi làm việc, biết tại sao con trai các người còn trẻ như vậy có thể mở một công ty luật lớn như vậy không? Đó là vì tôi đã bảo bọn lưu manh dọa các luật sư quanh đó chạy đi! Bọn họ có đã thành gia, đã có con, còn có công việc đàng hoàng, sao vẫn làm thế? Bới tôi là luật sư, bọn họ phạm tội, họ phải nghe lời tôi! “
Mẹ của Lạc Văn Nam không chịu được nữa, phát bệnh tim, nhân viên y tế nhanh chóng cấp cứu.
Cha hắn run rẩy chỉ vào hắn, toàn thân phát run, môi trắng bệch, “Mày… Súc sinh! Ta làm sao nuôi các loại súc sinh như mày! Cảnh sát! Đem nó bắt đi! Bắt đi!”
Cảnh sát thấy ông cụ sắp tức giận liền nhanh chóng gọi bác sĩ đến giúp ông đi, nếu như Lạc Văn Nam lại nói thêm điều gì, tối nay hắn có thể trực tiếp đưa tang cả cha lẫn mẹ.
Chuyện năm đó đều qua lâu rồi, hồ sơ đã được niêm phong, muốn tái điều tra cũng không dễ dàng.
Vụ án ghi chép không nhiều, chỉ biết báo cáo khám nghiệm tử thi thực sự chứng minh Bành Văn Văn đang mang thai.
Điều tra cho thấy Bành Văn Văn thích Lạc Văn Nam.
Cảnh sát cũng trích xuất DNA của Lạc Văn Nam để giám định, điều này chứng tỏ rằng Lạc Văn Nam không liên quan đến đứa trẻ.
Sau đó, do bị áp lực, mẹ của Bành Văn Văn sợ con gái mình sau khi chết còn bị mắng nhiếc vì tội không biết xấu hổ, không muốn người khác biết về việc con gái mình mang thai nên đã hỏa táng Bành Văn Văn sớm và không để cảnh sát truy tra.
Không ngờ hơn mười năm sau, những người có liên quan đến vụ án lại tự mình ra tự thú.
Từ miệng của Lạc Văn Nam, cảnh sát đã có được một phần danh sách của vụ việc đó, phát hiện ra rằng một số người trong số này đã kết hôn và có con, một số đang chuyển gạch, một số làm nhân viên bảo vệ, một số đi nơi khác làm lưu manh, một số đã bị bắt rồi, nhưng dù ở đâu, phạm tội đều phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Tuy nhiên, sau bao nhiêu năm, chứng cứ không còn, khiến cho bọn họ nhận tội, có chút khó khăn.
Quỷ anh cũng quay lại chỗ Tần Linh, ngồi xổm trong góc với mẹ nó, rất phiền muộn.
Lạc Văn Nam đã tự thú, luôn có cảnh sát hỏi về việc đó, quỷ anh không dám ở lại đó nữa.
Phiền muộn, tức giận, đặc biệt khó chịu.
Tần Linh nhìn mấy chuỗi nhân quả không đứt đoạn của Bành Văn Văn, nhấc tiểu quỷ, “Mày lúc nào cũng rảnh rỗi, tại sao không đi chào hỏi từng người một?”
Mục Huyền Cảnh lúc này đột nhiên nói: “Sao ngươi không thử từng người một xem ai có thể sinh ra ngươi? Oán khí không đủ ta cho ngươi.”
Tần Linh quay đầu lại, ngưỡng mộ nhìn Mục Huyền Cảnh, âm thầm duỗi ngón tay cái ra, “Mục Huyền Cảnh, tương lai anh sẽ là đại ca của tôi.
Anh nấu ăn ngon như vậy, mấu chốt là anh lại còn ác như thế, tôi sùng bái anh.”
Mục Huyền Cảnh: “…”