App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 20

Hiểu một cách thuần việt hơn là: Để ông lớn đây đem ngươi về bám váy đàn bà

Tần Linh cảm thấy ý kiến ​​của Mục Huyền Cảnh quá tốt, liền quyết định dùng lời đề nghị này, ngồi trước mặt quỷ anh, giống như nhân viên vàng trong làng tiếp thị: “Tao sẽ gửi mày đến đó, đảm bảo giao hàng chính xác, trên đường tăng cường oán khí, thần trí bảo hộ, hạ cánh an toàn, hoàn toàn không cần tiền.”

Vẻ mặt của quỷ anh rất bối rối nói một câu, nó nghe không hiểu, bởi vì nó làm mọi việc theo bản năng.

Ngay khi Tần Linh đang trêu đùa quỷ anh, Mục Huyền Cảnh đã gửi một tin nhắn cho Nhan Khang: Phái người đến thăm dò người vừa nhập viện gần nhất, người này là nam nhân trung niên đang mang thai, làm cho bọn họ nhanh chóng nhận tội.

Nhan Khang bận tới mức cơm cũng chưa ăn nữa, làm xong nhiệm vụ trở về chỉ mới uống một chén trà lạnh, mới vừa uống vào trong miệng, nhìn thấy câu nói này trực tiếp phun ra ngoài: “Nam nhân trung niên đang mang thai? Mục sát tinh, cậu nghiêm túc sao?”

Mục Huyền Cảnh phớt lờ hắn, anh không có hứng thú đùa với đối phương. 

Sau đó Mục Huyền Cảnh an ủi Tần Linh: “Chuyện này ngày mai sẽ có thể giải quyết, xong việc chúng ta trở lại nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nay hình như cậu gầy bớt rồi.”

Tần Linh sờ mặt, tin tưởng không chút nghi ngờ, “Có thật không? Tôi biết ngay mà, không thể long nhong ở ngoài được, ăn gió nằm sương, vừa dễ gầy vừa mau đen, lại không đẹp mắt chút nào.”

“Bây giờ trông vẫn rất đẹp,” Mục Huyền Cảnh nghiêm túc nói, “Trở về ăn nhiều một chút, hai ngày sẽ bù đắp lại ngay.”

Vương Tử Hoàn nghi ngờ nhìn bọn họ, ánh mắt Mục ca có vấn đề sao? Ông chủ chỗ nào gầy cơ chứ? Anh ấy ăn nhiều đếm không xuể luôn đấy!

Cảnh sát phụ trách điều trần vụ Bành Văn Văn đã nhận được một danh sách và một đoạn video, “Danh sách đã được gửi tới cấp trên.

Tất cả những người liên quan đến vụ Bành Văn Văn đã được gọi tới.

Đây là video.

Chúng ta chuẩn bị bắt giữ người.



Sau khi người có nhiệm vụ rời đi, một số công chức xúm lại, có người thắc mắc: “Cấp trên nào?” 

“Giám đốc đưa.

Tôi nghe nói là vụ án đặc biệt do cục điều tra đưa.”

“Chuyên môn phá án treo, là vụ án quan trọng hả? Làm sao để ý đến chúng ta? Cũng có theo sát đâu.”

“Có thể giúp là tốt lắm rồi, chúng ta đúng lúc đang thiếu người, thẩm tra vụ án khác.”

“Nghe nói bộ ngành này vô cùng có năng lực, nhưng cực kỳ thiếu người.

Chỉ là mỗi năm chả tuyển được bao người, nhưng đãi ngộ cực kỳ tốt.”

“Đãi ngộ tỉ lệ thuận với độ nguy hiểm, nếu không có năng lực, trước tiên nên làm tốt việc của mình đã.” Đội trưởng trở lại thu dọn đồ, vỗ bàn nói: “Đều quay lại làm việc đi! 

Căn cứ theo danh sách và địa chỉ, cảnh sát nhanh chóng bắt được người có liên quan đến vụ án, Lạc Văn Nam thì xong rồi, đầu tiên là thi thể của hắn ta bị tiểu quỷ dằn vặt, bị tiểu quỷ nhập lâu như vậy, vận hội cả đời hắn đều suy tàn.

Sau đó sự nghiệp cũng bị hủy hoại, tiền đồ không còn, gia đình bị chính hắn dằn vặt cũng bỏ đi.

Sau này, dù xử án dài bao lâu cũng sẽ được ghi lại, án cũ sẽ cùng hắn đến hết cuộc đời. 

Những người liên quan đến vụ án, dù đã hơn chục năm trôi qua, nhưng họ vẫn phải trả giá cho tội ác mà mình đã gây ra, tất cả đều bị đưa ra tòa.

Tần Linh nhìn chuỗi nhân quả trên người của Bành Văn Văn rốt cuộc cũng bị phá vỡ, liền bàn với cô, “Cô gái, nhân quả đã qua, ta tiễn cô đi.”

Bành Văn Văn thấp giọng hỏi: “Tôi có thể đi gặp mẹ tôi được không? Nhà tôi gia đình đơn thân, sau khi tôi rời đi, tôi không biết mẹ tôi thế nào rồi.” 

“Được rồi,” Tần Linh cười, “Con cái nhớ cha mẹ.

Đó là bản chất của con người.

Hầu hết mọi người đều có người muốn gặp trước khi rời đi.

Tôi sẽ cho cô báo mộng, hay muốn thế nào?”

Bành Văn Văn cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Tôi chỉ cần nhìn bà ấy là được.

Tôi không muốn nói chuyện với bà ấy.

Lỡ như bà ấy không còn buồn vì tôi, nhưng nếu tôi nói chuyện, bà ấy thấy khó chịu thì làm sao bây giờ?”

Tần Linh đều đáp ứng, dựa theo địa chỉ của Bành Văn Văn đưa, cậu đến một tiểu khu đổ nát, từ xa đã nhìn thấy chữ “phá hủy” lớn được viết trên bức tường bên ngoài tiểu khu.

Vương Tử Hoàn cười nói: “Nơi này phải di dời, mẹ cô sẽ nhận được một lượng lớn phí phá dỡ, đừng lo lắng nữa. 

Bành Văn Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một con đường vừa lạ vừa quen, cô lắc đầu, “Không phải, chúng tôi thuê nhà ở đây.

Khi mẹ và bố ly hôn, bà ra khỏi nhà và chỉ mang tôi đi.

Bởi vì giá thuê ở đây rẻ, chúng tôi luôn sống ở đây, không biết bà ấy đã dọn ra ngoài ở chưa ”.

Vương Tử Hoàn không nói, mệnh của cô gái này, thật quá khổ.. 

Tiến vào tiểu khu mới phát hiện, nơi này hầu như không còn người nào, tiểu khu phải di dời, cái nào có thể mang đi đều dời đi, ngay cả Tần Linh cũng không chắc lần này mình có thể gặp mẹ cô ấy không.

“Là gian nhà này.

Mẹ tôi không rời đi.

Bà ấy nhất định không rời đi.” Bành Văn Văn đứng ở cửa, rất chắc chắn.

Vương Tử Hoàn gõ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì, lại gõ cửa, nhưng không có người trả lời, “Chảng nhẽ không có ở nhà sao?”

Mục Huyền Cảnh tiến lên hai bước, vặn nắm cửa, sau đó giơ chân dài lên và đá thẳng vào cánh cửa “rầm” một tiếng, cửa trực tiếp bị đá văng ra.

Tần Linh sợ ngây người, đây chính là cửa sắt đấy!!!

Sức chiến đấu này … còn không phải đang bệnh sao?

Mục Huyền Cảnh chạm vào tấm cửa, sau đó quay lại, vô tội nói với Tần Linh, “Lâu rồi chưa tu sửa, gỉ sét, chỉ cần chạm vào là nó sẽ gãy.” Nói xong rút ra một cái đinh ốc, đưa cho Tần Linh xem, cho thấy thực sự không bền.

Tần Linh sửng sốt một chút, tuy không phải rất bền… Nhưng đây cũng là cửa sắt mà!

Mục Huyền Cảnh nhíu mày lại, cười khổ nói: “Chân đau.”

Tần Linh cứng họng, tức giận nói: “Tay còn chưa lành, chân lại bị thương.

Còn có thể làm gì?”

Lúc này bên trong lại nghe thấy hai tiếng ho khan, Bành Văn Văn đã bay vào, nhìn thấy dáng vẻ mẹ lúc này, cô sợ tới mức hét lên: “Mẹ! Dậy đi! Mẹ! Ông chủ Tần, anh mau nhìn mẹ tôi xem, mẹ tôi hình như không khỏe lắm.” “

Tần Linh không kịp quở trách Mục Huyền Cảnh, nhanh chóng chạy vào, nghe Bành Văn Văn nói rằng mẹ cô ấy đã ngoài năm mươi, giờ trông bà ấy như một bà lão ngoài bảy mươi tuổi, xanh xao vàng vọt, tóc tai trắng phau, cuộn mình nằm ở trên giường, trên khóe môi còn có vết máu.

Mục Huyền Cảnh từ lâu đã quen với việc sinh tử, giọng điệu của anh không hề dao động, “Sắp chết rồi.

Tần Linh giục: “Mau gọi xe cứu thương!”

Vương Tử Hoàn vội vàng gọi xe cứu thương đưa người đến bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ mới tiếc nuối nói với họ: “Bà ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, thời gian bị chưa lâu.”

Sau khi mẹ của Bành Văn Văn tỉnh dậy, bọn Tần Linh đi xem bà, nghe nói là Tần Linh bọn họ đem bà đưa đến bệnh viện, họ vẫn đang điều tra vụ án của con gái bà ấy.

Người mẹ đơn thân đáng thương khóc không thành tiếng.

“Cảnh sát đã đến, ta biết sự thật của năm đó.

Ta vẫn luôn, vẫn luôn nghĩ sai cho nó, ta đã nghĩ rằng con bé thực sự có bạn trai, nghĩ không ra mới… Ta có lỗi với con gái ta.”

Bà khóc, Bành Văn Văn ở bên cạnh vừa lắc đầu vừa khóc, cô không trách bà, mẹ cô đã vất vả như vậy, đã khổ cả đời, bà chỉ là đau lòng cô, cho nên cô mới trở nên biết điều, không thích nói chuyện, chỉ là không nghĩ gây phiền toái cho mẹ mình.

Đáng tiếc, mẹ cô không nhìn thấy.

Bà lão tóc bạc trắng, có thể thấy cái chết của con gái đả kích rất lớn cho bà, bà đau xót tự trách mình: “Trách ta, là ta nghiêm khắc với nó quá.

Ta sợ nó không nghe lời, sợ nó gây sự, sợ nó chọc tới người không nên dây vào, rồi chịu ủy khuất.

Người khác đều có bố, nó không có, ta vẫn luôn quản nó, là sợ nó gây sự xong không có ai ra mặt cho nó.  Bình thường, ta luôn nói nó chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, yêu cầu nó thay đổi, điều đó khiến nó cảm thấy tự ti, sau đó nó không nói với ta bất cứ điều gì.

Lên sơ trung, trọ ở trường, nó càng ít lời hơn.

Sau khi học xong cấp 3, càng không thích nói nữa, mỗi khi về đều luôn nhốt mình trong phòng.



Tần Linh đưa cho bà mấy tờ khăn giấy, không biết nên khuyên như thế nào.

Bà cụ vừa khóc vừa nói: “Ta làm sao lại trách nó chứ? Nó đâu có sai.

Ta đã ly hôn, ta chỉ có mình nó.

Không có gì quan trọng bằng nó.

Tôi sắp chết sao? Ta có phải là sắp chết rồi, bệnh của ta, trong lòng ta rõ ràng nhất, ta không có chút khổ sở nào, ta chết có thể nhìn thấy con bé, không biết nó sống có tốt không, có quỷ nào bắt nạt con bé không, bao năm nay, khi ta nhắm mắt lại, đều mơ những con quỷ khác bắt nạt con bé … Ta hận không sớm chết đi cho rồi, ta … “

Bà cụ khóc không thở nổi, câu nói kế tiếp cũng không nói ra được, Bành Văn Văn đứng bên cạnh mẹ cô khóc, hai người họ không thể chen mồm vào được.

Tần Linh nhặt một tờ giấy bùa lên, sau đó Mục Huyền Cảnh nhìn thấy, quỷ khí trên người tản ra bao phủ toàn cả phòng bệnh, bởi vì linh khí, bà lão đột nhiên nhìn thấy Bành Văn Văn đứng bên giường, vui mừng kêu lên: “Văn Văn! Văn Văn, con đến đón mẹ!” 

Tần Linh giải thích, “Cô ấy không tới đón bà.

Để các người nhìn mặt nhau một chút, con gái bà không trách bà.”

Cho mẹ con họ nói chuyện vài phút, Tần Linh cùng Mục Huyền Cảnh mới ra khỏi tiểu khu, hệ thống: “Nhiệm vụ hoàn thành, giao thưởng, mời ký chủ kiểm tra.”

Tần Linh trực tiếp nói với nó: “Đừng đọc, điểm đổi thành tiền đi, muốn tiền mặt.”

Hệ thống:???

“Mày nghe đúng rồi đấy, muốn tiền mặt.”

Hệ thống: “Đã bỏ vào trong túi của cậu.”

Tần Linh kêu Vương Tử Hoàn đưa qua, nhìn thấy hai người cảnh sát đi tới, “Cô Từ có ở bên trong không? Hiện tại thế nào rồi?”

Tần Linh mỉm cười, “Đã qua cơn nguy kịch, nhưng cũng không sống được bao lâu.” 

Viên cảnh sát trẻ ảo não nói: “Tất cả là lỗi của tôi,  tôi mới đi không bao lâu, bà ấy liền xảy ra chuyện rồi.”

Tần Linh an ủi: “Không trách cậu, chuyện con gái bà ấy nên nói cho bà ấy biết.

Những tên lưu manh đó đều được đưa ra tòa, có một số thứ cần phải có chữ ký của mẹ cô ấy.

Bà ấy đột ngột được đưa đi cấp cứu không phải vì cậu đâu, bản thân bà ấy bị ung thư dạ dày, đã ở giai đoạn cuối.

” 

Khuôn mặt của viên cảnh sát trẻ trông khá hơn, không tự trách nhiều như lúc nãy.

Tần Linh lấy trong túi ra 100.000 tệ, “Bà ấy còn sống được ba tháng, hậu sự tôi cũng không quản.

Các cậu có thể giúp tìm một người đáng tin cậy chăm sóc bà ấy, xử lý hậu sự.”

Viên cảnh sát kinh hãi, “Không được, không được, chúng tôi không thể nhận số tiền này, sở cảnh sát của chúng tôi sẽ xử lý.”

Tần Linh cười hỏi: “Các cậu quyên góp tiền à? Lương tháng bao nhiêu? Còn chưa qua kỳ thực tập sao?”

Cảnh sát trẻ đỏ mặt, hắn mới vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, một tháng cũng không có nhiều tiền.

Tần Linh đem số tiền kia nhét trong lồng ngực hắn, “Nói thật số tiền này cũng không đủ cho tôi mua bộ quần áo, thật sự không để ý chút tiền này, tôi và con gái bà ấy có quen biết, tiền này không phải cho các cậu, là cho bà lão.

Tiền nằm bệnh viện tôi đã trả rồi, chuyện về sau các cậu giúp đỡ, xử lý đi.”

Tần Linh trong hư không nhìn phía phòng bệnh nắm một cái, “Chúng ta đi, tạm biệt.”

Sau khi lên xe, Bành Văn Văn vẫn không ngừng khóc, “Ông chủ Tần! Tôi có thể không rời đi được không?”

Tần Linh không cho cô một tia tưởng niệm nào, “Không được, cô không thể ở bên bà ấy, nếu không bà ấy sẽ chết nhanh hơn.

Sau ba tháng nếu như cô không đầu thai, cô tới đón bà ấy.”

“Ông chủ Tần, cám ơn anh.

Anh đã giúp tôi bắt hung thủ, anh xem bệnh cho mẹ tôi, anh còn để lại tiền cho bà.

Tôi không biết phải cảm ơn như thế nào.” Bành Văn Văn vừa khóc vừa nói: “Kiếp sau anh để tôi đầu thai làm chó đi, để tôi trông nhà cho anh, tôi sẽ nghe lời anh, anh…” 

Tần Linh bị chọc cười, không ngờ trước khi đi, cô gái này lại nói nhiều như vậy,  “Cô gái ngốc, tôi không cần cô báo đáp, nhanh lên đi, quỷ sai tới đây đón cô, kiếp sau đầu thai cho tốt vào.”

Sau khi Bành Văn Văn mang theo quỷ anh biến mất, Tần Linh đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.

Một hạt châu màu đỏ, màu giống như máu, đang tản ra hơi ấm.

Tần Linh ngạc nhiên nhặt lên, “Là một hạt châu có lỗ rất đẹp.

Có thể xâu chuỗi lại được không?”

Hệ thống chua: “Cậu thật may mắn.

Đây là lời cảm tạ chân thành nhất mà quỷ để lại trước khi rời đi.

Cũng không phải mỗi lần đều có.

Giống như huyền thuật sư,  may mắn làm được mười nhiệm vụ đã là tốt lắm rồi, cậu đã làm ba nhiệm vụ, nhận được hai phần thưởng, vận may nghịch thiên!”

Tần Linh mỉm cười, cậu rõ ràng rất lười biếng, ngày nào cũng quên thắp hương cho tổ sư gia, có người phù hộ cho cậu, xem ra vận khí không tệ.

Hệ thống có chút tự mãn, “Thiên đạo coi trọng cậu, quả nhiên sẽ quan tâm cậu nhiều hơn chút, cho nên sau này cậu đối xử tốt với tôi hơn chút.”

Tần Linh đều không thèm để ý nó, để cho nó nghĩ đẹp, rồi đến khi trở về sẽ bắt nó trả tiền xăng.

Tần Linh đưa hạt châu cho Mục Huyền Cảnh, “Cho anh, trên người anh vẫn luôn lạnh, sức khỏe không tốt.”

Mục Huyền Cảnh cầm lên, khóe miệng giật giật, “Thứ này ở chợ quỷ có thể bán được mấy trăm ngàn, cậu chắc chắn đưa cho tôi sao?”

Tần Linh vẫy tay, không hiểu vì sao mình lại hào phóng như vậy, cứ như vậy đưa cho anh ta.

“Đưa anh thì anh cầm đi, anh bị thương ở tay với ở chân, dưỡng thương cho tốt.” “

Mục Huyền Cảnh cầm hạt đó trong lòng bàn tay, suy nghĩ một hồi, Tần Linh có lần không hiểu vì sao ăn dấm chua, đem anh khóa ở trong phòng không cho ra ngoài, nói muốn đem anh về nhà ‘bám váy đàn bà’.

Bây giờ anh dường như đã thực sự trở thành ‘bám váy đàn bà’ rồi.

Tuy nhiên, cảm giác ‘bám váy đàn bà’ cũng không tệ lắm.

Còn cái chân đau kia? Nên … đi như thế nào đây? Sát tinh: Trong các môn huyền học, sát tính chỉ những vì sao mang điềm xấu.

Ngoài ra nhóm sao sát tinh  có một đặc điểm riêng đó chính cuộc sống gặp nhiều sóng gió, trải nghiệm, vì vậy nên vốn sống, kỹ năng, hiểu đời, hiểu người, suy đoán được diễn biến về sau của sự việc.

Nguyên văn: Ăn cơm mềm (trai bao) – 吃软饭 – Một câu nói của người Thượng Hải.

Trước kia là chỉ đàn ông con trai bám váy phụ nữ sống.

Theo xã hội phát triển, hiện nay xuất hiện rất nhiều tiểu bạch kiểm được bao dưỡng, dần dần trở thành một cách sống.

Hoặc chỉ nếu như kinh tế nhà trai khó khăn sẽ nhờ nhà gái giúp đỡ. Còn có ý chỉ những người đàn ông (không có khả năng tài chính) đối đãi với phụ nữ hết sức săn sóc, và những phụ nữ đó cũng cam tâm tình nguyện nuôi sống họ.
Bình Luận (0)
Comment