Edit: Mạn Già La
Mọi thứ đều rất không đúng!
*
Tôi biết những việc này nghe thì có vẻ ảo ma, nhưng đây đều là chuyện chân thật diễn ra bên cạnh tôi.
Hơn nữa cũng không phải thì quá khứ, mà là hiện tại.
Khi tôi đang suy nghĩ, A cười hì hì đi qua trước mặt tôi, hỏi tôi muốn uống trà dưỡng sinh hắn mới pha không.
Sau khi tôi từ chối, hắn lại đập mạnh chén trà xuống mặt bàn trước mặt tôi.
Nước nóng hổi bắn ra khỏi chén trà văng lên da tôi.
A cúi người xuống, dùng đôi mắt to của hắn nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu hung dữ: “Cậu uống đi chứ! Vì sao không uống!”
Hắn còn rất trẻ, đôi mắt to, mũi nhỏ xinh, môi đỏ mọng, trông giống như một con búp bê Tây Dương sống sờ sờ.
Nếu mà trên đầu hắn đội tóc giả nữa, e rằng cũng sẽ hóa thành một con rối tinh xảo ngay tấp lự.
Cơ mà dáng vẻ này của hắn, tính tình nóng nảy nhất trong ký túc xá của chúng tôi —— hơn nữa chỉ giới hạn với tôi thôi.
Tôi thường xuyên hoài nghi hắn có phải có thù hận sâu sắc gì với tôi không, chứ hắn ở chung với những bạn cùng phòng khác đều hòa thuận, chỉ có khi đối với tôi thì giống một con chó dại thoát cương.
Hoặc là kiểu không nói lý này.
Nước nóng chảy trên tay, đầu tôi hoạt động, ngồi nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua.
Tối hôm qua khi tôi đi tiểu đêm, ban đêm ký túc xá sẽ cắt điện nên xung quanh đen kịt.
Tôi cũng không phải siêu nhân, nên đương nhiên cũng không có khả năng nhìn ban đêm.
Tôi chống tay lên giường cẩn thận bò xuống.
Dưới giường tôi là A, đây là do hắn tranh đoạt được, nói là muốn nhìn tôi.
Khi đó tôi còn chẳng hiểu mô tê gì, muốn nhìn tôi mần chi, bây giờ thì đã hoàn toàn hiểu rõ.
Đây rõ ràng là muốn phòng ngừa tôi ở tầng dưới rồi phát hiện bí mật hắn không phải con người!!!
Đúng vậy, tôi lần theo cầu thang đi xuống, tự nhiên không thể không đụng phải mép giường của A.
Ban ngày tôi sẽ tận lực tránh chuyện như vậy, bởi vì nếu như bị hắn thấy được, thì sẽ tức giận lao đến phía tôi như thể đã xảy ra chuyện lớn động trời vậy, trong miệng lầm bầm gì đó vừa dùng tay lau ga giường, như muốn xóa bỏ hơi thở của tôi.
Nhưng bây giờ là đêm khuya, sẽ không ai chú ý tới, cho nên tôi tự nhiên hạ tay xuống, đặt trên mép giường A.
Giây tiếp theo, một cảm giác mượt mà truyền đến tay tôi.
Trong đêm tối không nhìn thấy gì, xúc giác đặc biệt nổi bật.
Tôi lại là một người chẳng gan dạ gì, trong nhất thời tim đập nhanh như nổi trống, tiếng hét dừng bên miệng rồi bị tôi nuốt về.
Được rồi, tôi thật sự không muốn đánh thức đám bạn cùng phòng đâu.
Quan hệ của tôi và bọn họ cũng không phải rất tốt, cho dù là C dễ gần nhất cũng chỉ có thể nói chuyện mà thôi, huống chi là A, nếu lần này tôi đánh thức hắn, hắn dám chừng có thể liên tục một tuần vào buổi sáng bò lên giường quấy tôi.
Tiếng hét này cuối cùng vẫn nhịn xuống, sau một khoảng thời gian ngắn để hoảng sợ lắng xuống, còn lại chỉ có buồn cười nhàn nhạt.
Có gì mà sợ chứ? Đơn giản là khăn lụa của tên này thôi.
A vốn còn rất teen, cộng thêm tủ quần áo có đủ loại quần áo, thật sự rất giống búp bê Tây Dương! Trong vô số quần áo, đồ bằng lụa có lẽ không ít.
Nhưng ngày thường hắn đều rất cẩn thận, lần này sao thế không biết, vậy mà lại đặt quần áo ở trên giường rồi ngủ mất tiêu?
Tôi cực kỳ tò mò, vì thế lặng lẽ cầm lấy quần áo, để dưới ánh trăng chiếu vào từ lưới cửa sổ, nhìn xem đến tột cùng là món nào.
Đối diện tôi chính là một con mắt của A.
Không, không phải con mắt…… là không có tròng mắt, chỉ có một lớp da!!!! Phạm vi chiếu sáng của ánh trăng dần dần lớn hơn, tôi nhìn thấy “tơ lụa” trong tay mình, in đôi mắt to, cánh môi hoa anh đào…….
Đây là tơ lụa gì chứ, đây rõ ràng là da người!
Trong đầu tôi loạn xà ngầu, hoảng sợ cùng cực khiến tôi bất giác siết chặt tay, giây sau, tôi cảm thấy thế giới quay cuồng.
Đây là cảm giác té xỉu à…… trước khi lâm vào hôn mê, điều tôi nghĩ đến cuối cùng là —— thật tốt quá, giờ tôi không cần nghẹn tiếng hét lại nữa.
*
“Tại sao cậu không để ý đến tôi?!”
Từng cơn đau trên mặt làm cho suy nghĩ của tôi trôi về thực tại.
Tôi ngẩng đầu nhìn, A giận phừng phừng đứng trước mặt tôi, bóp mặt tôi.
Có lẽ là vì tức giận, cả khuôn mặt đều ửng hồng, giống như con cá nóc vậy.
Nhìn thế nào cũng là một người sống sờ sờ.
Nhưng —— tôi dời mắt xuống dưới, nguyên nhân hắn không lừa được tôi chính là ở chỗ đó.
Trên cổ A thình lình có một vết đỏ, da thịt hắn từ trước đến giờ đều mịn màng mềm mại, bị véo một chút là có thể để lại dấu vết rất sâu.
Tối hôm qua lúc tôi kinh hoảng, tay vô tình dùng sức nắm chặt, để lại trên túi da đó một vết hằn —— mà hiện tại dấu vết này hiện rõ ràng trên cổ hắn, nhắc nhở tôi tối hôm qua cũng không phải mơ.
Nghĩ đến xúc cảm tối hôm qua, tôi nhịn không được rùng mình.
Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào da người lạnh băng…… hy vọng cũng là một lần cuối cùng.
Nhưng càng nghĩ càng thấy ớn nhất cũng không phải da người tối hôm qua, mà là chỗ tôi tỉnh lại.
Khi tôi tỉnh lại là đang nằm ở trên giường mình.
Nếu như vậy thì không là gì, nhưng trong tay tôi còn ôm gối ôm cá mập bản thân thích nhất, quay mặt vào tường, chân kề trên mặt tường lạnh lẽo tìm chút mát mẻ —— đây là kiểu ngủ mà tôi thích nhất, không tệ chút nào.
Nhưng, tối hôm qua rõ ràng tôi té xỉu ở dưới giường mà, trước đó còn…..
còn nắm chặt da người kia.
Nếu mà không đoán sai…… tôi liếc mắt về phía A đang tức giận.
Chính là hắn đưa tôi trở về trên giường, cũng đặt tôi thành dáng ngủ tôi yêu thích nhất, hơn nữa hiện tại còn giả vờ…… như không có việc gì.
Tôi nhìn A lần nữa, bởi vì tôi làm lơ hắn mà tức giận gấp đôi, mở đôi mắt to tròn nhìn tôi.
Tôi biết hắn xưa giờ tâm cao khí ngạo*, quan hệ của chúng tôi vốn dĩ đã không được tốt lắm, nhìn dáng vẻ này, dám chừng lại muốn cãi nhau với tôi rồi.
Hắn mà tức giận thật sự phiền phức lắm, vừa véo mặt tôi rồi còn buổi sáng nháo giường tôi, đủ thứ chuyện vụn vặt.
* Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài.
Nhưng lúc này tôi hoàn toàn không rảnh lo dỗ hắn, ở một phương diện nào đó, vừa nhìn thấy hắn là tôi lại nhớ đến da người tối hôm qua…… mặt khác, còn lại một chi tiết khiến tôi càng nghĩ càng thấy sợ.
Làm sao hắn lại biết tôi ngủ như thế nào? Vì sao bây giờ hắn lại làm như không có chuyện gì? Nếu hắn đúng là quỷ quái, hoặc là yêu quái họa bì* trong Liêu Trai, như vậy hắn rốt cuộc muốn làm gì???
* Hoạ bì: dịch ra nghĩa là “Bức tranh da người”, yêu quái khoát da người
Mấu chốt nhất chính là, hắn ngày thường đối với tôi, hơn nữa chỉ có kiểu thái độ này với tôi thôi, khiến tôi không thể không nghĩ nhiều.
Một con người nhằm vào thì không có gì, nhưng một con quái vật nhằm vào, làm tôi không tự giác run rẩy.
Tôi tưởng tượng hắn lấy túi da của mình từ trong tay kẻ đang hôn mê là tôi, dùng trạng thái da đặt tôi về trên giường, nhét con thú bông cá mập trở lại trong lòng tôi, có lẽ, còn do dự có nên giết tôi diệt khẩu luôn không.
Những chi tiết này cuộn thành quả cầu tuyết sợ hãi, khiến tôi dần dần đến dũng khí nhìn mặt hắn cũng không có.
*
Tôi cố gắng nghĩ cách giải quyết, nhưng dù có tự hỏi như thế nào, cuối cùng cũng chỉ khiến lòng mình càng trở nên lạnh hơn.
Hắn là một thứ siêu nhiên*, mà tôi là một người bình thường, cho dù điều này khiến cho tôi biết được trên thế giới sẽ có hiện tượng siêu nhiên, tôi cũng không thể ngay lập tức học được cách trừ ma, hay là pháp thuật gì đó.
* Siêu nhiên: Siêu nhiên là cụm từ dùng để diễn tả những điều vượt lên trên tự nhiên, không thể giải thích được bằng các quy luật tự nhiên như những bí mật tôn giáo, thần chú, lời nguyền, sự tiên tri, cõi âm...v...v
Nhóm bạn cùng phòng của tôi, B thì vô tư, C dịu dàng dễ gần, nhưng đây thật sự là dư thừa, vì dù tính cách bọn họ tốt thì sao, cũng không có liên quan gì đến tôi.
Mối quan hệ của tôi và nhóm bạn cùng phòng thật sự rất bình thường, cho dù thi thoảng sẽ nói chuyện với C, nhưng đó cũng là vì tính cách của y dịu dàng.
Trên thực tế, tôi có thể cảm nhận được, ba người bạn cùng phòng này đều không thích tôi.
Cùng không thích tôi, thậm chí chán ghét bạn cùng phòng là tôi, nói ra một bí mật rằng bạn cùng phòng không phải người, phỏng chừng sẽ bị bọn họ cho rằng có bệnh rồi đưa luôn vào bệnh viện tâm thần mất.
Tôi thở dài, người thường gặp được sự kiện thần quái thì làm gì nhỉ? Cùng lắm là xách dép chạy biến.
Còn may tôi không phải người đã mua nhà, cũng không có cảm tình gì với đám bạn cùng phòng này, buổi chiều sau khi tan học, sẽ nói chuyện với nhân viên phụ trách, thử đổi ký xá xem thế nào.
Tôi miên man nghĩ, đột nhiên nghe thấy B gào lên bên cạnh.
“Đờ mờ, sao buổi chiều lại nghỉ học thế?” Y mới từ phòng tắm đi ra, áo trên cũng chưa mặc, cứ trần trụi khoe cơ bụng sáu múi của y, trên người thì còn ướt nhẹp, cứ thế dựa vào trên người tôi, cố ý làm ướt quần áo sạch sẽ của tôi, “Còn viết gì đây? Sương mù quá lớn, cấm ra ngoài? Đồ chết tiệt, buổi chiều ông đây còn hẹn chơi bóng đấy!”
Nói xong còn cố ý cọ cọ tôi, ám chỉ tôi cùng mắn theo y.
Thường thì tôi sẽ bơ y luôn, tôi không thích nói tục, cũng không thích người miệng đầy lời thô tục.
Mà tôi bây giờ, chỉ ngẩn người, ngay sau đó chạy đến cửa sổ.
Tôi vén tấm rèm mỏng lên, ngoài cửa sổ quả nhiên đã nổi lên sương mù.
Sương mù này cũng không thường thấy, ít nhất từ khi sinh ra đến bây giờ tôi chưa từng thấy sương mù lớn như vậy.
Tôi nói nó là sương mù, là bởi vì B vừa mới nói đây là sương mù.
Nếu để tôi tự mình chọn tên, tôi chắc chắn sẽ không gọi như vậy.
Nó rất dày, đồng thời cũng không phải màu trắng đơn điệu, mà là trộn lẫn màu vàng, xanh lục, đỏ và các màu sắc khác, nhưng những màu sắc này đều bị màu trắng lấn át, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Tôi ngẩn ngơ ở cửa sổ, tôi vừa phát hiện ra bí mật của bạn cùng phòng, lúc chiều đang suy nghĩ biện pháp dọn đi thì bên ngoài liền nổi lên sương mù khả nghi khiến người ta không dám ra ngoài……, đây thật sự khiến người ta không thể không liên tưởng đến bạn cùng phòng của tôi.
Tôi lặng lẽ quay đầu nhìn A, lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt hắn.
Hắn nhìn chằm chằm tôi, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, sau đó, nở một nụ cười rạng rỡ.
Hắn vốn dĩ lớn lên tựa như búp bê Tây Dương, cười như vậy, lại có chút hiệu ứng khủng bố không giải thích được (mà hắn cũng thật sự không phải là người!).
Tôi nuốt nước bọt, lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.
Sương mù mờ mịt tựa như vận mệnh tiếp theo của tôi vậy.
———
Mạn: Mừng Valentine khai hố mới
~~ ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡
/Ảnh minh họa Búp bê Tây Dương/
.