Edit: Mạn Già La
*
Tôi phải tự cứu mình.
Suy nghĩ này không ngừng xoay quanh trong đầu tôi.
Nhưng hiện thực tàn khốc, tôi một người bình thường tay không tấc sắt, căn bản không có cách nào đi chống lại quái vật.
Lúc đối mặt với A, nhìn thấy nụ cười đáng sợ của hắn, tôi thề, tôi thấy sự thèm ăn trong mắt hắn! Một khao khát muốn nuốt tôi vào bụng đến xương cũng không chừa!
Vậy mà trước kia tôi chỉ hiểu thành chán ghét bình thường! Nếu không phải tối hôm qua trùng hợp sờ trúng da người này, thì tôi còn phải sống chung với quái vật này bao lâu đây!
Cách duy nhất tôi có thể nghĩ được, chính là đi tìm hiểu “hắn” càng nhiều càng tốt.
Biết người biết ta bách chiến bách thắng…….
không, có lẽ tình huống hiện tại tôi nên dùng “trăm trận trăm thắng” sẽ chuẩn xác hơn.
* Bách chiến bách thắng: Luôn luôn chiến thắng, luôn luôn thành công.
* Trăm trận trăm thắng: Đánh trận nào thắng trận đó, đã đánh là thắng, thắng liên tục, thắng tất cả mọi trận.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được một sinh viên bình thường như tôi, lại vì sống sót mà phiền não như bây giờ.
Tôi nhịn không được cười khổ, ngay sau đó mở điện thoại ra, bắt đầu trộm điều tra xem da người có liên quan đến thần thoại* hoặc quái đàm* gì không.
* Thần thoại: Thần thoại là những truyện kể hoang đường, kỳ ảo, kể về những nhân vật chính là những vị thần
* Quái đàm là tập hợp những truyện kỳ ảo về yêu ma và dị trùng
Tôi vừa mới mở thanh tìm kiếm ra, gõ nội dung tôi muốn tìm vào, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh —— có lẽ là do yếu tố tâm lý sợ hãi của tôi chăng? Tóm lại, tôi cảm thấy trận gió kia lạnh muôn phần.
Tôi ngước mắt nhìn, B còn ngồi ở chỗ của mình hùng hùng hổ hổ, C thì cau mày, kiên nhẫn trò chuyện với các bạn trong lớp, y là lớp trưởng, có trách nhiệm trấn an mọi người.
Lại nhìn sang phải một chút, A đang đứng bên cửa sổ, thấy tôi cuối cùng cũng chủ động nhìn hắn, có chút vui vẻ, nghiêng đầu cười với tôi.
…… Chờ đã, A vốn đã đứng ở chỗ đó ư?
Tôi lại cảm thấy ớn lạnh một trận, chẳng lẽ âm phong vừa nãy, là vì A đi ngang qua sau lưng tôi tạo thành sao?
Thôi thôi, tôi lắc đầu, không tự mình hù mình nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tiếp tục tra tư liệu.
Tôi dời lực chú ý đến điện thoại của mình, giây tiếp theo, ba con số vô cùng quen thuộc đập vào mắt tôi.
404.
Sao lại thế được?! Tôi vội vàng đứng dậy kiểm tra wifi, bộ định tuyến* trong ký túc xá để trên bàn C, y là người phụ trách vừa là trưởng ký túc xá chúng tôi, cũng bởi vì thế mới có thể nói mấy câu cùng tôi.
* Bộ định tuyến router wifi (hay còn gọi là bộ phát wifi) là thiết bị mạng có chức năng chuyển tiếp gói dữ liệu giữa các mạng máy tính.
Nói theo cách khác, router thực hiện “chỉ đạo giao thông” trên Internet, cho phép bạn chia sẻ kết nối Internet của mình với máy tính, điện thoại thông minh và các thiết bị phát wifi trong nhà thông qua sóng wifi.
Wifi của ký túc xá đột ngột mất kết nối là chuyện thường, nhưng bây giờ gián đoạn cũng quá đúng lúc rồi đấy!
Tôi vội vàng chạy đến bên bàn C, cúi đầu kiểm tra tình trạng của bộ định tuyến.
Ba chấm nhỏ vẫn nhảy như bình thường, tôi lại cuối đầu kiểm tra điện thoại, xác nhận không có wifi.
“Đừng nhìn nữa.” giọng nói dịu dàng của C vang lên bên cạnh, “Thầy nhắn tin cho tôi.”
Tôi vội vàng nhích đến gần C, y nhìn bọt nước trên người tôi do vừa rồi bị B dính lên, trên gương mặt dịu dàng hơi nhiễm chút khó chịu.
Tôi hiểu ra đây là bệnh sạch sẽ của y lại tái phát, thở dài, tôi chủ động đem tay y vòng qua eo tôi, đặt ở chỗ sạch sẽ không dính nước.
Tôi có thể cảm thấy cơ thể C cứng đờ, chẳng lẽ còn sợ bẩn à…… không muốn quan tâm đến bệnh sạch sẽ đầy khó hiểu này của y nữa, tôi trực tiếp đến gần điện thoại của y, kiểm tra tin nhắn của thầy giáo.
Thời gian nhắn là 3:00, cũng chính là…… gần giây cuối cùng trước khi ngắt kết nối mạng.
“Trường học đang nổ lực điều tra tình hình sương mù, mong mọi người chú ý an toàn, đến khi có thông báo tiếp theo, xin đừng ra ngoài! Xin đừng ra ngoài! Xin đừng ra ngoài! Sương mù có......”
“Sương mù có gì cơ?!” Tôi hoảng hốt la lên, nhưng dù tôi load lại bao nhiêu lần, thì tin nhắn cũng chỉ ngừng ở đây.
Như thể…… người gửi tin nhắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi.
Có lẽ thấy tôi hoảng sợ, C tốt bụng xoa xoa eo tôi, như là đang trấn an tôi.
“Cũng không phải wifi có vấn đề,” C nhìn tôi, kiên nhẫn giải thích, “Mà là tín hiệu.
Toàn bộ trường học đều không có tín hiệu, tin nhắn này là tin nhắn cuối cùng mà người bên ngoài gửi đến.”
“A ——————” ngoài cửa truyền đến tiếng hét đau đớn, tiếp theo là tiếng tan chảy đáng sợ, tiếng nước chảy, tiếng giãy giụa.
…… Tôi cũng không phải muốn dọa mình đâu, nhưng nó nghe rất giống một người đang tan chảy.
Quả thật, tôi bởi vì C nên may mắn biết được sự nguy hiểm của sương mù bên ngoài, nhưng…… những người khác chưa kịp nhận được tin nhắn sao?
Một người trong ký túc xá cũng không kịp nhận được tin nhắn ư?
Tôi run rẩy về chỗ ngồi của mình, không có tín hiệu, cũng không thể ra ngoài, thậm chí đến cửa ký túc xá cũng không thể ra.
Tôi còn có thể làm gì để chống đỡ nguy hiểm là A đây?
Và, A và sương mù này rốt cuộc có liên quan không?
Tôi chìm trong suy nghĩ.
*
“Tôi đệt ứm——”
Tôi nhanh chóng bịt miệng B lại.
Đúng vậy, đây là cách cuối cùng tôi nghĩ ra được.
Bây giờ tôi đang mặc đồ ngủ, đang nằm trên giường B.
Dựa theo lệ thường, A là người lên giường ngủ đầu tiên, sau đó, C là người thứ hai ngủ sớm dậy sớm, người thứ ba là tôi.
Sau khi tôi tắm rửa xong, sẽ tắt đèn lớn, chỉ để cho B một ngọn đèn nhỏ.
Đây đều là quy tắc bất thành văn của ký túc xá chúng tôi, mọi người đều theo quy củ.
Hôm nay, sau khi tắt đèn xong, tôi lén lút bò lên giường B.
Đây là giải pháp tốt nhất mà tôi nghĩ ra được.
Thường có ba vũ khí để đối phó với những thứ không biết: 1.
Vật lý 2.
Pháp thuật 3.
Vận may.
Tôi là một người bình thường, hiện tại cũng không kịp học pháp thuật (huống chi, bây giờ tôi cũng không rõ pháp thuật rốt cuộc có tồn tại hay không).
Chuyện nửa đêm tôi đụng phải da người, chứng minh rằng vận may của tôi thật sự không được tốt lắm.
Vậy thì —— duy nhất có thể dựa vào, chính là vật lý.
Rất nhiều phim ma nước Mỹ, ma quỷ đều có thể bị nắm đấm chế phục.
Rồi nghĩ đến A tay nhỏ chân nhỏ và thân hình cường tráng của B, cùng với trong truyền thuyết Trung Quốc dương khí có thể trừ tà, tôi lập tức nghĩ tới phương pháp này.
Tôi vứt liêm sỉ, quên mối quan hệ xấu hổ của tôi và B, đêm nay, tôi sẽ ăn vạ trên giường của B!
*
Buổi chiều, khi tôi suy nghĩ về các biện pháp đối phó, trong đầu cũng đã liệt kê những vật phẩm có thể sử dụng —— từ bút của tôi, đến đầu vòi sen trong WC, phàm là thứ có thể cầm và dùng được, hoặc có chút lực công kích, đều ở trong phạm vi suy xét của tôi.
Tôi cố ý đi WC ba lần, tự hỏi dùng đầu vòi sen thế nào, còn khả năng vừa lúc khi A đang tắm thì nện lên người hắn.
Số lần đi quá nhiều, thế cho nên C bí mật quan tâm hỏi có phải nơi đó của tôi có chút vấn đề không, A thì nhịn không được trêu tôi một phen.
Lúc cười nhạo tôi, nét mặt hắn vẫn hớn hở, như thể đây là đang làm chuyện hắn thích nhất vậy.
Không nghĩ chuyện trước đó, con quái vật này thế mà vô cùng nhân tính hóa.
Ai có thể tưởng tượng được một người da lại ôm bụng cười nhạo bàng quang của bạn có vấn đề chứ? Còn rất buồn cười nữa là.
Trong bầu không khí như thế, tôi cảm thấy nỗi sợ của mình chậm rãi vơi đi.
Mà khi màn đêm buông xuống, bên ngoài lại có tiếng người hét chói tai truyền đến.
Như không thể tin được thanh âm này xa dần, ngoài cửa lại có tiếng bước chân rần rần, và sau tiếng bước chân này là la hét thống khổ.
Tôi ngồi tại chỗ không nhúc nhích, bầu trời dần sẩm tối, và những tiếng la hét không ngừng, tất cả đều như A đang cảnh cáo tôi, báo trước cho tôi.
Tôi không dám quay đầu nhìn lại, trên thực tế, tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng rực trên lưng tôi.
Tôi rất rất sợ hãi khi vừa quay đầu lại, đập vào mắt tôi sẽ là nguyên hình cuồng dã của A.
Tôi ngồi bất động, giả vờ nghịch điện thoại, chứ thật ra chân đã bất giác run rẩy.
Tôi nhớ đến những ngày bình thường trước kia, tôi là người khi chơi chạy thoát khỏi mật thất đều cần phải có người đi cùng!
…… Khoan đã, có người đi cùng?
Với suy nghĩ như vậy, để giảm bớt sợ hãi và gia tăng cơ hội sống sót của tôi, tôi kiên quyết leo lên giường B.
So với tính mạng, liêm sỉ là gì chứ, có giữ mạng được không?.