Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 34

Edit: Mạn Già La

*

Nguồn sáng và thời gian có hạn, nhưng trong khoảng khắc đó, tôi đã nhìn thấy rất rõ…… đủ loại kiểu dáng của chính mình.

Bản thân đang cười, bản thân đang khóc, bản thân cười khổ, bản thân cầu xin, bản thân tức giận…… vân vân và mây mây, giống như khuôn mặt tôi đã thấy trước đây, mang một biểu cảm không rõ.

Những biểu cảm ấy đều rất kỳ quái, đôi mắt tươi cười kèm với khóe miệng xụ xuống, đôi mắt ngấn lệ kèm với khóe miệng cười, nó gần giống như một sự phối hợp ngẫu nhiên, ở trong mắt tôi, cũng không phải vẻ mặt mà một người bình thường có thể làm được.

1

Bọn họ, hoặc là, chúng nó, giống như một đám búp bê bị vứt đi, ngồi, lưng thẳng, dựa vào trên người “người” khác, nhưng hầu hết đều bị bỏ trên mặt đất, cánh tay buông thõng, đầu tùy ý xoay về một hướng, chất chồng lên nhau, trong cái liếc thoáng qua, tựa như thấy núi thi thể vậy.

Chúng nó có phải thi thể hay không thì rất khó nói. Tôi cũng không ngửi thấy mùi hôi thối, cơ thể chúng nó cũng được bảo quản cực tốt, thậm chí đến gương mặt cũng làm tôi hoang mang, khiến tôi tưởng đâu mình đang nhìn một người sống. Nhưng, hình người chúng nó đều chắc chắn không có sự sống, nhiều “người” như vậy, đều chỉ ngơ ngác ngồi đó, nằm, không hít thở, không phát ra âm thanh —— điểm này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của xác chết.

Tôi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, gặp được một “người” giống tôi như đúc, chính nó đã là một chuyện rất quái dị rồi, nhưng hiện tại…… Tôi đang đối mặt với không biết bao nhiêu thứ giống với tôi như đúc, nhưng hoàn toàn không có sự sống.

Đúng vậy, đáng sợ nhất chính là, tôi không biết chúng nó có bao nhiêu con. Trong chớp mắt vừa rồi, tôi chỉ thấy được một vài khuôn mặt ở hàng đầu, mà sau khi nâng ánh sáng lên, tuy có thể nhìn thấy chúng nó chồng chất như núi, nhưng vẫn không nhìn thấy điểm cuối đâu.

Căn phòng tối này giống như một lỗ đen, tôi căn bản tìm không thấy ranh giới của nó.

Không, không thể tự mình hù mình, tôi nhận ra bản thân lại vô thức suy nghĩ vẩn vơ, vội vàng tự trấn an mình trong lòng, trên thế giới không thể có phòng không có điểm cuối được, nó nhất định chỉ quá lớn thôi, thế nên vừa rồi tôi mới không rọi đến điểm cuối được.

…… Đúng rồi.

Tôi chợt nhận ra, biểu cảm kỳ quặc của chúng nó đánh lạc hướng tôi, cho nên…… tôi vẫn không để ý chúng nó mặc ra sao.

Cũng có lẽ là vì…… Chúng nó vốn không có mặc quần áo, không có gì tôi cần để ý.

Chúng nó đều trần truồng, chất chồng lên nhau, che hết những chỗ quan trọng. Số lượng thật sự quá nhiều, thế nên chúng nó đều chen chúc thành một cục ở đằng sau, đầu của anh có thể đang ở dưới tay tôi, cánh tay tôi có thể đang ôm chân anh. Chúng nó thật sự quá đông đúc, nếu giờ đây có đẩy một tảng đá đến, chắc chắn không “người” nào có thể lập tức chạy thoát, tất cả đều sẽ bị đè bẹp dí.

…… Là một tư thế hoàn toàn không có tôn nghiêm.

Tôi không nhịn được siết chặt nắm tay, cho dù bây giờ cực kỳ sợ hãi, nhưng khi đối mặt với những thứ giống hệt tôi này, rất khó để tôi không sinh ra suy nghĩ đồng cảm.

Người đã..... ném chúng nó vào đây, hoàn toàn không hề coi chúng nó là “người” mà đối đãi. Người nọ chỉ tùy tiện quăng chúng nó xuống rồi thôi, cũng không thèm quan tâm chúng nó có mặc gì không, cũng không thèm quan tâm tư thế của chúng nó.

Có lẽ…… Tôi nên dùng “bọn họ” để gọi chúng nó.

Cẩn thận suy nghĩ, kỳ thật sự thật đã rất sáng tỏ rồi, tôi, còn có rất nhiều “tôi” trước đó nữa, đều cho rằng đây là một chu kỳ, cơ thể không đổi, và ký ức mỗi ngày đều quay về 0. Ghi chép trong nhật ký khiến tôi vững tin điểm này, cũng theo bước chân của “tôi” trước đó, ghi nhật ký mới, hy vọng ngày mai “tôi” sau khi mất trí nhớ rời giường, có thể theo nhắc nhở của tôi, tiết kiệm một chút thời gian.

Sở dĩ tôi làm như vậy, là bởi vì tôi cho rằng, “tôi” ngày hôm sau chắc chắn vẫn là tôi hiện tại này.

Chỉ mất ký ức mà thôi.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy nhiều cơ thể của “chính mình”, tôi còn gì không rõ nữa?

Tôi không nhịn được cắn môi dưới.

E rằng, đây căn bản là một vòng lặp, mỗi ngày vớt lên một cơ thể, đưa ký của “tôi” vào, để tên bị đưa ký ức vào cho rằng mình chính là Hạ Trạch, hơn nữa, đây là một vòng tuần hoàn trong trò chơi, đúng không?

9

Tôi, căn bản không phải “tôi”.

Tôi, cũng là một trong chúng nó.

Một thứ không có suy nghĩ của riêng mình, tay chân bị xếp thành các kiểu dáng khác nhau, đến biểu cảm cũng tùy tiện tạo ra.

Tôi đến từ trong chúng nó…… Trong chốc lát, cũng lần nữa nữa trở lại trong chúng nó nhỉ.

Tôi, vốn không trợ giúp được gì cho “tôi” cả. Sự giúp đỡ mà tôi nghĩ, những sứ mệnh duy trì hy vọng đó, thực ra không tồn tại.

Mỗi ngày “tôi” đều là một thứ độc lập.

Nhưng “tôi” đâu có tư cách gì oán giận chứ? Tôi có thể sống ở đây cũng đã tốt lắm rồi, lúc ban đầu đó, ánh sáng chân chính của “tôi”. Ký ức của tôi là của cậu ấy, khát vọng sinh tồn của tôi là của cậu ấy, hy vọng muốn cố gắng của tôi, cũng là thuộc về cậu ấy. Cũng như những gì tôi nhận ra trong ký túc xá ngày hôm đó vậy —— kỳ thật, tôi vốn không tồn tại.

1

Tôi chỉ là con rối bị đưa vào ký ức của người khác thôi.

Sự thật thường còn tệ hơn nghĩ nhiều, hiện tại tôi nói “Tôi đã hiểu ra trong ký túc xá”, nhưng trên thực tế, nếu hôm nay tôi mới vớt ra khỏi căn phòng tối tăm này, rót vào ký ức của thứ trước đó, vậy thì, tôi vốn không có trải nghiệm mọi thứ trong túc xá gì hết.

Trải qua cùng ba đàn em, dây dưa cùng Đặng Tề, đều không có liên quan gì đến tôi.

Tôi cảm thấy ngón tay mình lạnh ngắt, đến trái tim cũng sắp ngừng đập —— tất nhiên, điều đó là không thể, tôi vẫn chưa trở về trạng thái với “chúng nó”, hiện tại tôi, còn có thể miễn cưỡng tính là con người.

Tôi giật giật cánh tay, xoay đầu, thật khó tin là, chính mình thế mà không phải con người —— khoan đã, tin tưởng?

Tôi đứng trong phòng, đột nhiên nhớ đến câu bị bị viết nhiều lần, bị bôi đen, in hoa, gần như là hình thức rống giận trong nhật ký kia.

“TIN TƯỞNG CHÍNH MÌNH!!!!!!”

Những câu này lặp lại nhiều lần trong nhật ký, mỗi lần xuất hiện đều kèm theo một chuỗi dấu chấm than dài thật dài, như là từng tiếng gầm hét không thể bỏ qua.

Tại sao bọn họ tức giận như vậy? Tại sao bọn họ muốn hét to như vậy? Tại sao bọn họ phải ghi lại câu đó, còn tô đậm in hoa chúng nó, như sợ người ta không nhìn thấy?

Nếu là đã trải qua mọi thứ tôi trải qua hôm nay, vậy, bọn họ quả thật nên tức giận, nhưng câu bọn họ viết xuống, không nên là “Tin tưởng chính mình”.

Rốt cuộc, sau trải nghiệm hôm nay, từ “chính mình” này, cũng biến thành nỗi đáng sợ.

Đôi mắt tôi chợt bừng sáng, cho nên…… vẫn còn hy vọng phải không!!!

1

Những thứ vừa rồi, chỉ là suy luận của riêng tôi thôi, tuy xét về mặt logic thì nó hoàn toàn hợp lý, nhưng trước khi được xác nhận, thì nó cũng chưa phải là sự thật.

Nó chỉ là gió lốc trong đầu người chỉ có ký ức một ngày là tôi.

1

Đúng vậy, có rất nhiều khả năng, nếu thật ra tôi vốn không mất trí nhớ thì sao? Nếu cuốn nhật ký này là do Đặng Tề bắt chước giọng điệu của tôi viết ra để gạt tôi thì sao? Trình độ hiểu biết của hắn về tôi còn sâu hơn tôi nghĩ, có lẽ, thật sự có thể bắt chước tôi.

Nếu đúng là có người đang dẫn lối suy nghĩ của tôi, vậy thì mục đích của hắn, còn chẳng phải là muốn khiến tôi suy sụp à?! —— nếu không có những lời trong nhật ký này, vậy thì, mục đích của hắn cũng đã hoàn toàn đạt được.

Tôi không nhịn được làm ra một ít động tác quái dị, tôi nhảy, uốn éo, hát, hét, tạo mọi tư thế mà tôi có thể nghĩ ra trong căn phòng trống trải này.

1

Tôi có thể điều khiển cơ thể mình theo ý muốn, tôi có thể đứng trên mặt đất, có thể mở miệng nói bất cứ điều gì mình muốn nói.

Gạt mọi suy nghĩ vu vơ sang một bên, theo cách này, tôi là một người rất sống động luôn!

Không ai hoạt bát hơn tôi!!!

Được rồi! Lần nữa vực dậy, tôi mở điện thoại lên, chuẩn bị viết lại bẫy rập mình đã hiểu ra cho “tôi” tiếp theo biết.

Cũng thấy đó, bốn chữ “Tin tưởng chính mình” này quả thực rất quan trọng, nếu “tôi” trước đó không tô đậm chúng nó, thì hiện tại không chừng tôi đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Niềm hy vọng quả thực đang lan truyền. Tôi, “tôi” trước đó, “tôi” sau này, đều đáng để tin tưởng.

Đúng vậy, trong tình huống không ù ù cạc cạc này, còn lựa chọn nào tốt hơn việc tin tưởng chính mình chứ?

Niềm tin tôi tăng dần, đang chuẩn bị mở nhật ký ra, nhưng tự nhiên trước mắt tối sầm, khi mở mắt ra lại, điện thoại trong tay đã không cánh mà bay.

Tôi ngẩng đầu, quả nhiên, bạn trai cũ của tôi đang cầm điện thoại trong tay, ung dung đứng trước mặt tôi.

Đặng Tề, đến rồi.
Bình Luận (0)
Comment