Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 35

Edit: Mạn Già La

*

Tôi không biết sao hắn có thể nhoáng cái đã cướp được điện thoại trong tay tôi, nhưng tôi không mấy ngạc nhiên —— dù sao nhật ký cũng nói rõ, Đặng Tề, bạn trai cũ của tôi, hắn ở thế giới này, tuyệt đối không phải một nhân vật bình thường.

Tuy không có chứng cứ rõ ràng, nhưng toàn bộ “tôi” trong nhật ký đều nghi ngờ liệu Đặng Tề có phải là kẻ chủ mưu kia hay không —— hay là nói, kẻ chủ mưu đằng sau ngoại trừ hắn ra, thì có thể là người khác không? Nhưng trong nhà này không có người thứ ba, vật sống duy nhất tồn tại chỉ có tôi và Đặng Tề.

Hơn nữa, hắn lừa dối tôi quá nhiều, không đáng để tôi tin cậy nhiều hơn.

“Tôi” trước đó, cũng viết trong nhật ký như vậy, dùng để cảnh báo tôi sau này.

Hiện tại hắn lấy điện thoại của tôi đi, e rằng cũng là vì phòng tôi sẽ ghi lại chân tướng quan trọng nhất —— đây có lẽ cũng là lý do vì sao trong nhật ký của tôi đầy điểm đáng nghi, nhưng không bao giờ viết ra câu trả lời.

Chỉ sợ, mỗi lần tôi muốn ghi lại chân tướng, điện thoại đều sẽ bị Đặng Tề cướp mất.

Đặng Tề lười biếng đứng ở nơi đó, cúi đầu nghịch điện thoại trong tay, không hiểu vì sao đột nhiên ngẩng đầu nói với tôi một câu: “Không phải bạn trai cũ, chúng ta không chia tay.”

Lời này lập tức khiến tôi nghẹn họng.

Nói thật, tôi đã làm tốt chuẩn bị cho muôn vàn loại điềm xấu: Thí dụ như, hắn đi vào và nói với tôi, đã đến lúc cậu nên vào phòng tối rồi, vì thế tay chân tôi bắt đầu không nghe lời, bất tri bất giác đi vào phòng tối; lại thí dụ như, hắn trực tiếp đến gần tôi, rồi đánh ngất tôi, chờ khi tôi tỉnh lại, đã phát hiện mình đang ở trong phòng tối, không thể nhúc nhích được.

Nhưng bây giờ, cứ như hắn đang đi trên đường rồi tình cờ gặp tôi, xong đứng đấy nói chuyện phiếm vậy.

Đây là có ý gì?!

Chờ đã, tôi có từng gọi hắn là “bạn trai cũ” à…… đâu có đâu, tôi chỉ gọi hắn như vậy trong lòng, thầm cười nhạo vì lựa chọn trước đây của mình mà thôi.

Mở miệng gọi người ta là bạn trai cũ, đây cũng quá kỳ cục rồi.

Đặng Tề, có phải có thể nghe được tiếng lòng của tôi không?!

“Không tệ, rất tốt,” Đặng Tề cười cười, nhưng lời nói ra lại khiến tôi không rét mà run, “Chỉ mất tám trăm ngày đã hiểu hết mọi chuyện, đây là một vòng nhanh nhất của em đấy.”

3

Gương mặt tươi cười của hắn nhu hòa như khi tôi còn ở bên hắn vậy, nhưng bây giờ lại giống như hắn đang đeo một lớp mặt nạ.

“Tám trăm ngày?!” Tuy biết là mình có thể đã trải qua rất nhiều lần luân hồi, nhưng trong khoảng khắc được xác nhận kia, tôi vẫn không nhịn được kêu lên.

3

“Đặng Tề anh đang làm gì vậy……” Tôi ngơ ngác nhìn hắn, cho dù trong nhật ký đã nhiều lần nhấn mạnh sự quái dị của hắn, nhưng với tôi đây cũng chỉ là ngày thứ hai nhìn thấy hắn, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nói ra lời trong lòng mình, “Nếu anh muốn giết tôi, thì bây giờ có thể trực tiếp động thủ, tại sao còn phải làm phức tạp như vậy, cứ nhốt tôi ở chỗ này?!”

Thật ra trong lòng tôi đã có đáp án rồi, có thể đối mặt với một người chỉ có ký ức một ngày lâu như vậy, còn có thể giả vờ như không có chuyện gì, thậm chí hiện giờ còn mỉm cười với tôi, Đặng Tề nhất định không phải một người có tinh thần bình thường.

Có lẽ, hắn còn rất thích cảm giác con mồi không ngừng giãy giụa dưới tay mình, cho rằng bản thân có thể thoát ra ngoài này.

…… Nhưng bây giờ tôi chính là con mồi này.

Đây thật sự là…… Quá tàn nhẫn.

Đặng Tề trước mặt tôi cứ như thể chẳng nghe thấy lời này, hắn có vẻ rất vui vẻ, cười đến mức như tắm mình trong gió xuân, quay đầu đi về phía giá sách.

“Thật tốt, mấy chục lần luân hồi, em yêu, cuối cùng em cũng mở ra……” Câu nói của hắn lập tức bẻ lái sau khi nhìn thấy cánh cửa bí mật mà tôi mở ra.

“Sao em lại mở cánh này?!!!!!!” Nụ cười trên mặt Đặng Tề chợt biến mất, trạng thái cả người đột nhiên thay đổi, như thể nụ cười vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác của tôi.

Hắn quay đầu lại, không dám tin nhìn tôi: “Lần này, em vẫn mở cánh cửa này?! Em không mở ra hô ặc……”

Hắn đột nhiên bóp cổ mình, dáng vẻ đau đớn vô cùng, trên mặt nổi đầy gân xanh, đôi mắt cũng vì khó chịu mà híp lại.

2

Tôi sợ hãi lùi lại hai bước, Đặng Tề, Đặng Tề đang làm gì vậy! Đây là đang diễn trò à?!

Quả thực thật giống như…… Có thứ gì đó bóp cổ hắn vậy!!

Nhưng, nơi này vốn không có gì cả!!!

Tôi hoảng sợ nhìn xung quanh, xác nhận nơi này vẫn trống trải như lúc tôi bước vào.

Khi tôi đưa mắt nhìn về phía Đặng Tề lần nữa, dường như hắn đã kết thúc đợt trừng phạt đau đớn vừa rồi. Hắn chậm rãi thẳng lưng, giữa cổ còn kèm theo một vết đỏ tươi rõ ràng, chứng tỏ tôi vừa nhìn thấy không phải ảo giác.

Vết thương rõ ràng này…… không thể do chính hắn tạo ra chỉ trong vài giây được.

Hắn nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn, nhưng tôi lại nghe ra một chút nghẹn ngào: “Hạ Trạch, sao em vẫn mở cửa @&%#¥% này ra chứ?”

1

Trong lúc nhất thời tôi cho rằng tai mình xuất hiện ảo giác, một mặt là vì hình như Đặng Tề khóc, mặt khác là…… cửa gì cơ????

Sao nghe giống như loạn mã vậy nè?!

Không, không chỉ là loạn mã, cho dù là loạn mã, tôi cũng có năng lực viết chúng ra bằng các chữ cái, nhưng cách phát âm của chúng rất kỳ lạ, quả thực giống như…… tên một thế giới khác.

Cứ như thể có thứ gì đó trong ý thức của tôi đã mã hóa cái tên đó.

“Khó trách, ha ha, khó trách,” Đặng Tề cười khó coi, khóe miệng đã bắt đầu chảy máu, tựa như đã thấy tuyệt vọng với “một vòng” này, hắn đã không còn giấu sự thật rằng mình có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, “Anh liền nói, vì sao em lại nghi ngờ rằng mình cũng là một trong số đó.”

Hắn chỉ chỉ phòng tối, bên trong lập tức xuất hiện ánh sáng, chiếu sáng hàng “núi thi biển thể” phía trước.

“Em lại cảm thấy là anh làm, đúng chứ?” Hắn lại cười, tôi rất muốn khuyên hắn đừng cười nữa, theo nụ cười càng lớn, máu trên người hắn cũng chảy càng nhiều, khóe mắt, khóe miệng, những bộ phận đó dần dần giống như mở to ra, máu loãng trào ra bên ngoài, “Em cảm thấy là anh đưa em vào từng bước một, đúng không?”

Hắn cười đến xấu xa, Đặng Tề anh tuấn chưa từng cười như vậy bao giờ, như thể đang dùng nụ cười che giấu cái gì đó, ví như, tuyệt vọng, thương tâm, khổ sở.

Tôi nhíu mày, những cảm xúc này không phải nên gán cho tôi à?! Hắn là hung thủ, sao lại có loại cảm xúc này?!

“Đúng vậy, hung thủ……” Hắn đột nhiên ngưng cười, không gian đều yên lặng, “Em vĩnh viễn chỉ biết nhìn anh như thế, là anh xứng đáng.”

“Nhưng em không nên nghi ngờ anh không yêu em.”

6

Ngay sau đó, sự bình lặng ngắn ngủi kết thúc. Tôi đã sớm đoán được đằng sau sự bình lặng quỷ dị này sẽ có bão táp lớn hơn nữa đang chờ tôi, bàn tay đặt trên tay nắm cửa lập tức ấn xuống, lắc mình một cái, tôi nhanh chóng trốn khỏi căn phòng này.

Tôi không biết sao mình lại chạy trốn, bởi vì cho dù tôi có trốn tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay Đặng Tề, huống chi, nếu bị bắt, tệ nhất cũng chỉ là trở lại phòng tối thôi, nghĩ theo hướng tốt, chỉ là mất ký ức, và nghênh đón một vòng “trò chơi” mới mà thôi.

Nhưng chân tôi vừa được tự do, là bắt đầu chạy.

Là trực giác.

Tôi phải chạy.

Tôi chạy lên cầu thang, lúc này bên ngoài trời đã hửng sáng, cả căn phòng đều sáng trưng, tôi có thể nhìn thấy rõ cầu thang vẫn là dáng vẻ trước đó của nó.

Nhưng bây giờ, tôi đang chạy trên nó, nhưng làm sao cũng cũng không chạy đến đầu.

Không thể nào……44 bậc, hoặc là 45 bậc thang, nó cũng không thể nào dài như vậy được!!!

Chẳng lẽ…… quyền lực của Đặng Tề bao trùm cả căn nhà này?!

Tôi nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng vang thật lớn, tiếng nước dính nhớp tràn ngập trong hành lang, mùi máu tanh nồng dần dần xộc vào mũi. Tôi không dám quay đầu lại, tôi biết, Đặng Tề tuyệt đối đã biến thành bộ dáng quái vật mà tôi sợ hãi.

Nếu sẽ sợ, vậy chi bằng không nhìn!!!

Tôi bước vội, nhưng dù chạy thế nào cũng không thoát được chiếc cầu thang này, rõ ràng lối ra ở ngay trước mặt, nhưng tôi lại như thể dậm chân tại chỗ, làm sao cũng không chạy lên được.

Chết tiệt……!!!

Tôi nghe thấy tiếng nước đang tràn đến sau lưng, liếc mắt một cái, hình như là nhãn cầu màu đỏ.

Cứu mạng với!!!!! Tôi gào thét trong lòng, mà tiếng gọi này, chỉ truyền vào trong đầu Đặng Tề, không có ai khác có thể nghe thấy.

Khi tôi lại đưa mắt nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện ở chỗ cách tôi vài bước, xuất hiện một bóng đen —— ban ngày ban mặt, hắn dùng vải đen bao bịt kín mít từ đầu đến chân như ninja.

2

Tôi mở to mắt nhìn, trong đầu hiện lên ghi chú chỉ xuất hiện một lần ở đầu nhật ký —— trong căn nhà này, có thể có người thứ ba!

Thật sự tồn tại!!!! Thật sự có người thứ ba tồn tại!!!!!

Sau lưng có Đặng Tề đang dí theo, tôi cũng không kịp thắng lại, cho dù bây giờ tôi đứng lại, cũng không tránh khỏi sẽ va vào người bóng đen.

2

Tôi không biết làm sao, đầu không theo kịp cơ thể, cơ thể cũng không nghe đầu, cứ không ngừng chạy chạy, mắt thấy sắp đụng vào người “người” trước mắt.

Bóng đen đột nhiên dang hai tay ra.

1

Tôi sắp va vào trong vòng tay hắn!!!!!

Tôi nhắm mắt lại.

Một giây, hai giây, ba giây.

Tôi mở mắt.

Không còn tiếng nước dính nhớp, không còn màu đỏ chói mắt.

Đây là một mảnh bóng tối yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment